Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Điềm Điềm

Đi bên cạnh người là ta,

Phía sau người cũng là chính ta.

Bên trên đồi trà treo ánh trăng sáng và bầu trời trong vắt, xung quanh lan toả mùi hương dịu mát của cỏ cây đang từng chút len lỏi vào mọi ngóc ngõ để an ủi tâm hồn dao động. Người lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran hoà âm cùng tiếng gió lồng lộng, người đem tầm nhìn đặt trên lập loè đom đóm bay xuyên màn đêm. 

Vương Nhất Niên, thiếu niên diện mạo ưa nhìn mồm năm miệng mười khi nãy bây giờ đang lặng lẽ quan sát hoàng huynh cùng hoàng "tẩu" kinh thiên động địa trong lời đồn thiên hạ. Đợi Tiêu Chiến đi trước được một khoảng xa, Vương Nhất Niên mới nhanh chân huých hoàng huynh một cái, chậc lưỡi nói: "Đệ cho hoàng tẩu chín quả hạnh nhân." 

Vương Nhất Bác không thèm lên tiếng đáp lại, sải bước chân đuổi theo cái người phía trước. Vương Nhất Niên là cái tên nhóc con, mặc dù đã mười bảy tuổi nhưng vẫn dùng quả hạnh nhân yêu thích để biểu thị mức độ mỹ mạo của một người. 

Nhưng vì sao chỉ có chín quả hạnh nhân? Đáng lẽ phải là một ngàn một vạn quả, à không phải, quả hạnh nhân sao có thể sánh với Tiêu Chiến? Vương Nhất Bác dưới mạng che âm thầm so đo tính toán. 

"Lục huynh đệ, sao chỉ có chín quả hạnh nhân? Ta thấy y chính là hạnh nhân chúa đấy!" Phong Mạc kế bên nhịn không được hỏi.

Vương Nhất Niên: "Ta dùng thước đo mười quả hạnh nhân. Sáu quả tức là nhan sắc ưa nhìn, chín quả là tuyệt sắc mỹ nhân."

"Vậy mười quả thì như thế nào?" Phong Mạc thắc mắc.

"Mười quả chính là tuyệt thế không những khuynh thành mà còn khuynh động tâm can, hiển nhiên là thê tử tương lai của ta rồi." Vương Nhất Niên hoan hỉ nói.

Phong Mạc: "..."

Vương Nhất Bác tại đồi trà ung dung đi cùng ái nhân thì trong hoàng cung loạn cào cào một đống. 

Tiểu Hoà An mếu máo phân giải: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng từ đêm hôn mê thứ tư tỉnh lại thì không những ho khan, nôn ra máu mà còn nổi mụn đỏ khắp người rất dễ lây lan, thái y đang tận tâm chạy chữa, vì quan tâm sức khoẻ của người, nô tài thỉnh cầu người quay về đi có được không?" 

Tư Đồ Yến Thư, Thục phi ngày trước giờ nghiễm nhiên ngồi lên phượng vị đang lo lắng trước Dương Quang cung, nàng bất lực nói: "Bổn cung vào xem một chút không được sao?" 

"Tiểu Hoà An cứng rắn: "Xin người đừng làm khó nô tài."

"Vậy bổn cung về trước, nếu có chuyển biến phải báo với bổn cung trước tiên." Nàng dịu dàng nói.

Nhìn bóng dáng nữ nhân rời đi, Tiểu Hoà An thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay tiếp xúc với nàng, Tiểu Hoà An nhận thấy vị hoàng hậu bình hoa này âu chỉ là một tiểu thư khuê các hiền hậu bị số phận đưa đẩy vào cái vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi này thôi. 

Vương Nhất Bác trước khi đi đã phân phó tạm thời hoàng hậu chấp chính, đem sự vụ nặng đề đặt lên đôi vai bé nhỏ của thiếu nữ khi đại hôn còn chưa kịp nhìn mặt phu quân đã nghe tin phu quân hôn mê bất tỉnh. Thật ra đem quyền nhiếp chính cho Tư Đồ Yến Thư chỉ là bề ngoài cho kẻ bên dưới nhìn, mục đích cuối cùng của Vương Nhất Bác là muốn làm một phép thử, thử xem vị Tư Đồ Thái sư này xem trọng đại tiểu thư hay tam tiểu thư hơn.

Ai cũng rõ mồn một chỉ không bao lâu nữa thôi, hai nhà Thái uý cùng Thái sư liên hôn, là được ban hôn bởi hoàng đế Thiên Vương. Bạch Vô Song mặc dù nhận tổ quy tông nhưng căn cơ chưa vững chắc, trong khi đó Tư Đồ Thái sư là kẻ trọng tình nghĩa, nhất định không cách này thì sẽ tìm cách khác đem vị hiền tế này về cho tam ái nữ. Vương Nhất Bác chỉ là thuận nước đẩy thuyền một phen, vừa hay được Tư Đồ Thái sư vô cùng tín nhiệm mà vui mừng cảm tạ. Tuy nhiên, để đi một nước cờ này hắn phải đặt cược hết thảy vốn luyến. 

Đúng như Vương Nhất Bác dự đoán, Bạch Vô Song không hề đơn giản. Chỉ là hành động của họ Bạch đó vô cùng mâu thuẫn. Một bên quyết tuyệt đuổi cùng nhưng không giết tận Tiêu Chiến, một bên âm thầm kết giao nhưng đôi phần lạnh nhạt với tam tuổi thư phủ Thái sư. Nếu như đối chiếu với Bạch Vô Song năm đó lãnh khốc vô tình thì một Bạch Vô Song này có nhiều thêm phần sức sống. 

Thật ra Vương Nhất Bác sau khi nói tường tận với Tiêu Chiến về cố sự của những người đi trước, hắn đã phát hiện ra một vấn đề không liền mạch. Thời điểm dẹp bỏ phản loạn năm đó có thật sự là sai sót gì hay không? Vương Nhất Bác lập tức đặt xuống nghi vấn, phân phó cấp lệnh điều tra. 

Mấy ngày trước khi phán quyết Phùng Ly, Vương Nhất Bác vừa vặn nhận được một tin không hề tốt lành. Mặc dù trước đó đối với hắn, trừ bỏ ở bên cạnh Tiêu chiến, những việc khác cũng chẳng phải tốt lành gì, ví như, hắn lừa gạt niềm tin của y. Hắn đã nghĩ sự việc sẽ có một cái kết, chỉ là nửa đường lại đâm phải bức tường thành cao lớn, chính hắn cũng không ngờ gián tiếp hại chết Phùng Ly. Nỗi day dứt này hắn làm cách nào để chối bỏ đây? 

Vương Nhất Bác hắn ngồi trên vương vị nhưng trong mắt không nhiễm sống chết thiên hạ, chỉ duy nhất quan tâm người hắn yêu. 

Hắn là hôn quân!

"Ta là hôn quân, thiên hạ của ta quá nhỏ bé, chỉ chứa nổi một mình huynh." Vương Nhất Bác ở trong rừng trúc đêm ấy, ôm lấy nam nhân đã bất tỉnh, khe khẽ thì thầm. 

Vậy nên, huynh tránh xa ta một chút, đợi một ngày sóng yên biển lặng, đợi một ngày ta đi đến nơi kia tạ tội, đến lúc đó, hãy sống cuộc đời không vướng bận của huynh.

Nhưng ta ích kỷ, ta vốn rất ích kỷ. 

Vương Nhất Bác mê đắm nhìn tấm lưng đằng trước, chẳng hay chẳng biết đã đến nơi. Nhìn chiếc bàn gỗ còn yên vị trước sân, hắn bồi hồi một khắc cũ. 

"Tệ xá chật hẹp, e là phiền chư vị một đêm không thoải mái rồi." Tiêu chiến cười cười, phất tay mời bọn họ ngồi xuống chiếc bàn gỗ.

"Công tử không chê chủ tử chúng tôi làm phiền là được rồi." Vương Nhất Niên hứng khởi nói.

Tiêu Chiến phân phó phòng ốc xong quay lại tiếp chuyện. Vương Nhất Niên cảm thấy vị hoàng "tẩu" này rất hợp ý, nói năng đến quên luôn hoàng huynh ngồi chình ình một đống bên cạnh.

Trong lòng Vương Nhất Bác ngứa ngáy không thôi, vì lẽ gì mà cái tên hoàng đệ này của hắn có thể tự nhiên vui vẻ cùng Tiêu Chiến tán dóc còn bản thân vừa giả câm giả điếc? Để an ủi tâm hồn sắp bị tổn thương, hắn dành hết sự tập trung để ngắm ái nhân.

"Gâu, gâu, gâu!" 

Chỉ là có thêm một kẻ thích phá đám.

Vương Bát bình thường hơi ngốc nhưng phân biệt được địch ta, ai là chủ tử ai là kẻ lạ, nhưng hôm nay nó tự dưng lao đến dưới chân Vương Nhất Bác mà quấn quýt vui mừng, làm như nó đã quen người này từ trước rồi. 

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác: "..."

Để đánh tan không khí lặng im kỳ lạ này, Vương Nhất Niên cười ha hả: "Ối đâu ra tiểu cẩu tử đáng yêu thế này chứ?" 

Vương Bát: Ta không quen ngươi. Nếu như nó biết nói, có lẽ nó đã ném cái câu đó vào mặt Vương Nhất Niên. 

"Gâu, gâu!" Vương Bát tỏ thái độ với Vương Nhất Niên xong quay qua nịnh nọt Vương Nhất Bác, không thèm đếm xỉa đến vị chủ tử đang khóc thầm bên cạnh. 

"Vương Bát!" Tiêu Chiến giận quá hoá thẹn, vội kêu nó về.

Vương Nhất Bác vừa nghe cái tên đó thì hơi run một chút, sao y biết hắn tự nhận mình là rùa vậy?

Kéo được Vương Bát vào trong nhà, Tiêu Chiến mới phân phó A Tam bày rượu thịt đãi khách, dù sao cũng không thể để đối thủ chết đói như vậy. 

"Quý danh của công tử các ngươi là gì?" Tiêu Chiến nói tới nói lui một hồi, quên mất luôn vị chủ tử câm của bọn họ, nên vội vã hỏi.

"Người cứ gọi chủ tử là Điềm Điềm, ngài ấy dễ tính lắm, rất thân thiện nữa."

Tiêu Chiến cười đến chảy nước mắt, mặc dù hơi thiếu lễ độ nhưng không sao kiềm được cơn cười, cứ cười trước rồi xin lỗi sau cũng được. 

Vương Nhất Bác không hề thân thiện lại còn khó tính đang tức giận sau màng che đến bốc khói, tức đến run bần bật.

Vương Nhất Niên một lần được một lần làm tới: "Đó công tử thấy chưa, chủ tử đang vui vẻ nên nhịn cười đến run người đấy! Ta nói không có sai đâu." 

Vương Nhất Bác càng ngày càng cảm thấy hay là giết quách tên hoàng đệ lắm mồm này đi, cùng lắm quay về tạ tội với thái phi. 

Phong Mạc cũng cười đến nổ phổi, hiếm có dịp chọc giận được chủ tử.

Mấy nam nhân ngồi trên bàn rượu nói chuyện đến quên giờ giấc, lúc nhận thức được thì đêm đã đổ sương đậm.

Rượu tiệc no say xong, Tiêu Chiến mới tạm biệt vào phòng nghỉ ngơi, lúc y đóng cửa phòng còn vẫy tay với người đằng sau.

"Mà khoan." Tiêu Chiến nhíu mày nhìn lại.

Y lúc này mới giật mình nhận ra, ngớ người nhìn kẻ đang đứng im thinh, A Tam cư nhiên lại sắp xếp Vương Nhất Bác cùng y chung một phòng.

Chung một phòng!

@Cha61n: Vương bát theo tiếng lóng tức là đồ con rùa ấy mà, có lẽ chư vị đã biết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com