Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Thấu đáo

Mang tâm trạng trống rỗng quay về doanh trại, Tiêu Chiến nhìn thấy Trần Quý đang phân phó binh lính thu dọn tàn cuộc, bọn thích khách này đúng là một lũ đáng chết nhưng phải công nhận bọn chúng rất trung thành với kẻ đứng sau. 

"Tiêu Phó tướng có tìm thấy hoàng thượng không? Tiêu Phó tướng có điều tra được gì không?" Trần Quý vội vàng đi đến bên cạnh Tiêu Chiến khi thấy y trở lại.  

Nhớ lại chuyện lúc nãy, lòng y trùng xuống, cũng không biết Vương Nhất Bác cùng tên kia tại sao lại diễn ra vở kịch này.

"Bản quan mất dấu hoàng thượng rồi, ngươi phân phó xuống dưới theo ta chia nhau ra tìm cho bằng được hoàng thượng." Trần Quý quái lạ nhìn người kia cầm đuốc tiếp tục đi vào khu rừng trúc, ông ta cũng nhanh nhạy phân phó người theo nhau, hai khắc sau bọn họ cuối cùng cũng thấy Vương Nhất Bác từ đâu đi ra.

"Hoàng thượng, không sao chứ?" Tiêu Chiến hờ hững hỏi lấy lệ, dù gì cũng phải phối hợp diễn với hắn, nếu hắn biết y đã nhìn thấy bí mật của hắn, có khi nào sẽ diệt khẩu y không? Y vừa tò mò vừa sợ hãi, vừa nực cười cũng vừa đau đớn tận xương tủy.  

"Trẫm không sao, người đâu rồi?" Vương Nhất Bác nhìn người kia cảm giác có thay đổi, dù sao cũng không có lý do để hỏi, chi bằng xử lý việc công trước.

"Đã chết hết rồi." Trong một giây nào đó, Tiêu Chiến cảm thấy con người trên cao lúc nào cũng phải tàn ác như vậy sao? Chỉ vì diễn một vở kịch mà giết chết biết bao nhiêu con người vô tội? Đây chính là hiện thực tàn khốc mà con người tạo ra, là hiện thực không thể phủ nhận. 

"Ngươi như vậy là sao? Thất trách như vậy? Đáng tội gì?" Âm thanh trầm như lưỡi dao sắc bén, từng bước đâm vào vết thương đang rỉ máu của Tiêu Chiến.

"Là do vi thần thất trách, vi thần cam nguyện chịu phạt." Tiêu Chiến quỳ xuống dưới chân Vương Nhất Bác, đầu cuối xuống thật thấp che đi những xúc cảm không nên có trên người của một vị Phó tướng. 

"Bắt Tiêu Phó tướng giam vào đại lao." Vương Nhất Bác nói xong liền một bước rời đi về lều chủ soái, Tiểu Hòa An bây nãy giờ im lặng đứng phía sau đi tới, lẳng lặng đỡ Tiêu Chiến dậy, cùng y tiến đến đại lao. 

"Tiêu đại nhân đừng trách hoàng thượng, hoàng thượng chỉ là..." Tiểu Hòa An lên tiếng an ủi, bị Tiêu Chiến cắt ngang.

"Được rồi, ngươi quay về đi, hầu hạ hoàng thượng cho tốt." Ngay bây giờ y không muốn nghe gì hết, y không muốn nghe... bất cứ lời nào về Vương Nhất Bác.

"Vậy đại nhân nghỉ ngơi đi."

Cửa sắt đóng lại lạnh lẽo, chỉ còn một mình Tiêu Chiến với bóng đêm bao trùm, y nằm xuống đống rơm rạ cứng ngắt, trở về với bóng đêm mà y đã làm bạn bấy lâu.

"Hoàng thượng, nô tài vào được chứ?"

Trở về lều chủ soái, Tiểu Hòa An tay cầm ấm trà đứng bên ngoài vặn hỏi vào, không có lời hồi đáp, hắn nghĩ chủ tử của hắn có lẽ đã nghỉ ngơi rồi, thế là hắn rời đi.

Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh giường, tay cầm bình rượu tu hết một hơi, lấy tay quẹt đi vệt rượu còn động lại, hắn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa. Sau đó hắn đem bình rỗng ném mạnh đi, hai tay buông thỏng không một chút sức sống, thế nhưng chiếc bình đó lại cứng đầu không chịu vỡ, có lẽ vì nó biết người ném đã thay nó vỡ tan.

Tên cai ngục vẫn cơm nước như thường lệ, chỉ là hắn im như thóc mỗi ngày, thế nên ba ngày qua Tiêu Chiến không nắm rõ tin tức bên ngoài như thế nào. Ba ngày nay y ở nơi này suy nghĩ về tất cả mọi chuyện, xử lý các dữ kiện đã cho, rút ra được vài kết luận cần xác nhận. 

"Này." Tiêu Chiến gọi hắn.

"Đại nhân cần gì sao?" Hắn biết điều ghé sát lại hỏi han.

"Gần đây chiến sự thế nào rồi?" Tiêu Chiến nghĩ có lẽ y sắp được thả rồi, mấy lần trước tên này tránh y như tránh tà, hôm nay hắn có vẻ được phép trả lời y rồi.  

Tên cai ngục nào không dám trả lời, chỉ là mấy lần trước do hắn bị ép không thể hồi đáp, hắn rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan biết bao. Nay cuối cùng cũng được phép, hắn cẩn trọng trả lời: "Bẩm đại nhân, chiến sự đã tạm hoãn." 

Tiêu Chiến uống một ngụm trà liền bị bất ngờ mà ho sặc sụa, liền hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?" 

"Chuyện này e là tiểu nhân không thể nói rõ, đợi khi nào đại nhân được ân xá sẽ hiểu tường tận." Cai ngục chỉ là một thân phận tép riu, không thể bàn đến đại sự của quốc gia, huống hồ hắn cũng không được phép nói nhiều. 

"Ngươi làm cai ngục bao lâu rồi? Lẽ nào định cả đời không ngóc đầu lên mà đi sao?" Tiêu Chiến dò xét hắn.

"Đại nhân đừng làm khó tiểu nhân, cái này..." Hắn cũng là một kẻ có tham vọng, ai lại không muốn quyền cao chức trọng.

"Bản quan cũng chẳng muốn gây khó dễ cho ngươi, chỉ cần trả lời bản quan một câu hỏi." Tiêu Chiến nhìn thấu con người trước mặt, đưa ra điều kiện.

"Vậy..." Hắn chần chừ giây lát.

"Có phải hoàng thượng cùng thống lĩnh của Bắc Ngụy gặp mặt chính thức?" Hai khủy tay Tiêu Chiến chống lên gối, hai mắt thẳng thắn nhìn tên cai ngục đầy vẻ sợ sệt.

Tên cai ngục dáo dát quan sát xung quanh, ghé lại tai y nói nhỏ: "Đúng là như vậy thưa đại nhân."

"Được rồi ngươi đi ra đi." 

Quả thật như Tiêu Chiến dự đoán, đêm hôm bí mật gặp gỡ đó có vẻ chính là cái vị thống soái của Bắc Ngụy kia. Rốt cuộc hai bên đã thỏa thuận cái gì? Y cũng rất tò mò, cái vị kia là người như thế nào có thể khiến Vương Nhất Bác cùng ngồi xuống thỏa hiệp như vậy.  

Chiều hôm sau Tiêu Chiến được ân xá trở về doanh trại, tắm rửa thay đồ sạch sẽ xong, y đi thẳng đến lều của Vương Nhất Bác bái kiến.

"Hoàng thượng, Tiêu đại nhân bái kiến." Tiểu Hòa An đi vào thông báo một tiếng.

Vương Nhất Bác không ngẩng đầu lên, tay đang bận chăm chú viết gì đó, truyền lệnh: "Cho vào."

Tấm màn được kéo ra, Tiêu Chiến thong thả đi vào hành lễ: "Hoàng thượng vạn phúc kim an."

"Ngươi đến thật đúng lúc." Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục viết một vài chữ xong gấp lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

"Có vẻ như ngươi đã nghe phong phanh vài chuyện?" Ánh mắt phượng đen tuyền nhìn thân ảnh đối diện quét một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm nhìn rơi vào đôi mắt mệt mỏi của y.

Tiêu Chiến thấy người kia nhìn mình như vậy, một lớp da gà nổi lên, sống lưng lành lạnh, lấy lại trầm tĩnh đáp: "Không biết hoàng thượng muốn đề cập đến chuyện nào?"

"Hể, Tiêu Chiến ngươi có chuyện gì mà không biết?" Vương Nhất Bác đi vòng qua cái bàn đến trước mặt Tiêu Chiến, hai người cách nhau một cánh tay.

Vương Nhất Bác tiến một bước, Tiêu Chiến lùi một bước, cuối cùng đụng phải cột nên dừng lại, gương mặt hắn càng ngày càng tiến lại gần mặt y, hơi thở y hỗn loạn, hai tai đỏ bừng, hắn thu hết tất cả vào mắt, ghé tai y hít một hơi thật sâu rồi nhả ra một câu: "Cơ thể ngươi phản ứng quá đà như vậy, là nhớ ta sao?" 

Tiêu Chiến giật mình đẩy nhẹ Vương Nhất Bác ra một cái, mặt đỏ bừng bừng như lửa đốt, hắn nào có dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, giữ lấy hai cổ tay y cố định ở phía sau, tay còn lại chầm chậm vuốt ve gương mặt ngượng đỏ như gấc của y, giọng trầm ấm thều thào: "Ngươi nói xem, ngươi thơm như vậy là muốn quyến rũ ta?"

"Hoàng thượng, người buông ra, ta đến đây là để bàn..." Chưa kịp nói hết câu, đôi môi hồng hào của y đã bị môi hắn lành lạnh quấn lấy, mùi hương mát lạnh của bạc hà xông vào mũi, là lạ mà man mát. Tiêu Chiến với chút lý trí cuối cùng dùng sức vung vẫy cố né tránh nhưng không sao thoát được sức lực của Vương Nhất Bác, hắn dụ dỗ miệng y há mở, một đường chen thẳng vào sâu bên trong chiếm tiện nghi của y, khiến y vứt luôn chút ý niệm kháng cự còn sót lại, hòa vào nụ hôn nóng bỏng của hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com