Chương 53: Ái nhược
Như gông vàng xích ngọc quấn lấy
Như cánh hoa trước gió tuyết bao vây,
Mỹ lệ nhưng đau.
Gió nổi lên, ngoài cửa động lác đác vài hạt mưa.
Mưa nặng hạt càng ngày càng lớn.
Vương Nhất Bác nằm trên đống lá khô đang co quặp người, từng cơn run lẩy bẩy dồn dập kéo đến. Đáng lẽ thảo dược đã kiềm chế cơn sốt nhưng không hiểu sao lại không hạ nhiệt được.
Tiêu Chiến hốt hoảng nói với hai người kia: "Không thể đợi tới sáng, hắn, hắn..."
Phong Mạc lập tức đứng dậy: "Tiêu chủ tử, để thuộc hạ đi trước tìm đại phu."
Vương Nhất Niên cũng bật dậy: "Được, ta đi với ngươi!"
"Đều nhờ vào các ngươi, xin hãy cẩn thận!" Tiêu Chiến làm động tác bái phỏng tỏ lòng biết ơn.
Hai người nhanh chóng đáp lễ rồi đội mưa rời đi.
Y vội vã lau mồ hôi đổ như suối của hắn, lẩm bẩm: "Ngươi cố gắng một chút..."
Hắn càng co quặp hơn, y đau lòng ôm lấy hắn, đặt đầu hắn lên ngực, vòng tay ôm chầm lấy vai hắn.
"Nhất định không có chuyện gì, nhất định!"
"Ngươi có nghe ta nói không ngốc tử!"
"Nhất Bác..."
Cứ như vậy, y và hắn sưởi ấm nhau mặc mưa gió ngoài kia.
Hơn một canh giờ sau, mưa đã tạnh nhưng người vẫn chưa quay lại.
Tiêu Chiến quyết định mặc y phục vào cho Vương Nhất Bác, khoác thêm áo ngoài của y cho hắn, sau đó cõng hắn trên lưng, hướng vào con đường mòn tối như mực mà đi.
Vương Nhất Bác vẫn mê man, nếu như hắn nhận thức y đang dùng ôn nhu cả đời đối xử với hắn, có lẽ hắn sẽ vui sướng như điên.
Bên ngoài hang động, cơn mưa rời đi để lại bùn đất trơn trượt khó di chuyển. Y cõng hắn đi giữa bùn lầy, giữa những nắm đất nhão nhẹt bắt lấy chân và giữa những hoảng sợ vô hình đang len lỏi.
"Chiến..." Dường như gió lạnh khiến hắn lấy lại một chút tỉnh táo, đầu kê lên vai y, cái má nóng hổi kề má y, thì thào.
Tiêu Chiến mừng rỡ, đáp: "Là ta đây."
Vương Nhất Bác tâm nở hoa, dùng hơi khắc thanh tỉnh cuối mà thầm thì: "Thật tốt." Sau đó hắn ngất đi.
Phía trước tối tăm, rừng cây im lặng, chỉ có tiếng bước chân nặng nhọc nện vào bùn đất cùng hơi thở mệt mỏi dồn dập.
Tiêu Chiến thở phì phò, cố gắng gọi: "Nhất Bác."
"Đừng ngủ nữa."
"Nhất Bác, nhìn xem, sắp đến rồi." Mặc dù y không biết sẽ đến đâu.
Giờ khắc này y cảm thấy bản thân bất lực cùng vô dụng, nhất thời lệ rơi đầy mặt không dứt. Y mơ hồ nhớ đến rất nhiều chuyện, y nhớ đến Phùng Ly từng âm thầm khuyên nhủ, trân trọng người trước mắt, lúc đó ánh mắt bà đăm chiêu như nhìn xuyên qua quá khứ, trở về thời thiếu nữ xa xôi.
Xốc người trên lưng lên, chân y mọi nhừ vẫn không dừng bước. Nhìn thấy phía trước có ánh đèn, y thoáng mừng rỡ nhưng cũng không vội tiến đến, nếu như là ta không phải địch thì tốt, nếu như là địch không phải ta thì thật nguy khốn.
Cho đến khi ánh sáng soi rõ ba nam nhân kia, y mới thở phào nhẹ nhõm. Y cõng hắn hướng về đám người đó chạy đến.
Vương Nhất Niên cùng Phong Mạc vô luận có nghĩ thế nào cũng không ngờ thế mà Tiêu Chiến lại đủ khả năng cõng Vương Nhất Bác một đường xuống chân núi giữa đêm đen, đỡ lấy Vương Nhất Bác trên lưng y xuống, Vương Nhất Niên vội nói: "Trước hết nhờ Võ huynh xem thử."
"Làm phiền Võ đại phu." Tiêu Chiến một chân quỳ bên cạnh Vương Nhất Bác, chăm chú quan sát.
Võ Ân xem mạch xong thì nhíu mày nói: "Phiền mọi người cùng quay lại tệ xá của tại hạ."
Trên đường đi, Phong Mạc cùng Vương Nhất Niên dìu đỡ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đi sau bồi Võ Ân. Y không biết là trời cao thương xót Vương Nhất Bác hay thương xót y hay là thương xót bọn họ, sở dĩ duới chân núi hẻo lánh vùng biên cương này lại cư nhiên có một đại phu lưu trú.
Đứng trước hàn xá của Võ Ân, trong lòng Tiêu Chiến một mảnh hiu quạnh chua sót không biết từ đâu kéo đến, bất giác y nhìn về thân ảnh hắn. Trước mặt là mái nhà tranh nhỏ, vườn rau bên trái, vườn thảo dược bên phải, tuy bần cùng nhưng ấm áp.
"Gâu! Gâu!" Vương Bát nằm trong lòng nữ nhân, hớn hở.
"Nương tử, có khách." Võ Ân lên tiếng gọi vào trong.
Giọng nữ nhân dịu dàng đáp lại: "Đã chuẩn bị hết thảy, tướng công mau đưa bọn họ vào."
Ánh sáng trước sân yếu ớt không sáng tỏ khuôn mặt nàng, cho đến khi đến gần, Tiêu Chiến cùng nàng liền ngỡ ngàng không thôi.
"Tiêu Thái uy?"
"Trầm tiểu thư?"
Cả hai đồng thời lên tiếng.
Sau khi chừa không gian riêng tư để Võ Ân chẩn bệnh cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới cùng Trầm Hi Vân ôn lại chuyện cũ.
"Chuyện này..." Trầm Hi Vân đánh mắt vào trong gian nhà, ngụ ý việc Vương Nhất Bác bị thương.
"Gặp vài kẻ chán sống thôi, không có gì." Tiêu Chiến qua loa giải thích.
Y mỉm cười khách sáo nói: "Còn chưa chúc mừng Trầm cô nương thành hôn."
Trầm Hi Vân ngại ngùng nói: "Tiêu đại nhân đừng có trêu chọc ta." Mặt nàng thoáng ửng hồng e thẹn.
"Cô cùng trượng phu vì sao lưu lạc đến tận đây?" Tiêu Chiến khơi chuyện.
"Chàng không thích chỗ náo nhiệt." Nói xong gương mặt Trầm Hi Vân càng đỏ như gấc.
"Hóa ra là vậy."
Tiêu Chiến cười cười, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Trầm Hi Vân. Không những tìm được trượng phu tốt mà quãng đời còn lại được sống an nhàn thanh thản.
"Tiêu đại nhân cùng người đó sống vẫn tốt chứ?"
Tiêu Chiến ậm ừ không đáp rõ ràng, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn vào gian nhà tranh, có lẽ là Trầm Hi Vân cùng Võ Ân sống không màng thế sự nên chẳng biết rõ Thiên Vương bây giờ đã khác xưa rồi, Tiêu Thái úy cũng trở thành hài tử cố quốc bị truy nã.
Trầm Hi Vân mỉm cười ôn hòa cũng không truy hỏi đến cùng, nàng nhìn thấy sự mất mát trong mắt y.
Đúng lúc này thì cửa mở, Võ Ân bước ra mang theo vài phần trầm mặc.
Võ Ân tiến đến bên cạnh Trầm Hi Vân, ôn nhu hỏi: "Nàng cùng bằng hữu đã ôn lại chuyện cũ xong chưa?"
"Xong rồi, tướng công." Trầm Hi Vân mỉm cười dịu dàng đáp.
"Vậy phiền công tử theo tại hạ, ta có đôi lời muốn nói." Võ Ân hướng về phía Tiêu Chiến ngỏ lời mời.
Võ Ân đọc sách thánh hiền từ nhỏ, hai người Phong Mạc cùng Vương Nhất Niên đã xưng hai tiếng "chủ tử" với Tiêu Chiến thì ắt hẳn người nên biết chuyện sẽ là y.
Mặc dù điều đó làm Vương Nhất Niên đang tủi thân bên kia muốn khóc than một trận.
"Gâu! Gâu!" Vương Bát ở dưới chân Vương Nhất Niên an ủi.
Tiêu Chiến theo Võ Ân đi ra sau nhà, vòng qua hồ sen rồi đến bên dưới mái đình nhỏ đủ che mưa tránh nắng.
"Trước tiên tại hạ xin mạn phép hỏi quan hệ giữa hai người là gì?" Võ Ân hỏi thẳng vấn đề.
Tiêu Chiến trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: "Hắn hiện tại là người thân nhất của ta."
"Được, vậy tại hạ xin hỏi công tử có biết vị huynh đệ của người có bệnh không? Còn là bệnh rất nặng?" Võ Ân thân là sĩ phu, chỉ biết thẳng thắn.
Tiêu Chiến trợn mắt, đứng sững sờ một hồi lâu không đáp.
Võ Ân tiếp tục: "Hắn thật ra có bệnh về tim, tuy nhiên không phải sinh ra mà có nên cũng không thể nguy hiểm tính mạng."
"Cái này ta biết, một đại phu ở kinh thành từng nói với ta." Tiêu Chiến u ám nói. Vốn là ngày đó vì cứu y khỏi con ngựa điên mà Vương Nhất Bác bị thương, thái y xem mạch xong đã nói với y như vậy, xem ra vẫn còn uẩn khuất.
"Thế nhưng, vì một ngoại lực rất mạnh va chạm nên hiện tại, theo như ta nghiên cứu thì hắn đã mắc phải một loại bệnh gọi ta không thể xác định rõ. Sau đó hắn đã mắc phải những triệu chứng liên quan như khó thở, tức ngực và ho ra máu." Võ Ân phân tích bệnh trạng của Vương Nhất Bác.
Không đợi Tiêu Chiến đáp, Võ Ân tiếp tục: "Mặc dù trước đó đã được điều trị nhưng không điều độ khiến cho bệnh trạng bị thương tổn chưa thể lành hẳn, cùng với nguy cơ bệnh về tim không biết khi nào trở nặng, e là hắn cho dù có dùng hết thuốc của thiên hạ cũng không thể sống thọ."
"Công tử là người thân nhất của hắn, sao lại để hắn ra nông nổi này?"
Nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi sụp xuống bần thần, Võ Ân khẽ thở dài lắc đầu, vỗ vỗ lên vai y, an ủi: "Có lẽ hắn sợ ngươi đau khổ, muốn giấu ngươi. Ngươi cũng đừng tự trách bản thân. Hai người nên thẳng thắn với nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com