Chương 35: Chờ đợi
Năm tháng cũng đều khô cạn
Chỉ còn lại biệt ly chẳng kịp nói
Cảnh Xuân cung ngày càng ảm đảm, hoàng thượng bên Dương Quang cung ăn ngủ không yên, thái hậu bên đây càng ăn không ngon miệng cũng ngủ không ngon giấc.
"Phùng Ly, lát nữa ngươi xuống ngự thiện phòng đem cho hoàng thượng bát canh tẩm bổ." Cơ thái hậu xoa xoa thái dương, trong lòng ngập tràn buồn phiền.
"Vâng, thái hậu." Phùng Ly nhận mệnh.
"Tình hình Tiêu phủ đã ổn thỏa chưa?"
"Đã ổn thỏa." Phùng Ly nói xong, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục hỏi: "Thái hậu, Bạch thị vệ có liên hệ mật thiết với phủ Thái úy, nay không may xảy ra chuyện, hay là người để lão nô thay mặt người đi một chuyến viếng thăm?"
Cơ thái hậu nghe đề nghị hợp tình hợp lý của Phùng Ly thì gật đầu, tỏ ý đồng tình.
"Vậy, hôm nay để Từ Nhuệ chăm sóc cho người, lão nô cáo lui."
Phùng Ly rời đi, Cơ thái hậu ngồi trầm tư, chìm vào im lặng.
Tiêu phủ thông báo tang sự, nỗi buồn bao trùm lên từng mảng không khí. Nô gia trong phủ người mới thì nghi vấn đủ điều, người cũ thì rơi vào trống rỗng.
Người đời thường nhìn vào Tiêu Thái úy chức cao trọng vọng quen mắt, nay lại thấy thân ảnh điêu tàn mà tiếc thương.
Tiêu Chiến ngồi trên lưng hắc mã, chậm rãi đi phía trước dẫn đường. Đôi mắt thâm đen như đã lâu chưa được ngủ ngon giấc cố gắng mở to, khí thế tuy không thuyên giảm nhưng đã mất đi vài phần lẫm liệt. Đôi tay thon dài mảnh khảnh nay lại càng mảnh khảnh hơn cầm chắc dây cương, uy lực bức người không nên lại gần.
Đoàn người rời khỏi kinh thành, hướng về đất phong của Tiêu gia mà đến.
Buổi sáng âm u hôm nay chính là ngày an táng Bạch Vô Song.
Từng nắm đất một được bồi đắp, Tiêu Chiến đứng đó nhìn chằm chằm không dứt, kể từ nay trở về sau, Bạch Vô Song đã hoàn toàn không còn tồn tại trên thế gian này.
Từ nay về sau...
Người đi theo y như một cái đuôi không còn nữa.
Người ở bên cạnh y bầu bạn cả tuổi thanh xuân không còn nữa.
Phong cảnh như đám tro tàn, thê lương cùng tịch mịch vùi lấp mất ánh sáng, chỉ đơn độc để lại bóng tối.
"Đừng quá đau buồn." Phùng Ly bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, khuyên một câu an ủi.
Ánh mắt Phùng Ly nhìn nam nhân trước mặt mà thương tiếc khôn nguôi.
"Đa tạ Phùng tổng quản, tạ ân đức của thái hậu." Tiêu Chiến đáp lễ.
"Thế gian này có đau khổ nào cũng không đau khổ bằng cách biệt âm dương, vậy mà sau những lần dằn xé tưởng chừng như sẽ ra đi, người ở lại vẫn có thể tiếp tục sống. Nước mắt và bi thương không mang người chết có thể sống lại nhưng có thể khiến người sống được nguôi ngoai phần nào. Lão nô hy vọng, Tiêu Thái úy sẽ lấy lại thần sắc trước đây." Phùng Ly cúi chào Tiêu Chiến rời đi, bước được vài bước, bà dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Chiến mỉm cười dịu dàng.
"Trân trọng cùng bảo trọng."
Tiêu Chiến ngẩn ra một lúc, định thần lại muốn nói lời cảm tạ nhưng người đã rời đi rất lâu rồi. Có những điều tốt hơn nên được cẩn thận lắng nghe và ghi nhớ, bởi vì đôi lúc người nói chỉ chạm vào vết sẹo của chính họ một lần duy nhất trong đời.
Trời đã xế chiều, người đến đưa tiễn cũng đã trở về, chỉ còn Tiêu Chiến không nhúc nhích. Tiêu phu nhân vì tin dữ này sinh bệnh, đến bước xuống giường cũng khó khăn, quãng đường cuối cùng này cũng chỉ có y đi cùng hắn.
"Vô Song, ta đi đây. Lần sau lại đến thăm ngươi." Tiêu Chiến để lại lời nhắn nhủ rồi rời đi, đau thương cũng đã đến lúc nên gác lại, kẻ đứng sau vẫn còn nhởn nhơ đùa giỡn, y nhất định cùng hắn đấu đến cùng, khiến cho hắn không thể nhận ra chính hắn trong gương.
Gió lao xao, tiếng côn trùng bắt đầu kêu vang trời lấn át đi tiếng bước chân chậm rãi đi đến trước mộ phần Bạch Vô Song, thân ảnh đó kính cẩn quỳ gối trước tấm bia.
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi ngươi."
"Tất cả tội lỗi đều tính vào ta, xin ngươi..."
Giọt nước mắt lăn dài trên đôi má liệu có thể lột rửa đi tội lỗi ở trong lòng?
"Đừng tha thứ cho ta..."
Tại bụi cây rậm rạp cách nơi đó không xa, hắc y nhân khoanh tay dựa vào thân cây cổ thụ to lớn, đem tất cả hình ảnh đáng thương của thân ảnh nọ thu vào tầm mắt.
Hắn quả thật rất muốn cười, cười đến ngây dại, cười đến rúng động trời cao.
Hắn cảm thấy nực cười làm sao, nói tha thứ hay không tha thứ với một người đã chết, có nghĩa lý gì?
Kinh thành vẫn tấp nập ồn ào tiếng người qua kẻ lại, bọn trẻ con vô tư chạy giỡn trên đường, người lớn túm tụm kẻ bán người mua, nam nhân mưu cầu trí lớn, nữ nhân xuất giá tòng phu, lão nhân nhâm nhi tách trà thưởng thức cố sự.
Mọi việc diễn ra theo quy luật của nó, bất kể cái gì cũng không ngăn được vòng tuần hoàn của thời gian, không ngăn được sự phai nhòa theo năm tháng.
Bạch mẫu đơn nở hoa rực rỡ một vùng cạnh Vương Tiêu đình, hương thơm theo gió dịu dàng lan tỏa khắp Tiêu phủ.
"Chiến nhi, hoa nở rồi."
Tiêu phu nhân được Tiêu Chiến chầm chậm dìu đi dạo, đem chuyện đau buồn để lại phía sau.
"Vâng, hoa nở rồi." Tiêu Chiến nhắc lại lời Tiêu phu nhân, ngắm nhìn chăm chú những đóa hoa tinh khiết như sương, bất chợt nghĩ đến một người, từ khi rời cung đến nay, đã tròn mười ngày chưa gặp hắn.
Lần cuối Vương Nhất Bác gửi thư cho Tiêu Chiến là ba ngày trước, trong bức thư vẫn là những lời hỏi thăm quen thuộc, nhắn nhủ vài câu giữ gìn sức khỏe và còn đảm bảo sẽ tìm được sư phụ cho y.
Khi đó hắn đều đặn gửi thư cho y, vậy mà y chỉ vô tâm đọc, một lá thư cũng không hồi âm cho hắn. Y biết bản thân đáng giận như thế nào, nhưng y lại ích kỷ mong hắn sẽ thấu hiểu, liệu hắn sẽ thấu hiểu cho y chứ?
Y không đi tìm hắn, hắn cũng không đi tìm y. Nếu như hắn đang thử thách sự kiên nhẫn của y, thì có lẽ hắn đã thắng rồi.
Y nhớ hắn.
Y thật sự rất nhớ hắn.
Tâm can của y, tâm trí của y đều vô thức đặt trên người hắn.
"Chiến nhi, con nhiều ngày không vào cung như vậy, người ngoài sẽ bàn ra tán vào." Tiêu phu nhân nhã nhặn lên tiếng.
Tiêu Chiến mỉm cười nhè nhẹ, ôn tồn đáp: "Ngày mai hài nhi sẽ đi, đều nghe mẫu thân."
Đến bây giờ y vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt Tiêu phu nhân. Trong đôi mắt ưu buồn của bà là tất cả sự áy náy của y, nó khiến y thập phần lo sợ.
Bước vào cánh cửa hoàng cung rộng lớn, Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy có một sức nặng vô hình đè lên vai. Thế nhưng y vội vàng gạt bỏ suy nghĩ đó, nơi này có một người đang chờ y, chờ y cùng hắn song hành, chờ y cùng hắn đi tiếp cuộc hành trình này.
Sự chờ đợi của hắn là động lực của y, khiến cho y mặc dù bị dày vò trong đau khổ cũng sẽ cố gượng dậy mà đứng lên.
Sự chờ đợi của hắn là dũng khí của y. Chính là đôi khi y cứng đầu bỏ đi trước, bị cả thế gian bắt nạt không thương tiếc, hắn liền ở phía sau chạy đến bảo hộ y, cùng lúc đó hắn cũng sẽ cười nhạo y ngốc nghếch, thế nhưng vì hắn luôn chờ đợi để bảo vệ y ở phía sau, y sẽ như được tiếp thêm sức mạnh, lại có thể đối kháng với thế gian.
Sự chờ đợi của hắn cũng rất lãng mạn và ấm áp. Giống như khi y đi thật xa, quay đầu trở về hắn hoan hỉ vẫy tay chào đón y, ôn nhu ôm y vào lòng và an ủi y một cách chân thành nhất.
Vậy nên, giờ khắc này Tiêu Chiến phải đường đường chính chính ngẩng đầu nhìn về phía trước, đi đến gặp người mà y muốn gặp, đi đến tìm đáp án cho những nghi vấn của y.
Thời gian lướt qua chỉ lưu lại mấy chung trăng sáng,
Khi đó lại gõ nhịp lên một thanh âm mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com