Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

Thời gian cứ thế trôi nhanh, tới đầy tháng của đứa nhỏ. Lúc này cô ta ẩm đứa nhỏ về phía cô đang ngồi.

" Cậu hai!"

" Mợ ba! Mợ kêu tôi có chuyện chi?"

" Chỉ là muốn nói chuyện một chút thôi chứ có chi đâu đa, mà cậu nhìn xem có phải thằng Đức càng ngày càng giống cậu không"

Cô nhìn thằng nhỏ đang được cô ta đưa tới cho cô coi rồi lại nhìn cô ta, cô ta nói vậy là có ý gì đây.

" Mợ nói vậy là sao? Tôi là bác nó thì nó có nét giống tôi có gì lạ lắm à"

" Tui chỉ nói với cậu vậy thôi đa! Bây giờ thì tui đưa nó đi vào phòng đây"

Cô ta cười như kiểu đã đạt được ý muốn rồi rời đi. Làm cho cô khó hiểu. Còn nàng thì đã nghe được hết những lời vừa rồi.

Đến tối khi cô vào phòng thì cảm giác cái không khí này không ổn cho lắm.

" Ngày hôm nay anh có vẻ mệt nhỉ?"

" Ừm cũng mệt thật, tại khách cứ mời rượu hoài à" cô cười cười nhìn nàng, hình như tâm trạng của người kia không tốt.

" Anh ngồi xuống đi bây giờ em có chuyện muốn hỏi"

Cô cũng nghe lời mà ngồi xuống.

" Anh có giấu em chuyện gì không?"

Nữa rồi lại là câu hỏi này nhưng mà thái độ lần này của nàng khác những lần trước vậy có khi nào đợt này cô xong luôn rồi không.

" Có chuyện gì đâu chắc em nghĩ nhiều rồi"

" Không đâu! Em chắc chắn anh giấu em một chuyện gì đó"

" Không có mà!"

Nàng lúc này định nói tiếp thì rất may có tiếng gõ cửa.

" Anh hai ơi! Em An nè em có chuyện nhờ anh, anh ra đây xíu đi"

" Đợi anh xíu!" Cô nói lớn về hướng ngoài cửa rồi nhìn nàng.

" Thôi An kêu anh rồi, anh đi nha"

Rồi cô nhanh chân đi ra không thôi ở trong đó 1 hồi là cô đảm bảo cô sẽ chết mất. Em khi thấy cô đi ra mới lôi cô đi vô phòng em.

" Hên là có em không thôi anh xong rồi" cô nhìn em.

" Anh cảm ơn em đi, may là lúc đó em đi ngang rồi nghe như vậy mới giả bộ có chuyện nhờ anh không thôi là anh chết với chị hai rồi"

" Rồi rồi anh cảm ơn, nhưng mà dạo này anh thấy Ngọc càng ngày càng nghi ngờ anh nhiều hơn đó"

" Em cũng đâu biết đâu! Nhưng em thấy chuyện này kiểu gì chị ấy cũng phát hiện thôi à, em nghĩ anh nên nói trước cho chị ấy vẫn hơn đó"

" Nhưng lỡ em ấy..."

" Anh lo gì chứ, chị ấy dù sao cũng rất tốt còn biết cảm thông cho người khác vậy thì không lẽ chị ấy lại giận anh, ngược lại nếu như anh không sớm nói mà để chị ấy tự mình phát hiện thì tới đó đừng có mà khóc nha"

" Chuyện này... nhưng anh lỡ... lỡ yêu em ấy rồi, với lại anh cảm nhận được em ấy cũng có gì đó với anh nếu bây giờ anh nói chuyện này thì chẳng phải em ấy sẽ sốc lắm sao?"

" Chị Ngọc là một người biết suy nghĩ, rất thông minh em nghĩ chị ấy cũng biết vài phần rồi"

" An à! Biết thì biết nhưng Ngọc đã chắc chắn đâu, khi chính tai Ngọc nghe anh nói sự thật anh sợ...sợ sẽ bị em ấy ghét bỏ khi mình lại yêu một người lừa dối mình mà lại còn là yêu một người con gái" những câu cuối của cô bắt đầu nhỏ dần nhưng vẫn đủ để em nghe.

" Anh nghe em! Nếu anh yêu chị ấy và chị ấy thật sự yêu anh thì tất cả những chuyện này chẳng là cái gì cả, còn nếu không nói thì đây sẽ là chuyện lớn đó"

" Ừm anh sẽ suy nghĩ lại! Em nghỉ ngơi đi nha"

Rồi cô cũng đi ra khỏi phòng em. Nhưng cô không về phòng mà cô chọn cách đi ra sau hè có thể nơi đó sẽ làm cô thoải mái hơn mà nhìn nhận lại tất cả.

Được 1 lúc ngồi đó cho suy nghĩ cứ trôi theo từng cơn gió vào đêm tối thì chợt có ai đó đụng vào cô làm cô giật cả mình.

" Trời ơi! Má ơi cứu con" cô la lên.

" Anh làm gì la dữ vậy em đây nè"

Lúc này cô mới nhìn lại, là nàng. Làm cô tưởng mình xui đến mức gặp ma trong lúc này chứ.

" Em làm như vậy chắc có ngày anh chết quá à, đêm thì tối thui mà em còn xả tóc rồi đi ra không tiếng động nữa chứ"

" Cậu hai lẫy lừng có tiếng như anh mà bây giờ sợ ma" nàng ngồi xuống cạnh cô.

" Sợ chứ sao không, con người anh có thể không sợ nhưng ma thì phải sợ nha"

Nàng cười vì lời nói của cô, đúng thật là cái gì cũng nói được.

" Sao anh ra đây mà không vào phòng?"

" Ừm anh ra đây hóng mát xíu thôi á mà"

" Anh không muốn gặp em vì chuyện hồi nãy đúng không"

Bộ nàng đọc được suy nghĩ của cô hả trời.

" Cũng đúng nhưng cũng không hoàn toàn đâu"

" Em biết anh có chuyện gì đó không thể nói với em nhưng em vẫn luôn đợi anh nói ra, em không ép anh đâu em sẽ chờ anh chỉ có điều nếu quá lâu thì không được đâu đó"

Cô nhìn nàng, những lời nàng nói thật sự là từ tâm mà ra nó rất đỗi nhẹ nhàng 1 chút oán trách cô vì cô giấu nàng cũng không có.

" Nhưng em có một điều muốn nói cho anh biết, mặc dù ban đầu cưới nhau 2 chúng ta đều không có chút tình yêu nào và chỉ cưới để yên lòng 2 bên gia đình nhưng sau khi sống chung em đã thật sự yêu anh rồi, trước giờ chưa từng có ai quan tâm em ngoài chị của em và Bông nên khi nhận được sự quan tâm của anh em rất vui, anh luôn chăm sóc chú ý từng điều nhỏ nhặt nhất của em, luôn bảo vệ em và luôn làm em vui, chiều theo ý của em dù đôi lúc có hơi vô lý..." Rồi nàng đột nhiên im lặng rồi nhìn thẳng vào cô.

" Vì những điều đó mà từ lúc nào em đã đem trái tim này dành cho anh em cũng không biết, anh bây giờ có thể nói là chỗ dựa duy nhất của em là người em tin tưởng nhất cho nên dù có ra sao em xin anh...xin anh đừng bỏ em được chứ? Dù chuyện gì xảy ra thì em xin anh đừng bỏ em 1 mình vì hiện tại em chỉ có anh thôi!"

Nàng nhìn cô với đôi mắt khẩn cầu và còn có 1 chút nước đang dần hình thành trong đôi mắt đó như thể nó sẽ trào ra nếu cô từ chối vậy.

" Được rồi! Anh sẽ không bỏ em còn chuyện đó thì đến khi nào anh thật sự đủ dũng khí anh sẽ nói toàn bộ cho em biết được không? Em sẵn sàng chờ anh chứ!?"

" Ừm em đợi anh mà"

Cô cười rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, người con gái này thật sự đã quá khổ rồi từ nhỏ đã không có tình thương từ cha, không bao giờ được làm theo ý mình và bây giờ lại cầu xin cô đừng bỏ rơi mình đến nỗi nước mắt lưng tròng thì chắc hẳn nàng đã rất sợ, cô thương làm sao cho hết đây.

" Mà anh này!" Nàng trong lòng cô nói nhỏ.

" Hửm? Có chuyện gì sao?"

" Anh đừng lại gần mợ ba được không?"

" Sao đấy? Cô ta làm gì em à?"

" Không có, nhưng em không thích cô ta với anh ở gần nhau rồi cô ta còn nói mấy câu nói không đàng hoàng nữa, với lại không phải 1 mình cô ta mà em còn không thích anh quá thân mật với người khác"

Cô nhìn cái con người nhỏ nhỏ trong lòng mình, thì ra là ghen rồi.

" Này có phải lúc sáng cô ta lại nói chuyện với anh em đã lén nghe hết rồi đúng không?"

" Thì em vô tình nghe thôi chứ bộ"

Cô phì cười, vô tình mà như thế đó hả.

" Ghen rồi đúng không?" Cô để con người kia đối mặt với mình.

" Thì em ghen đó, chồng em thì em có quyền ghen ai cấm em đâu" nàng phồng hết cả má lên, còn khoanh tay lại nữa chứ .

" Được được, không ai cấm em hết, Ngọc à! Em dễ thương quá rồi đấy"

Cô cười rồi dùng tay ôm má của người kia, Ngọc của cô quả thật càng ngày càng dễ thương nha, dễ thương hơn em gái của cô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com