Chương 44: Tàn nhẫn
Trong bóng tối dưới mật thất thanh tịnh làm lòng người lắng đọng, Tiêu Chiến sợ hãi chắp vá từng sự kiện.
Y giật mình.
Đáy mắt mờ mịt nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy bàn tay, y cảm thấy ngay khoảnh khắc trời có sập xuống cũng không kinh hoàng như vậy.
Một câu hãy cẩn thận của bọn họ rốt cuộc không chỉ là lời cảnh báo suông.
Nơi rừng trúc xanh ngắt, y bàng hoàng nhìn đôi tay đang cầm đoản kiếm vương đầy máu của hắn, thật lâu cũng không giữ nổi bình tĩnh mà lắc đầu liên tục.
Thật đáng buồn, cái gì gọi là chân tình hữu ý, cái gì gọi là tâm linh tương thông, còn cái gì mà vĩnh viễn tin tưởng, một đao liền quyết tuyệt chặt đứt hết.
Hoàng hôn khẽ buông xuống, dịu dàng ôm lấy thân ảnh hai nam nhân, ánh nắng nhẹ nhàng chui vào lưỡi kiếm phản chiếu vệt sáng chói mắt.
Chói đến đau lòng.
Ai cũng hít thở không thông.
Ánh mắt hắn nhìn xoáy sâu vào mắt y, hắn chỉ thấy mịt mù. Giống như giữa sa mạc bị cơn bão cát khuấy động, nhìn đâu cũng chẳng thấy chân trời.
Lời kia cùng nhau đến chân trời góc bể cũng hóa thành mây khói. Đã từng ước hẹn như thế, chung quy hai chữ "đã từng" cũng chỉ là thì quá khứ.
Nào có ai còn để ý chân trời ở nơi đâu?
Khi giờ trong mắt y, cái hắn nhìn thấy là đằng đằng sát khí.
Hắn cười khổ một tiếng, đem đoản kiếm dứt khoát rút ra khỏi tấm lưng dài rộng của bản thân.
Vết rách mở rộng, huyết lệ tuôn trào.
Tiêu Chiến ném ánh mắt u ám đến run người cho hắn, nhìn đến xương sống người đối diện cũng phát rét.
Cái gọi là hận ý cũng chỉ đến vậy.
Dù trong nỗi hận đó có vương vấn huyết lệ của tâm can.
Y mỉm cười ủy mị nhìn hắn.
"Quả nhiên, người đơn phương ngu muội cuối cùng vẫn là ta."
Gió khẽ lay, cành trúc cùng cành trúc va chạm nhau.
"Quả nhiên, người tuyệt tình tính kế cuối cùng vẫn là ngươi."
Gió phẳng lặng, cành trúc cùng cành trúc đánh mất vài phiến lá.
Trừ bỏ mất vài phiến lá, cành trúc xanh vẫn sống.
Ví như ai trừ bỏ ai cũng vẫn có thể sống.
Vương Nhất Bác bắt lấy lá trúc đang rơi, nét mặt tăm tối, bên khóe miệng còn chảy một dòng huyết thẫm.
"Khoảnh khắc tĩnh lặng chốc lát lại khiến ta cực độ bình tĩnh." Tiêu Chiến thì thào nói.
"Ngươi, chủ tử Thiên Vương, trong tay thao túng thiên quân vạn mã. Ngươi, chỉ cần một cái liếc mắt liền có thể đem cửu tộc quyết định vinh hoa hay khổ nhục. Ta đã quên mất, dưới mặt trời này, không có ngươi ngấm ngầm bỏ qua, ai sống cũng không dễ." Y như ngọn nến tàn trước gió, tựa như một cơn gió nhẹ thoáng qua sẽ lập tức dập tắt.
"Huống gì là chặt đứt tay chân của ta?"
Tiêu Chiến bỗng nhiên cười lớn, cười đến tròng mắt đỏ hoằn tơ máu.
"Còn có tâm phế của ta."
Tiếng nước vũ bão thật khó nghe làm sao.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn y, trong tay bóp nát chiếc lá trúc, trong ánh mắt còn nhởn nhơ chút tàn bạo.
Hắn lạnh giọng: "Ngươi, bất quá chỉ là thần tử."
Tiêu Chiến ngưng bặt tiếng cười, đáy mắt giấu đi bi thương không tả xiết.
Trong tâm niệm hai chữ "thần tử" miên man.
Vương Nhất Bác thành thành thật thật phơi bày: "Năm lần bảy lượt ta cố tình để lộ sơ hở, ví như đột nhiên xuất hiện đúng lúc tại cứ điểm của Cố Giang, ví như lúc ngươi sập bẫy của Bạch Vô Song, ví như đúng lúc xuất hiện giữa biển lửa cứu ngươi, ví như để lại Tiểu Ngô Đồng bên cạnh ngươi..."
Hắn thật nhanh kéo lòng ngực y đập vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy eo y, hơi thở quanh quẩn vành tai y, nóng đến bỏng người.
"Ví như, mưu cầu tình cảm của ngươi."
Mặt trời sắp tắt, hình bóng hai thân ảnh chồng chéo lên nhau nhạt nhoà, thật lâu sau liền có thể không được nhìn thấy nữa.
"Không phải, là chơi đùa ngươi." Hắn khẽ nói.
"Hoàng thượng!" Tiêu Chiến vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm chặt chẽ của hắn.
Trong tiếng thét gào bất lực còn mang chút bất an đau khổ.
Hắn nghe ra được.
Hắn chỉ là vô tâm tiếp nhận.
"Với trí tuệ của ngươi, bao nhiêu manh mối như vậy nhưng chưa từng một lần truy vấn ta, có phải vì đang chờ một cú đâm ngoạn mục như lúc này?"
Trên thế gian này vạn vật đều có thể thay đổi theo năm tháng. Khí hậu thay đổi bốn mùa xuân hạ thu đông, cái cây ngọn cỏ thay lá cùng đơm hoa kết trái, cục đá ven đường còn có thể bị bào mòn huống chi là nhân tâm, thứ biến đổi mỗi ngày mỗi canh mỗi khắc.
Nhưng mà vạn vật thay đổi như thế nào thì vẫn còn phải nhờ vào phúc phần của nó.
Còn nhân tâm, không thể dự đoán được, bởi vì nhân loại là thực thể phức tạp, tâm tư càng phức tạp.
Tiêu Chiến giờ mới có thể chân chính hiểu, y rốt cuộc cũng đẩy mạnh hắn ra khiến hắn lảo đảo.
Y nhìn đế vương vô tình trước mặt, người nào là Nhị điện hạ, là Nhị hoàng tử, là Vương Nhất Bác đã không còn bóng dáng.
Sức cùng lực kiệt, y chỉ có thể thì thầm: "Nhất Bác... ngươi không phải, ngươi, ngươi không phải Nhất Bác của ta..."
Gương mặt Vương Nhất Bác thoáng trầm ngâm cùng tăm tối.
"Tại sao ta không phải là hắn? Ngươi làm sao có thể khẳng định ta không phải hắn? Ngươi đau lòng hắn?" Hắn truy vấn y.
"Là vì hắn đối ngươi tốt đẹp hay là vì ta đối ngươi tàn nhẫn?"
Vương Nhất Bác giận dữ, khuôn mặt tựa như quỷ ám nhìn y.
Tiêu Chiến khó khăn quan sát nét mặt hắn, thâm tâm y lại thắp lên một ánh sáng.
Y nghĩ bản thân thật vô sỉ, sâu trong thâm tâm vẫn là day dứt không thể từ bỏ.
Chỉ là ánh sáng đó vừa nhen nhúm, y lại lần nữa bị thiêu đốt không còn một mẩu xương.
Vương Nhất Bác cười cười, lắc đầu cảm thán: "Để trẫm nói cho ngươi biết! Ta thậm chí còn tiếp tay thêm củi vào lửa, khiến cho tên Bạch Vô Song như sói kia gặm nhắm nỗi hận thù ngươi, khiến cho ngươi không còn ai trông cậy, đến khi ta đạt được mục đích... ta còn nghĩ chỉ cần ngươi cứ giả vờ ngoan ngoãn như trước, như vậy ta liền như cũ giữ ngươi bên cạnh, đem ngươi áp sát dưới thân ta, rên rỉ dưới thân ta, gọi tên ta, cho ngươi hoan hỉ cùng phú quý..." Môi Vương Nhất Bác lại kéo y kề sát, lượn lờ xung quanh chiếc cổ trắng nõn của y, cắn xuống một cái thật sâu, để lại dấu vết in đậm.
Tiêu Chiến tát hắn một bạt tai, rất mạnh.
Vương Nhất Bác cũng không tỏ thái độ, xoay người nhặt đoạn kiếm ném cho y, bản thân còn không biết lấy đâu ra nhiều tự tin quay lưng về phía y.
Hắn dường như cam đoan y sẽ không thể đâm hắn thêm một lần nào nữa.
Tiêu Chiến ngẩn người, từng tia máu đọng lại trong đáy mắt như muốn ngay lập tức vỡ nát nhưng lệ một giọt không hề rơi.
Nhặt đoản kiếm còn tắm máu của hắn lên, y run rẩy.
"Ngươi đối với Vương Nhất Bác chính là yêu, ta biết, nó khiến ta sống rất khổ sở." Hắn đem âm thanh trầm khàn phát ra.
Tiêu Chiến ngừng động tác, hít thở sâu.
"Nể mặt ngươi yêu hắn, ta sẽ để ngươi đi."
Y không dám tin vào tai mình, nhìn hắn như nhìn một kẻ điên.
"Thành toàn cho ngươi cũng chính là thành toàn cho ta." Hắn quay lại, treo trên môi nụ cười thả lỏng nhất, như muốn giúp y nhìn thấy Vương Nhất Bác lần cuối.
Khi nụ cười kết thúc, mặt đối mặt với Tiêu Chiến, hắn không để lại tia ấm áp dư thừa nào.
"Còn nữa, Phùng Ly, ta không biết chân tướng. Ngươi tin hay không đều tùy ý ngươi, bất quá lão nhân cũng là nằm trong kế sách của ta."
Hắn nhướn mày, ngạo mạn nói: "Hận ta? Đủ lực liền có thể quay về tìm ta rửa hận."
Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn hắn, bất giác nước mắt rơi.
Một nam nhân, vì ái nhân của mình mà rơi lệ không có gì phải xấu hổ.
Nhưng một nam nhân, vì địch thù của mình mà rơi lệ chính là khốn khổ.
Y đưa tay lên vuốt ve đuôi tóc.
Mái tóc đen dài của y buộc cao lúc này trông rối tung rối mù, men theo gió bay bay. Không ngờ rằng trong chốc lát chủ nhân đã đoạt đi sinh mạng của chúng.
Vương Nhất Bác gương mặt đặc sắc nhìn Tiêu Chiến cắt phăng nắm tóc như xem kịch.
Trong tuồng kịch phổ biến ở kinh thành, phu thê ân ái, ý đậm tình sâu đong đầy trong đáy mắt. Một khúc cao trào ái hận tình thù trải ra như thiên ý, phơi bày chân tướng trần trụi nhuốm huyết lệ cùng khổ đau. Kết cục thư ly thê mực còn chưa ráo hoảnh đã phủ đầy từng sợi tóc ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tiêu Chiến giữ nắm tóc trong tay, bồi hồi một loạt ký ức lướt qua. Là tấm áo choàng vương mùi hắn, là cái nắm tay chặt chẽ của hắn, là ánh mắt dịu dàng của hắn, là môi hắn tựa cánh sen trắng giữa mùa đông.
Y thả rơi.
Sợi tóc theo gió cuốn bay như đóa bồ công anh theo đuổi tự do.
Vương Nhất Bác trầm lặng đứng nhìn, tập trung đến nổi mí mắt cũng chẳng động.
Tiêu Chiến cũng không đợi hắn động, y xoay người rời đi, phải thật nhanh rời đi, chậm một chút liền có thể chuốt lấy nhục nhã.
Hoặc là họa sát thân? Nếu hắn giết y? Hắn sẽ không giết y, không hiểu sao y chắc nịch như vậy.
Ở đây không nói đến nỗi khổ, ở đây chỉ có quyết tuyệt.
"Ngươi phải sống tốt mới có thể tìm ta, bằng không..."
Lời hắn chưa kịp nói hết, người đã không thấy bóng.
Nói tiếp chẳng để ai nghe trong khi hắn cũng ghê tởm nhất chính là những lời sắp nói.
Hắn đứng đó ngước mặt lên trời, yên lặng nhìn áng mây phiêu đãng, quên cả vết thương trên lưng, quên cả đau.
Chẳng qua hắn không biết, phía góc khuất bên kia y cũng không thể nào nhấc nổi bước chân, ngẩng mặt lên nhìn sắc tím nhàn nhạt, trực tiếp ngã nhào xuống.
Y nhìn chằm chằm đôi tay nhuộm máu trộn lẫn bùn đất.
Rõ ràng hắn cố tình để cho y nhận thấy, nhưng y vịnh vào cớ hắn sao có thể tính kế y?
Sao có thể đi đến bước đường này?
Khi một người đau khổ tận cùng, nơi đau nhất không phải tại con tim mà lại là linh hồn.
Nhân tâm của hắn chính là tâm phế của y, hắn xé nát nhân tâm của mình chính là đẩy y tê tâm liệt phế.
Cho dù vậy, thứ nát bét nhất lúc này lại chính là một nửa linh hồn y.
Nát như đống tro tàn thứ phẩm sau khi bị thiêu đốt.
Giờ khắc này rơi xuống đáy vực có lẽ sẽ thống khoái hơn chăng? Y thoáng ngẩn ngơ nghĩ như vậy.
Dù sao chỉ là trong chốc lát nghĩ như vậy.
Y cần phải sống, quay lại, thật tốt khiến hắn làm hoàng đế cũng khổ sở.
Bất quá y cũng sẽ khổ sở, vậy thì cùng khổ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com