Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76: Thành toàn

Xa mã rời khỏi Tiêu phủ hướng về phía hoàng cung mà đến. Nam nhân trầm lặng ngồi trong xe, trên tay mân mê chiếc túi thơm tựa như vật trân quý nhất thế gian. 

Tơ tình quấn chặt vòng tay

Chàng đem gửi gắm tấm lòng

Ta trao trọn mối tương tư

Thiên địa tác hợp, lưỡng tình tương duyệt

Cắt tóc phu thê, bạc đầu ân ái...

Tiêu Chiến nhớ đến thời khắc nào đó khi đứng bên cạnh hắn, cả hai đã vô tình nghe thấy những lời ca như thế nối tiếp nhau vang lên. Âm thanh ngân cao bay vút rồi lại mềm mại như nước rót vào tai, khiến những ai đang chìm vào ái tình bỗng dưng cảm thán. 

Nhìn xung quanh, y thấy có người cười, lại thấy có người khóc. Hắn thấy có người tay nắm tay, cũng thấy có người đơn côi nhìn trời đất. Khi ánh mắt y và hắn khẽ chạm nhau, thứ định mệnh khắc nghiệt vô tư đâm chồi, từng bước chiếm lấy cả tâm can. 

Y cất chiếc túi thơm vào ngực, ánh mắt phiêu lãng về phía trước. Đoá bạch mẫu đơn này của y, ai cũng không thể tàn phá, kể cả y. 

Vương Nhất Bác bất động thanh sắc từ tửu lầu nhìn xuống, cho đến khi xa mã khuất sau huyền môn sừng sững như núi của hoàng cung, hắn an tâm thu hồi tầm mắt. Hắn đeo lên mặt chiếc mặt nạ da người, thay vào quan phục của vị quan ngũ phẩm đáng thương đang bị trói một góc trong xó bếp. 

Tùng, tùng, tùng,...

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..." Giọng thái giám vang lên lanh lảnh giữa Thái Hoà điện.

Tiêu Chiến chấp tay đứng uy nghi giữa nội điện, mặc kệ ánh mắt săm soi của bá quan. Ánh mắt y hướng thẳng lên hoàng vị, chăm chú nhìn thật lâu.

"Nay trẫm chính thức sắc phong..."

Tùng, tùng, tùng,... tiếng trống lại một lần nữa vang lên khiến âm thanh phát ra từ miệng của thái giám bị lấn át. Lần này điểm đúng chín tiếng dứt khoát, bá quan rơi vào hoảng hốt bàng hoàng. 

Chín tiếng trống chính là báo quốc tang...

"Hoàng thượng băng hà, hoàng thượng băng hà, hoàng thượng băng hà..." Tiểu thái giám mang đôi mắt đỏ hoe vừa vẫy cờ vừa khàn cổ thông báo khắp hoàng cung. Sau đó, ngay lập tức diễn ra một trận quỳ khóc trên diện rộng, từ cung nữ cho đến thị vệ, từ đại quan cho đến thái giám, ai ai cũng bất ngờ quỳ xuống cúi đầu gào khóc. Trong tiếng khóc xen lẫn thật giả là lời tiếc thương lần lượt được gào thét dữ dội. 

Tiêu Chiến ngẩn người một lúc, sau đó y khuỵu gối quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Hai tay y giữ tư thế nắm chặt, khoé môi không nhịn được kéo lên, hốc mắt đầy tơ máu đối diện với mặt đất lạnh lẽo. 

Tiểu Hoà An lúc này mang theo gương mặt khổ sở xuất hiện, trong tay còn cầm thánh chỉ cùng ngọc ấn. Bạch Vô Song nãy giờ bị chấn động không ít, hoàn hồn lại liền nhìn thấy Tiểu Hoà An bước đến phía trước Tiêu Chiến. 

"Chuyện gì..." 

"Trẫm hiểu rõ bệnh tình nguy kịch, lại chưa có hậu duệ nối dõi đế nghiệp. Nay trẫm tường tận cơ sự năm xưa, đối với Tiêu ái khanh muôn phần kính trọng, Tiêu ái khanh lại đối với Thiên Vương ân nghĩa sâu sắc,  nay trẫm an tâm giao Thiên Vương cho ái khanh. Khâm thử." Tiểu Hoà An cắt ngang lời Bạch Vô Song, một mạch đọc to rõ thánh chỉ, đồng thời bàn giao ngọc ấn cùng thánh chỉ vào tay Tiêu Chiến. 

Tiểu Hoà An cứ tưởng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt như đao kiếm của Tiêu Chiến. Hắn chưa bao giờ biết Tiêu Thái uý ôn hoà năm nào lại sở hữu ánh mắt lãnh khốc quyết tuyệt như vậy. 

Nghe xong di nguyện, Bạch Vô Song không còn tính toán chuyện bị Tiểu Hoà An cắt lời nữa, hắn lâm vào một trận mê man. Hắn không ngờ rằng Vương Nhất Bác vậy mà đã tính toán giao Thiên Vương vào tay Tiêu Chiến một cách dứt khoát như vậy. Đây vốn dĩ là chuyện nằm trong kế hoạch của hắn, chỉ là kết quả này đến sớm hơn dự định. 

Nhìn ngọc ấn trong tay, Tiêu Chiến bỗng nhiên cúi đầu cười lạnh, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt rợn người, từng bước bước lên long vị. 

Bạch Vô Song nhìn y hành động bất ngờ như vậy, trong lòng vốn đang mê man lại càng rối bời hơn. Đến khi Tiêu Chiến đứng trước long toạ, xoay người lại nhìn bá quan, Bạch Vô Song mới dẫn đầu hô to: "Tân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Bá quan ngây người nhìn thấy Bạch Vô Song, đương kim thái uý lại quỳ gối cúi đầu xưng thần với người từng là trọng phạm của Thiên Vương, cảm thấy mọi chuyện hết sức hoang đường.

Binh bộ Thượng thư Nguyên Đình đỏ mắt, dung nhan phẫn nộ liếc về phía Bạch Vô Song: "Hoàng thượng không thể nào nhường ngôi cho một kẻ không có huyết thống hoàng thất như vậy! Lục hoàng tử vẫn còn sống sờ sờ ra đó, các ngươi đừng có một tay che trời!"

Chúng bá quan khác cũng đồng loạt lên tiếng chỉ trích. 

"Y dựa vào cái gì ngồi lên long ỷ?"

"Đúng là dã tâm không sao đếm được, một phong vị vương làm sao thoả mãn."

"Ngay từ đầu chúng ta nên biết bọn chúng thông đồng với nhau!"

"Thái uý, ngươi đừng tưởng bọn ta không biết chuyện ngươi đã làm, trời cao có mắt... A..." 

Bạch Vô Song thu kiếm ngấm đầy máu về, đá thi thể của vị quan vừa mới bị chém qua một bên, sát khí đằng đằng nhìn xung quanh, hắn lên tiếng: "Còn ý kiến gì cứ bước ra."

Thái Hoà điện nhanh chóng im bặt, chư vị bá quan đem cơn tức giận nuốt vào trong cuống họng, từ linh cẩu biến thành chuột chũi.

Nguyên Đình cười lạnh: "Thái uý đại nhân giả nhân giả nghĩa, ngươi chịu lộ ra bộ mặt thật rồi sao?"

Bạch Vô Song quay sang đối đáp ông: "Nguyên đại nhân, ngài muốn thử mùi vị này sao?" Vừa dứt lời, hắn đem kiếm nhấc lên hướng về phía Nguyên Đình. Nguyên Phong ngay lập tức nhảy ra bảo vệ phụ thân, cấm vệ quân lập tức chia thành hai phe đối đầu.

Nguyên Phong nhíu mày nói: "Thái uý đại nhân, ngài đây là muốn tạo phản sao?" 

"Tạo phản?" Bạch Vô Song dường như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm, ánh mắt chế nhạo quét qua Nguyên Phong. 

"Ngọc ấn, binh phù, thánh chỉ, thứ nào bổn quan cũng nắm trong tay. Ngươi nói xem bổn quan tạo phản vì cái gì?" Bạch Vô Song nhếch mép cười lạnh. 

Tiêu Chiến vẫn đứng trên long ỷ nhìn xuống, hai tay y vuốt ve ngọc ẩn. Bỗng nhiên y bật cười, cười đến sáng lạng. Phía bên dưới vì tiếng cười không đúng thời điểm này mà đem chú ý đặt lên người y.

"Các ngươi sao lại hài hước như vậy? Tiên đế băng hà chưa đầy một canh giờ mà đã chứng kiến chúng bá quan thay phiên nhau diễn kịch như vậy rồi? Hở, sao lại không khóc nữa rồi? Mau khóc than đi chứ." Tiêu Chiến ung dung ngồi ngả ngớn trên long toạ, mắt cũng không thèm đếm xỉa đến bá quan, chỉ chăm chăm nghịch ngọc ấn trong tay, buông một loạt lời châm biếm khiến không khí càng thêm trầm trọng. 

Nguyên Đình chuyển mắt về phía y, tức giận hỏi: "Ngươi cười nhạo bọn ta?" 

"Lão già, ta chướng mắt lão từ lâu rồi, lão không biết sao? Hỏi cái gì mà hỏi, mau lôi lão xuống, giam lỏng tại Nguyên phủ." Tiêu Chiến ném ánh mắt chán ghét về phía Nguyên Đình, hạ xuống mệnh lệnh.

Cấm vệ quân lúc này hoang mang nhìn Nguyên Đình, nhìn Bạch Vô Song, cuối cùng nhìn vào ngọc ấn cùng thánh chỉ trong tay y. 

Tiểu Hoà An ở bên cạnh nhanh chóng quát to: "Chưa nghe thấy bệ hạ nói gì sao? Còn không mau bắt lấy Nguyên đại nhân?" 

"Hoà An! Uổng thay bệ hạ chiếu cố ngươi, mộ phần còn chưa đắp đã bị ngươi cong đuôi phản bội!" Nguyên Đình bị mấy cấm vệ quân giữ lấy kéo đi. Nguyên Phong còn chưa kịp nhảy vào giải vây đã nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Hoà An. Nguyên Phong khựng lại chốc lát, sau đó thở phì phò đuổi theo sau Nguyên Đình. 

Đội trưởng cấm vệ quân vừa đi, đội hình cấm vệ quân liền như rắn mất đầu, loay hoay một chỗ không biết nên chĩa kiếm vào ai.

Tiêu Chiến nhướng mày nhìn một lượt các bá quan, bỗng nhiên ánh mắt loé sáng sau đó lại thoáng âm u đến quỷ dị, y nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau cút về phủ tiến hành quốc tang? Hay là như này, các ngươi cũng đi theo tiên đế đi, trẫm nhất định sẽ tiến hành đại tang long trọng cho các ngươi."

Y nhìn thẳng vào phía Bạch Vô Song, ánh mắt không biết dừng ở đâu, buông ra một câu không liên quan: "Ngươi, hài lòng chưa?"

Thâm tâm Bạch Vô Song đột nhiên nổi lên vô vàn câu hỏi, y nói vậy là ý gì?

Tư Đồ Thái sư đã ngất xỉu không biết từ khi nào, được hộ tống xuất cung trước tiên, sau đó là các đến các vị quan cấp thấp ngơ ngơ ngác ngác di dời bước chân. Cuối cùng trong Thái Hoà điện chỉ lưu lại mấy vị quan tận trung với Vương Nhất Bác ở lại phân bua đòi công bằng.

"Bọn ta không phục!"

"Không phục cũng phải cút." Tiêu Chiến đáp.

Trung thần đồng loạt: "..."

Một người trong số đó điềm đạm nói: "Bọn ta muốn kiểm chứng thánh chỉ, bằng không đều sẽ không cam tâm rời đi."

Tiêu Chiến nhìn bọn hắn ồn ào đòi xem thánh chỉ, y hất cằm với Tiểu Hoà An, bảo hắn đưa cho bọn họ tự xem, bản thân tự nhiên chống cằm trên long vị, bộ dạng chán nản như xem phải bộ hí kịch nhảm nhí. 

Một vị đại quan xem xong cũng không mấy tin tưởng, một mực đòi đem đi xác nhận. Tiêu Chiến lập tức xua xua tay đuổi hắn đi. Thế là bọn họ kéo bầy đàn đi xác thực di thư, trả lại không khí yên tĩnh cho Thái Hoà điện.

Bạch Vô Song trầm ngâm nãy giờ bỗng lên tiếng: "Tiêu Chiến, ngươi..."

Tiêu Chiến ném cho hắn một ánh mắt, không nóng không lạnh: "Hoá ra còn thái uý đại nhân ở đây à? Ngươi còn chỗ nào chưa mãn nguyện sao?" 

Bạch Vô Song không ngờ người này trước sau lại biến hoá nhanh đến hoa mắt chóng mặt, không biết đối đáp như thế nào.

Tiêu Chiến lại bâng quơ buông thêm một câu làm hắn rối ren: "Đây chẳng phải là ý của Bạch Vô Song ngươi sao?"

Cái này quả thật không phải hắn làm nhưng hắn cũng không thể biện minh được, dù sao hiện tại không làm thì tương lai hắn cũng sẽ làm, chỉ là không ngờ bị phỗng tay trên. 

Tiêu Chiến bất giác ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Bạch Vô Song, nghiêm túc đến ngoan độc hỏi: "Bệ hạ có chắc là băng hà chưa?" 

Bạch Vô Song lần đầu tiên biết đến cảm giác run rẩy, tay hắn toát một mảng mồ hôi lạnh, hắn sợ nam nhân trước mặt này.

Tiêu Chiến tựa hồ nhắm mắt lại dựa vào long toạ.

Cho dù yêu người là kiếp mộng chóng tàn,

Cũng nguyện cùng người một đời phiêu bạt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com