Chương 74: Trừng phạt
Thư phòng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Tiêu Chiến mang dung nhan phẫn nộ đi vào, ở phía trước Bạch Vô Song, không khách khí đấm mạnh xuống bàn. Bạch Vô Song ngẩng đầu, nhíu mày khó hiểu nhìn y.
"Có chuyện?" Bạch Vô Song gác bút, đem văn thư cùng tấu sớ trên đặt qua một bên, thuận tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, khẽ hỏi.
Tiêu Chiến thở phì phò thu tay về, cố nén giận nói: "Ngươi không phải đã hứa sẽ không làm khó dễ Thái hậu rồi sao?"
Sắc mặt Bạch Vô Song liền tối tăm, lạnh lùng đáp: "Ngươi cũng đã hứa sẽ không gần gũi với hắn sao?"
"Ngươi!"
"Ta làm sao?" Bạch Vô Song cười lạnh, vòng qua bàn tiến đến ôm lấy y.
"Buông ra!" Tiêu Chiến tận lực vẫy vùng, nhưng làm sao cũng không thoát ra được.
Bạch Vô Song dịu giọng trở lại: "Ngươi nghe lời một chút, tất cả đều theo ý muốn ngươi, nhớ chưa?"
Hắn vừa nói xong liền cúi người hôn xuống, nhanh đến nổi Tiêu Chiến phản ứng không kịp. Khi môi khẽ chạm môi, cửa bỗng dưng mở ra lần nữa.
"Biểu ca..." Vương Nhất Bác đang mỉm cười bước vào thì nhìn thấy tình cảnh này, lời muốn nói treo ở đầu môi, đứng ngớ người ra.
Tiêu Chiến vừa nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác, tâm can bắt đầu siết chặt, dãy dụa không ngừng. Ngược lại, Bạch Vô Song vờ như không nghe thấy, giữ chặt gáy Tiêu Chiến khiến cho nụ hôn miễn cưỡng càng thêm sâu. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, hắn mới thoả mãn buông ra.
Bạch Vô Song vuốt ve dung mạo y, tiếu ý nói: "Không ngờ hôn ngươi trước mặt hắn lại kích thích như vậy."
Tiêu Chiến giơ tay lên muốn tát hắn một cái, lại nhận ra đến một cái tát mình cũng không thể làm được.
Tiêu Chiến u ám cười: "Sau này ngươi đừng làm ra chuyện như vậy nữa. Ngươi không biết ta có thể làm ra loại chuyện gì đâu."
"Ngươi, đừng ép ta." Y chầm chậm rời khỏi thư phòng.
Bạch Vô Song trầm mặc, vươn tay vuốt ve đôi môi, dường như đang hồi tưởng lại hương vị của người nọ.
Suốt buổi chiều hôm đó, trong phủ thiếu đi một người. Tiêu Chiến hỏi hạ nhân tung tích Vương Nhất Bác,đổi lại là mấy cái lắc đầu. Đứng trong lương đình, y dần bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác không nhớ y là ai, làm sao có thể vì một chuyện con cỏn đó mà ảnh hưởng chứ? Y cười chua sót, ánh mắt đăm đăm nhìn theo dòng nước trong hồ.
Về đêm, sau khi uống say một trận, y liền về phòng ngủ một giấc. Đêm đó y nằm mộng, mơ một giấc mộng thật dài.
Y mơ thấy mình gặp lại Vương Nhất Bác, là Vương Nhất Bác thâm trầm ít nói rất lâu về trước. Dường như trong đáy mắt hắn ẩn chứa uỷ khuất, lại có chút không cam lòng, bước về phía y ngày càng gấp gáp. Sau đó y cảm nhận được vị ngọt tràn trong miệng, hương vị quen thuộc vừa man mát vừa dịu dàng bao lấy y. Hai người hôn nhau đến thiên địa chuyển dời.
Vương Nhất Bác đè lên người y, tháo dây đai lỏng lẻo vắt bên eo y, luồn hai tay lạnh buốt vào thân thể y mà xoa nắn. Khoang miệng giao nhau, đầu lưỡi quét một vòng thăm dò rồi lại từ từ nhắm nháp. Tiêu Chiến bị hôn đến nhũn mềm ra, khuôn mặt ửng lên một lớp hồng, thở hổn hển một cách đầy quyến rũ.
"Nhất Bác..."
Tiêu Chiến vòng tay qua cổ hắn, đáp lại từng cái hôn tới tấp của hắn. Vương Nhất Bác không tình nguyện rời bỏ môi y, đi ngang qua cần cổ còn để lại vết liếm cắn thô bạo. Y phục đã được giải khai từ lúc nào, hắn dễ dàng hôn đến nụ hồng trước ngực y, nơi mẫn cảm đỏ rực lại nóng hổi, y thở gấp càng lợi hại.
"Nhất Bác..."
Giọng trầm khàn của Vương Nhất Bác vang lên: "Suỵt, gọi tướng công."
Tiêu Chiến nhìn hắn, khoé môi nở nụ cười thẹn thùng, sau đó như bị ma quỷ quyến rũ mà khẽ thì thầm: "Tướng công..."
Vương Nhất Bác hắng giọng một cái, cắn lên đầu nhũ sưng đỏ của y. Chất giọng bởi vì nhốm màu tình ái mà khàn đặc hơn: "Ca, gọi lần nữa."
Vừa dứt lời, ngón tay của hắn len lỏi vào mật huyệt phía sau, cố tình vuốt ve từng nếp gấp.
"A..." Tiêu Chiến vì chịu kích thích mà rên khẽ.
Vương Nhất Bác cười một cái thoả mãn, hôn lên bụng y. Hai ngón tay đi vào mật huyệt, khuấy động nơi chặt khít đến mềm mại. Hắn không báo trước, một mạch đưa tiểu huynh đệ của mình đẩy vào sâu bên trong.
"Aaa..."
Tiêu Chiến đau đến điếng người, không khỏi lớn tiếng một phen. Vương Nhất Bác hôn hôn môi y, vừa an ủi vừa tận lực dời sự chú ý của y.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Tiêu Chiến, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Chiến thầm nghĩ đến trong mơ cũng không thoát khỏi Bạch Vô Song quấy rầy.
"Hự." Vương Nhất Bác nhìn thấy y phân tâm, một phát đỉnh vào thật sâu vào mật huyệt khiến y không khỏi thoát ra âm thanh quỷ dị mê luyến.
Vương Nhất Bác tiến đến bên tai y, vừa ngậm vừa cắn, khẽ thì thào: "Còn không đuổi hắn đi?"
Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười, đến trong mơ người này cũng ăn giấm chua như vậy, nghe lời mà nói vọng ra: "Ngươi về đi, ta không có việc... a..." Đương lúc y nói, Vương Nhất Bác lại giở chứng đẩy nhanh tốc độ.
"Ngươi... ngươi đi... đi..." Sau đó y lâm vào bể tình chìm đắm cùng Vương Nhất Bác, mặc kệ ngoài kia đang nói gì.
Bóng đen phủ lên cửa dần chuyển động, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng dùng hết tốc lực, vận động liên tục nhiều lần, rồi cả hai cùng nhau thăng hoa.
"Lại lần nữa." Vương Nhất Bác nói, không đợi người kia đồng ý đã luật động.
Tiêu Chiến mãn nguyện kéo cổ hắn xuống trao một nụ hôn ướt át. Y ý tứ nói: "Nhất Bác... bắn vào trong..."
Vương Nhất Bác ngay lập tức như bị sét đánh ngang, vừa tức giận vừa không kiềm chế được, luật động mạnh hơn, hai tay đang xoa nắn chuyển sang đánh vào mông y: "Ai cho huynh nói mấy lời hư hỏng đó? Hả?"
Tiêu Chiến mếu máo đáng thương: "Cũng chỉ là... mơ thôi... a..."
"Đệ... chậm đã..."
Vương Nhất Bác trừng mắt với y: "Mơ? Đã là mơ ta liền làm huynh đến mang thai hài tử của ta thì thôi!"
Khuôn mặt Tiêu Chiến đỏ bừng lên, y ngại ngùng đáp: "Hài tử gì chứ... a..."
Vương Nhất Bác càng miệt mài hăng hái cày cấy, Tiêu Chiến càng không thể ngừng rên rỉ. Không biết cho đến lúc nào, một dòng ấm nóng tràn đầy mật huyệt Tiêu Chiến, y thoải mái đến quên trời đất, tận lực bơi trong hồ nước như thiên đường kia.
Ngay lúc Tiêu Chiến cảm giác lạ thường, thì chính là lúc phát hiện bản thân đã thay đổi tư thế khác, mà tiểu huynh đệ của Vương Nhất Bác lại tiếp tục đặt trước mật huyệt. Y kinh sợ nhìn hắn, lắp bắp nói: "Đệ không phải... a..."
Vương Nhất Bác khẽ nhếch mép, gian tà nhìn y, hắn trầm giọng: "Quân vô hí ngôn!" Sau đó lại tiếp tục một màn xuân tình.
Trong thư phòng Tiêu phủ sáng đèn, Bạch Vô Song nhìn ánh đèn miên man. Khắc Lĩnh chầm chậm bước vào, hắn báo cáo: "Thiếu gia, người cho gọi thuộc hạ?"
Ánh mắt Bạch Vô Song dâng lên tia lạnh lẽo, hỏi: "Vương Nhất Bác hiện tại có chắc là ở Xuân Ý Lâu?"
Khắc Lĩnh nghiêm giọng đáp: "Thuộc hạ vừa đi kiểm tra về, quả thật là như vậy. Hắn đang cho gọi Khuynh Thành cô nương."
"Hừ. Như vậy thì tốt." Chỉ sợ hắn xuất hiện ở cái nơi không nên xuất hiện.
"Ngươi tiếp tục trông chừng hắn. Vương Nhất Bác là một tên giảo hoạt." Bạch Vô Song ra lệnh, sau đó lấy tay xoa thái dương.
Khắc Lĩnh hình như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức báo cáo: "Đến bây giờ vẫn không thấy tung tích của ám vệ quân, e là Vương Nhất Bác có chuẩn bị mà đến."
Bạch Vô Song cười lạnh: "Không sao, cứ để bọn chúng trốn. Chỉ cần Vương Nhất Bác còn nằm trong tay ta, tóm gọn bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian."
Khắc Lĩnh gật đầu: "Vậy bên phía Thái hậu chúng ta có cần hành động gì không?"
Bạch Vô Song rơi vào trầm tư, bất đắc dĩ cười thầm, giả lả đáp: "Y không vui, ngươi liệu mà làm."
"Ngươi nghĩ xem, ý tứ của y là gì?" Bạch Vô Song bất ngờ lên tiếng hỏi. Chính là câu nói khó hiểu mà Tiêu Chiến nói với Tiểu Ngô Đồng.
Hái đoá mai tươi nhất, cắm vào chiếc bình đẹp nhất, đặt vào nơi sáng trăng nhất.
Khắc Lĩnh suy nghĩ thật lâu, chầm chậm đáp: "Lẽ nào là ám chỉ vật gì đó lưu lại trong hoàng cung sao?"
"Vật gì sao?" Bạch Vô Song thì thầm với chính mình.
Chiếu chỉ? Binh phù? Hay là ngọc ấn?
Lẽ nào là ngọc ấn? Quả thật hắn vẫn chưa tìm ra thứ uy quyền đó.
"Đã an bài xong?" Bạch Vô Song nhắm mắt hỏi.
"Đã an bài ổn thoả. Ngày mai có thể tiến hành nghi thức." Khắc Lĩnh đáp.
Khắc Lĩnh rời khỏi thư phòng là lúc trăng treo cao sắp hạ màn nhường cho mặt trời ló dạng. Đồng thời điểm cửa phòng Tiêu Chiến mở ra, nam nhân lục y phi thân một cái, thần không hay quỷ không biết rời khỏi Tiêu phủ.
Sau khi bỏ lỡ hạ sát Tiểu Ngô Đồng ngày hôm đó, Bạch Vô Song âm thầm cho người vây quét ám vệ quân liên tục. Đáng tiếc, ám vệ quân được đào tạo đặc biệt, việc lùng sục cứ thế vẫn diễn tiếp trong vô vọng.
Trong cung, nhân cơ hội thoát khỏi tai mắt của Bạch Vô Song, Tiểu Hoà An rời khỏi Dương Quang cung. Bày ra bộ dạng nghiêm túc hiếm có, hắn trầm ngâm đứng trước chiếc gương trong Nguyệt Tinh cung. Hắn vò đầu bứt tai nói: "Ngô Đồng, huynh nghĩ đại nhân muốn ám chỉ điều gì?"
Nam nhân hắc y từ sau màn phong bước ra, khẽ lắc đầu chịu thua. Tiểu Ngô Đồng hắn không phải chủ tủ, không thể chỉ nghe một câu của y liền hiểu tường tận.
"Lẽ nào không phải là vật gì? Mà là mốc thời gian?" Tiểu Hoà An vừa cắn móng tay vừa suy đoán.
"Mốc thời gian?" Tiểu Ngô Đồng lặp lại.
Hái đoá mai tươi nhất, cắm vào chiếc bình đẹp nhất, đặt vào nơi sáng trăng nhất.
Tiểu Ngô Đồng phân tích: "Nơi sáng trăng nhất hoàng cung này chính là ngày rằm ở Nguyệt Tinh cung. Chiếc bình đẹp nhất ở Thiên Vương chính là Bạch Cốt Hoàng Sa Điền. Tương truyền năm xưa, người làm ra chiếc bình này đã chết trong chiến loạn ở phía Nam. Bởi vì nhìn thấy quá nhiều thi hài ngã xuống nơi đồng hoang vu tận, trải qua một cõi đời u ám, cuối cùng để lại một kiệt tác như thế này."
"Lẽ nào đại nhân muốn dụng binh?" Ánh mắt Tiểu Hoà An loé sáng, hắn tiếp tục nói: "Nếu như theo suy đoán, đoá mai đẹp nhất chẳng phải nở vào lúc tân niên sao?"
Tiểu Ngô Đồng gật đầu, tính toán kể từ thời điểm này đến thời gian đó bất quá chỉ còn đúng một tháng.
Tiểu Hoà An nhíu mày hỏi: "Vậy còn..." Hắn ý định nói gì liền ngưng bặt. Tiểu Ngô Đồng liếc mắt nhìn mắt, lập tức hiểu ra vấn đề, nhanh chóng biến mất vào trong đêm tối.
"Chủ tử..." Tiểu Hoà An vội vàng ngồi xuống, vừa sắp xếp vài thứ đồ vừa khóc một trận ngon lành.
Bên ngoài bỗng nhiên cửa mở tung, Lâm công công huênh hoang bước vào, lão hừ hừ nói: "Thì ra Tổng quản đại nhân ở đây, lão nô nãy giờ đang tìm ngươi."
"Lâm đại nhân tìm ta có việc gì?" Tiểu Hoà An lấy tay áo lau mặt mũi, chỉnh sửa y phục rồi đứng lên.
"Ngươi ở đây làm gì?" Lâm công công nhíu mày liếc ngang liếc dọc tìm kiếm.
Tiểu Hoà An đáp: "Ta đến lấy chút đồ để quên."
"Là đồ gì?" Lâm công công hoài nghi hỏi.
"Lâm công công, ông có phải đã quá phận rồi không?" Vừa dứt lời, Tiểu Hoà An phủi tay áo bước ra ngoài.
Lâm công công tức đến xì khói, khẽ chế giễu: "Được lắm nhóc con, ngày tàn của người sắp đến rồi."
Nội viện yên tĩnh bỗng nghe tiếng hét của Tiêu Chiến vang lên, y hốt hoảng nhìn bản thân đứng không vững mà ngã nhào xuống đất. Y phục y chỉnh tề như đêm qua, duy nhỉ có hai chân không cách nào khép lại được, phía sau nóng rát đến cực độ.
Tiêu Chiến hoang mang nghĩ: "Ta sắp chết rồi sao?" Sau đó bị ý nghĩ của mình doạ cho sợ.
Đêm qua y rốt cuộc đã làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com