Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Dị mộng

Màn đêm lạnh lẽo nay lại càng lạnh lẽo hơn.

Bọn thuộc hạ đằng sau lấy lại hồn phách, nhìn chằm chằm về phía tên áo đen còn đang giương cung. Hắn tỏ vẻ run rẩy nói: "Thuộc hạ là nghe theo chỉ thị của hoàng thượng."

Ánh mắt sắc bén của Vương Nhất Bác quét qua gương mặt hắn, hắn vội vàng quỳ hẳn người, cúi đầu tiếp tục van xin: "Hoàng thượng tha tội."

"Giữ hắn lại." Vương Nhất Bác ra lệnh.

Đột nhiên tên áo đen rống lên một tiếng rồi ngã ra mặt đất, dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết hắn đã tự sát.

Ánh mắt Tiêu Chiến đờ đẫn trông theo thân ảnh Bạch Vô Song đã mất hút tự bao giờ, đem những sự việc đang diễn ra sau lưng xem như không hay không biết. Y cảm thấy tê liệt xúc giác, bàn tay cứng đờ chơi vơi giữa không trung, trong thâm tâm cứ ngỡ thời gian cùng không gian đều lắng đọng, một khắc này tựa như vạn vật ngừng chuyển động.

Nét mặt Vương Nhất Bác biến đổi theo từng chuyển dịch nhỏ của Tiêu Chiến, hắn đứng chôn chân nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của y, càng nhìn càng thấy tâm tư rối bời. Vương Nhất Bác hắn đang nghĩ, hắn dùng sáng suốt cả đời để suy nghĩ.

Hai tay Tiêu Chiến nắm chặt thành quyền, móng tay thuận thế bấu vào lòng bàn tay, máu rỉ nhỏ giọt, nhỏ giọt, hình ảnh lạnh người đó được thu vào đáy mắt Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác từ từ bước lại gần Tiêu Chiến, chất giọng trầm ấm thường ngày mang theo vài phần hoảng loạn.

Hắn lo sợ y, sợ y nghĩ không thông liền tổn hại chính mình.

Hắn thấu hiểu, chính hắn cùng y đã mắc bẫy rồi.

Vương Nhất Bác từ đầu chí cuối việc gì cũng chưa từng làm.

Tiểu Ngô Đồng bây giờ mới xuất hiện, gấp gáp chạy đến bẩm báo với Vương Nhất Bác: "Chủ tử, Cố sư phụ bị một đám hắc y nhân gài bẫy bắt đi rồi!"

Âm thanh không lớn không nhỏ, đủ để Tiêu Chiến giật nảy người quay lại, vành mắt đỏ ửng, đáy mắt đầy tơ máu. Bỗng một chốc liền bật cười như không cười, y nhếch môi một cách đầy chế giễu cùng nhạo báng, là chế giễu ai, là nhạo báng ai y thật sự không hiểu tường tận.

"Đây chẳng phải là nô tài thiếp thân Tiểu Ngô Đồng của bản quan sao?" Tiêu Chiến phủi tay áo kiêu ngạo quay cả người lại, vết thương được băng bó kỹ lưỡng bị tác động mạnh mà nứt ra.

Tiêu Chiến cố nén đau, không đợi những gương mặt chấn kinh đối diện hồi đáp, y tiếp tục trầm giọng hỏi: "Cố Giang đang ở đâu?"

"Thiếu gia..." Tiểu Ngô Đồng nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó vừa cởi mặt nạ vừa nhẹ giọng gọi y, hắn vừa vặn chuyển về tông giọng ngây ngô được ngụy trang như thường lệ.

Tiêu Chiến nghe nhưng chẳng đáp, y tập trung cùng Vương Nhất Bác đối mắt.

Hắn nhìn y, nhìn không ra nội tâm y dậy sóng.

Y nhìn hắn, nhìn không ra hắn lo lắng bất an.

"Tiểu Ngô Đồng, phân phó tất cả xuống dưới tìm Bạch Vô Song, sống phải thấy người, chết phải thấy xác." Vương Nhất Bác giữ nguyên tư thế nhìn Tiêu Chiến, ra lệnh thuộc hạ thoái lui.

Tiểu Ngô Đồng khó xử nhìn Tiêu Chiến, hắn đang trong tâm thế buồn rầu vô cùng, bất quá hắn đâu muốn phải để lộ thân phận trong hoàn cảnh này, hắn đang đợi, hắn đợi chủ tử chính thức của hắn đường hoàng nói rõ với thiếu gia của hắn. Bất quá hắn đâu muốn Bạch Vô Song cứ thế mà rời đi, quãng thời gian bọn họ cùng trải qua lưu lại biết bao nhiêu kỉ niệm. Tiếc là thời thế thay đổi, hắn không còn cơ hội.

Không ai còn có cơ hội quay đầu.

Gió đêm thổi ngày càng lớn, mang theo sương đêm làm ướt đẫm y phục.

"Có gì muốn nói với ta?" Tiêu Chiến mở lời trước đánh tan bầu không khí rùng rợn của sự im lặng.

"Không phải ta làm, tất cả." Vương Nhất Bác một lời phủ nhận quyết tuyệt.

"Trả lời ta." Tiêu Chiến bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, tông giọng không nghe ra buồn vui, không nghe ra oán trách.

Mượn chút ánh sáng chập chờn của ngọn đuốc, Vương Nhất Bác bây giờ mới trông rõ gương mặt tái xanh của Tiêu Chiến, hắn đau lòng chầm chậm đưa một tay đặt bên má của y, một tay nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay run rẩy của y.

"Huynh vấn, ta đáp." Vương Nhất Bác trầm giọng nói.

Tiêu Chiến đứng yên để mặc đôi bàn tay ấm áp đang ủ ấm lớp da lạnh lẽo của y, mở miệng buông câu hỏi thứ nhất: "Có gặp qua Cố Giang?"

"Có."

"Để làm gì?"

"Huynh bị thương."

Tiêu Chiến hít một hơi sâu.

Vương Nhất Bác nhìn thấy vết thương Tiêu Chiến đang rỉ máu, kìm lòng không được mà nhẹ nhàng đặt y ngồi xuống tảng đá. Thao tác băng bó nhanh gọn nhưng dịu dàng của hắn khiến y cảm thấy đau lòng như cắt.

Lấy hết dũng khí, Tiêu Chiến nói: "Huynh đệ Vệ Quốc bị tàn sát, Cố Giang mất tích, Bạch Vô Song..."

"Đều không phải ta làm, huynh có tin ta không?" Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, chân thành lan tỏa đến từng tấc gan tấc ruột.

"Huynh hiểu ta mà, huynh hiểu ta mà không phải sao?"

"Tiêu Chiến, chúng ta đi đến ngày hôm nay, trải qua nhiều chuyện đến như vậy..."

"Ta tin." Tiêu Chiến nhắm mắt rồi mở mắt, đem hai chữ khẳng định nói với hắn.

Sự việc diễn ra trùng hợp nhiều như vậy, e là có kẻ thật sự đang giở trò ly gián. Tiêu Chiến trên quan trường nhiều năm, nhìn không ra mánh khóe này thì còn gọi gì là Thái úy một nước?

Mặc dù vậy, trạng thái của y dường như có sự thay đổi, nhỏ đến nổi y cũng không nhận ra.

Ánh mắt Vương Nhất Bác sáng rực nhìn Tiêu Chiến, trong lòng cảm động không thôi.

"Giúp ta, tìm sư phụ, tìm Vô Song..." Tiêu Chiến kiệt sức, vừa nói xong liền ngất đi.

Mùi đàn hương thoang thoảng dịu êm, bên dưới mềm mại tấm nệm bông ấm áp, âm thanh leng keng của chuông gió được gửi đến từ phương Nam, tất cả đều được đại não Tiêu Chiến thu lại, từ từ đánh thức các giác quan. Khứu giác, xúc giác, thính giác rồi đến thị giác, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Nước..." Tiêu Chiến khàn giọng kêu.

Cảm giác lòng bàn tay được một bàn tay khác bao bọc, y hướng mắt nhìn xuống, tình cờ đụng phải ánh mắt của hắn nhìn lên, y giật mình một cái.

Đây là nam nhân đứng đầu Thiên Vương sao? Đây là thần sắc nên có của một vị hoàng đế sao? Trái tim y đánh trống liên hồi, y nhìn không quen mắt một Vương Nhất Bác như vậy, càng nhìn y càng cảm thấy nội tâm đau âm ỉ.

"Đợi ta, huynh nằm yên."

Tiêu Chiến nhìn thấy hắn đứng dậy, bước chân lảo đảo, gãi đầu nhìn y cười trừ giữ lại thăng bằng, sau đó nhanh chóng chạy đi lấy nước. Giọt nước nóng hổi ngự tại khóe mắt, chậm rãi lăn xuống, y dùng tay lau đi, tự thân vận động chầm chậm ngồi dậy.

"Cẩn thận." Vương Nhất Bác quay lại, đem bản thân làm chỗ dựa cho y tựa vào, giọng điệu ôn nhu nói.

Tiêu Chiến đem chung trà Vương Nhất Bác vừa mang đến một ngụm uống hết, cảm thấy chất giọng trở lại bình thường thì thủ thỉ: "Vất vả cho đệ rồi."

"Không vất vả." Vương Nhất Bác từ đằng sau ôm lấy tấm lưng gầy gò của Tiêu Chiến, gieo hơi ấm vào thân thể lạnh toát của y.

"Đã tìm thấy..."

"Cố sư phụ vẫn chưa, còn Bạch Vô Song... vách núi quá cao, Bạch Vô Song diện mạo vẫn chưa thể xác định và không còn hơi thở." Vương Nhất Bác giải bày.

Thoáng thấy Tiêu Chiến trầm mặc, hắn tiếp tục nhỏ giọng hỏi: "Huynh có muốn đi xem hắn không?"

"Ta sao? Ta còn mặt mũi nào để nhìn hắn sao?" Tiêu Chiến thì thào tự trách, gương mặt áy náy cùng thống khổ đan xen.

Kiếp này y nợ Bạch Vô Song quá nhiều, lại chưa từng bù đắp qua cho hắn, là hổ thẹn của y.

Vương Nhất Bác im lặng lắng nghe, hắn cũng lao vào suy nghĩ, hắn nghĩ rằng nếu như, nếu như bọn họ đều là những bách tính bình thường thì mọi sự như vậy sẽ không xảy ra. Nhưng nếu như bọn họ đều là những bách tính bình thường, liệu bọn họ có cơ hội gặp được nhau hay không?

Gặp gỡ, e cũng là vận mệnh an bài.

"Nhất Bác, ta muốn quay về Tiêu phủ... Suy cho cùng nhà của hắn, chân chính là ở nơi đó." Tiêu Chiến đưa ra yêu cầu.

"Được, để ta giúp huynh an bài."

"Không cần, đây là chuyện riêng của nhà ta."

Vương Nhất Bác hơi siết chặt vòng ôm, hắn biết, giờ khắc này giữa bọn họ cần nhất là khoảng trời riêng để bình tĩnh suy nghĩ.

Vậy mà hắn vẫn đau lòng.

Chuyện riêng, chuyện của Tiêu Chiến là chuyện riêng, chuyện của Vương Nhất Bác cũng là chuyện riêng, tới tận bây giờ họ mới biết.

Hắn mơ mộng, cái gọi là gia đình, là nhà, hóa ra hoàng cung này chưa bao giờ là nhà của bọn họ.

"Được." Vương Nhất Bác trầm giọng nói, liệu Tiêu Chiến có nhìn ra cô đơn trong đáy mắt hắn?

Cô đơn trong giấc mơ của chính hắn.

Đã từng có người đứng trên tường thành cao vời vợi, vẫy tay chào một người không bao giờ quay trở lại.

Chớp mắt một cái, mọi sự đổi dời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com