Chương 15: Lạnh lẽo
Tại Điện Thái Hòa, nơi quân thần bàn chuyện đại sự, tất cả đều đang hối thúc hoàng thượng tề gia, dẫn đầu là Cơ Thừa tướng, theo sau là các quan chức lớn nhỏ phe cánh của ông ta.
Vương Nhất Bác hiện giờ không có tâm trạng nghe các người nói lảm nhảm, đã ba ngày rồi hắn mới gặp y kể từ cơn mưa bất chợt ngày hôm đó.
Tiêu Chiến vẫn thân vận quan phục trầm tĩnh đứng bên dưới, bộ dáng hơi mệt mỏi như có như không chú tâm vào việc gì đang diễn ra.
"Hoàng thượng, xin người ân chuẩn." Tất cả cùng lên tiếng hô vang.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt trông ngóng như muốn y nói gì đi.
"Hoàng thượng." Tiêu Chiến bước ra một bước.
"Tiêu ái khanh cứ nói." Vương Nhất Bác chờ đợi y lâu rồi.
"Nay việc công đã ổn, hi vọng người có thể lập hậu." Nói một chữ, y đau một vạn lần.
Ánh mắt Vương Nhất Bác tối lại, hắn cảm thấy bây giờ y đang giận hờn hắn, hắn nghĩ y đang đùa với hắn.
"Ngươi nói lại lần nữa."
Hai tay của Tiêu Chiến giấu dưới tay áo dài run rẩy, cố níu giữ chút bình tĩnh cuối cùng, nói rõ ràng từng chữ.
"Xin hoàng thượng vì Thiên Vương, khai chi tán diệp."
"Xin hoàng thượng vì Thiên Vương, khai chi tán diệp." Tất cả quỳ xuống đồng thanh hô theo lời y vừa nói.
Tròng mắt Vương Nhất Bác nổi những sợi tơ máu, nhìn Tiêu Chiến một cách đầy phẫn nộ, lại là y bỏ rơi hắn, lần nào cũng là y.
Hắn quay người rời đi, một lần cũng không quay đầu nhìn lại.
"Bãi triều." Tiểu Hòa An thông báo một tiếng rồi theo sau Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến hai tay nắm chặt, hai chân gượng gạo bước đi, càng đi càng thấy khó khăn, hôm nay đường về sao lại xa đến thế.
Là Tiêu Chiến đã sai sao? Là y không kiềm nổi nhung nhớ liền nhiều lần lén nhìn hắn.
Là y không kiềm nổi bản thân liền âm thầm quan tâm hắn.
Là y không kiềm nổi sự xa cách, không nghĩ nhiều liền cùng hắn vực dậy tình cảm đó.
Đến cuối cùng lại một lần nữa làm tổn thương tình cảm chân thành của hắn, còn y có xứng với tình cảm của hắn không?
Y không xứng.
Đêm khuya tại Tiêu phủ, Tiêu Chiến ngồi ngây ngốc ở đình Vương Tiêu, nghĩ về Vương Nhất Bác, nghĩ về việc cùng hắn chơi cờ, nghĩ về việc cùng hắn xem hoàng hôn ở rừng mai, nghĩ về con đường cùng hắn đi, cây cầu cùng hắn qua, khúc ca cùng hắn thưởng thức, nghĩ về buổi gia yến đầm ấm, lại nghĩ đến cảm xúc thăng hoa đêm giao thừa cùng hắn. Từng mảnh từng mảnh một ghép lại tạo thành bức tranh xinh đẹp như mộng, hóa ra chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã cùng hắn làm nhiều việc như vậy.
Hóa ra y muốn cùng hắn làm nhiều việc đến như thế...
Tiếng bước chân đi trầm tĩnh càng ngày càng gần phía sau Tiêu Chiến, y không quay đầu nhìn.
"Võ công của ngươi kém hơn trước rồi, bước chân để lộ quá nhiều sơ hở."
Không có tiếng đáp lại, Tiêu Chiến tiếp tục nói.
"Ngươi còn không chịu thừa nhận, đúng là cái tên cứng đầu." Y cười một nụ cười đượm buồn, tiếp tục độc thoại.
"Nếu như là Vương Nhất Bác, đệ ấy sẽ quật lại ta tơi tả, sau đó ta cùng đệ ấy tranh luận một phen."
"Ngươi nói gì đi chứ, ngươi đúng là tên đầu đá vô vị mà." Y vẫn chăm chú nhìn cá trong hồ sen bơi qua bơi lại, không có ý định nhìn người đằng sau lấy một lần.
"Vô Song ngươi nói thử xem, người như thế nào sẽ cùng đệ ấy thành thân?" Tiêu Chiến nói xong câu này liền cảm thấy bản thân thật buồn cười, là ai cũng chẳng khác gì sao?
Là ai cũng chắc chắn không phải y.
"Là một người có đôi mắt đặc biệt trong suốt không nhiễm bụi trần."
Tiêu Chiến vừa nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, cơ thể lập tức cứng như đá, trong lòng hoảng loạn, từ từ đứng dậy quay đầu nhìn lại.
"Là một người khi cười thuần khiết như ánh nắng ban mai."
Nhìn thân ảnh trước mặt đang từ trong chỗ khuất bước từng bước nhỏ đi ra, trái tim Tiêu Chiến liền lỡ một nhịp.
"Là người chưa bao giờ than thở, kể khổ, làm nũng, dịu dàng với ta, lúc nào cũng muốn tự mình quyết định."
Khi khoảng cách hai người chỉ còn một cánh tay, hắn đem chiếc áo lông trắng khoác lên người y, hai tay ôn nhu buộc nút thắt giúp y, tiếp tục nói.
"Là người chưa bao giờ biết bảo vệ tốt bản thân."
Vương Nhất Bác sẵn tiện ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, hai tay luồn vào áo khoác ôm lấy eo y, gối đầu lên vai y, mùi cơ thể êm dịu của y thấm vào thính giác hắn khiến hắn cảm giác chân thực hơn, an yên hơn.
Tiêu Chiến không thể nói được gì, cũng không làm được gì, đứng yên để mặc hắn ôm ấp.
"Là mẫu hậu nhờ huynh sao?"
Không có hồi âm, Vương Nhất Bác tiếp tục nói.
"Muốn ta thành thân cũng được."
"Vậy thì đệ hãy thành thân đi." Tiêu Chiến nhỏ giọng có chút chua sót nói.
Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, nắm tay y đến trước hồ sen, bạch mẫu đơn vẫn nở rộ, hắn quay qua nhìn Tiêu Chiến cười một cái hạnh phúc.
"Trong dân gian thành thân thì sẽ như thế nào?"
Bây giờ Tiêu Chiển mới hiểu ra, ý hắn muốn thành thân là thật, là thành thân với y.
"Đêm nay có trời đất chứng giám, có phụ hoàng của ta cùng phụ thân của huynh trên cao làm chứng, còn có chúng ta lưỡng tình tương duyệt, đã đủ chưa?"
"Bệ hạ đừng có trẻ con nữa." Tiêu Chiến thấy hắn như vậy, trong lòng bỗng muốn cười.
"Trẻ con? Ta thực sự đang rất nghiêm túc." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến thật chặt, ánh mắt hắn chân thành tột độ.
Nhưng Tiêu Chiến thực sự nên dứt khoát một lần rồi.
"Mấy ngày nay ta nghĩ thông suốt rồi, đệ với ta quả thực không thể ở bên nhau, đệ hiểu không?"
"Đệ biết ta vì sao lại tiếp cận đệ phải không?"
"Vì ta có giá trị lợi dụng không phải sao?"
"Đúng vậy." Tiêu Chiến buông tay Vương nhất Bác ra.
"Lẽ nào tình cảm đó đối với huynh chưa bao giờ là thật? Không thể nào."
Vương Nhất muốn níu kéo một hy vọng nhỏ nhoi, lại bị chính Tiêu Chiến dập tắt.
"Chưa bao giờ."
Sương đêm rất lạnh, nhưng còn không lạnh lẽo bằng ba chữ Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác.
Bầu không khí rơi vào ảm đạm, gió đêm rít lên từng tiếng thê lương, nghe như ai đang oán khóc.
"Vậy đêm đó là sao? Nếu không có tình cảm với ta, tại sao huynh lại cùng ta làm chuyện như vậy?"
"À, đêm đó ư? Chỉ là ta nảy ra một chút hứng thú với đệ, bất quá cũng là giải quyết sinh lý thôi." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác rồi cười đểu.
Một cú đấm lao tới bên má phải của y, y không muốn tránh, cứ như vậy hứng trọn cái đấm đó rồi ngã xuống đất.
"Là ta nhìn lầm ngươi." Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến rồi quay đầu rời đi.
"Bệ hạ sáng mắt ra như vậy rất tốt, nhìn rõ con người của ta được càng tốt, rất tốt..."
Tiêu Chiến nói với theo, cố ý cho Vương Nhất Bác nghe thấy, y thành công rồi, hắn ghi nhớ trong tim từng câu từng chữ.
Vương Nhất Bác bước từng bước dứt khoác, đến khi Tiêu Chiến không nhìn thấy thân ảnh hắn nữa, hắn liền gục ngã, hắn ngã xuống trong tuyệt vọng, hắn chìm trong đau khổ dằn vặt, nhịn không được liền ho ra một ngụm máu.
Người đệ yêu là một kẻ giảo hoạt, dùng tình cảm để lừa cả thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com