Chương 77: Quay đầu
Đoàn người đưa tiễn linh cửu đông nghẹt, nhưng bầu không khí quốc tang vẫn vô cùng thê lương ảm đạm. Không ai nhìn thấy thái hậu, nghe nói bởi vì nghe tin dữ mà gượng dậy không nổi.
"Hồ đồ!" Nội viện vang lên âm thanh chua chát, thái hậu nhíu mày vừa mắng vừa cho nam nhân trước mặt một cái tát như trời đánh.
Bà tức giận nói: "Ngươi! Ngươi hứa với ai gia thế nào? Ngươi thề thốt với ai gia chưa được bao lâu liền quên bẫng đi? Ngươi hứa sẽ không nhường ngôi cho y, bây giờ thì sao? Bản thân thì chiêu cáo thiên hạ băng hà, còn để y cùng Tiêu Bạch kia ngồi lên long ỷ? Ngươi bị ái tình làm điên rồi!"
Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, quỳ gối trước mặt thái hậu: "Mẫu hậu bớt giận, không phải nhi thần đã giữ lời hứa với người rồi sao?"
"Ngươi giữ lời? Ngươi giữ lời như thế?" Thái hậu vẫy tay áo, vừa ngồi xuống liền đập bàn.
Vương Nhất Bác trầm giọng thuật lại: "Nhi thần từng thề sẽ không vì y mà chống đói với thiên hạ, nhi thần chưa từng thề không giúp đỡ y bước lên hoàng vị."
"Ngươi! Đều không phải giống nhau sao?" Thái hậu cả giận, chỉ vào mặt Vương Nhất Bác phân bua.
"Sao lại giống nhau chứ? Người từ đầu đến cuối vì y mà chống đối thiên hạ không còn là nhi thần nữa, người thay y che chắn mũi đao nhọn của bá quan bách tính cũng không còn là nhi thần nữa. Đó không phải là ý nguyện của mẫu hậu sao?" Vương Nhất Bác ngước mặt lên, dùng ánh mắt bình thản nhìn thái hậu.
"Mẫu hậu, người đừng quên, nhi thần cho dù là đem tính mạng dâng cho y cũng là trả nợ máu thay người. Người không cảm thấy sai lầm, nhưng nhi thần cảm thấy tội lỗi, mỗi lần bên cạnh y ta đều là dằn vặt đau khổ." Vương Nhất Bác đứng dậy phủi phủi vạt áo, làm tư thế chuẩn bị rời đi.
Dung nhan phẫn nộ của thái hậu bỗng cứng nhắc, bà thu hồi thần sắc giận dữ, im lặng không đáp.
"Mẫu hậu vẫn là mẫu hậu của nhi thần, hy vọng nhi thần vẫn là hài tử của người."
Vương Nhất Bác cười bất đắc dĩ: "Đi đến con đường này, nhi thần đã quá mệt mỏi."
Bách tính cứ ngỡ đã quen với nhịp điệu quái lạ của hoàng tộc, nào ngờ khi nghe tin tân đế là vị thái tử cố thành thì vẫn đỡ không nổi, có người sửng sốt, có người ngất xỉu, sau cùng là ngán ngẩm lắc đầu. Cho nên kể từ bây giờ trở đi, bất kể hoàng đế là ai bọn họ cũng không quan tâm, thứ duy nhất bọn họ nhìn thấy và mong đợi là cơm áo gạo tiền, cơm no áo ấm.
Nguyên Đình bị giảm lỏng, binh quyền dưới tay suýt chút nữa bị Bạch Vô Song thu hồi, chỉ là Tiêu Chiến nghe đến đó liền đảo mắt về phía hắn, nhàn nhạt hỏi: "Hết chém giết đến thu hồi binh quyền, ngươi là muốn ta trở thành hôn quân trong mắt bá quan bách tính?"
Bạch Vô Song lắc đầu: "Không phải, ta chỉ là..."
"Thôi được rồi, Nguyên Đình là cựu thần của triều đình, dưới trướng lão ta là bao nhiêu binh sĩ chịu bán mạng, ngươi đừng có để tay ta dính máu thêm nữa, ta thấy dơ bẩn, cũng cảm thấy buồn nôn." Tiêu Chiến cắt ngang lời Bạch Vô Song, ý tứ thể hiện rõ chán ghét.
"Được rồi, đều theo ý ngươi." Bạch Vô Song nắm chặt hai tay rồi dần buông lỏng, đi đến bên cạnh y, từ tốn nói, "Mấy ngày nay xử lý quốc sự có mệt lắm không?"
Tiêu Chiến rùng mình, cảnh giác nhìn hắn, không tự nhiên né ra xa: "Không sao."
Bạch Vô Song cảm giác nụ hôn không thể kìm nén đêm đó đã đem khoảng cách hai người bọn họ kéo ra xa, vì thế hắn chỉ hơi trầm mặc rồi lui xuống, cũng không quyết tâm khiến Tiêu Chiến khó xử.
Tiêu Chiến tâm tình bất định rời khỏi ngự thư phòng, lúc đi ngang qua Thái Hoà điện bất chợt ngừng lại, nhìn về phía khoảng không vô định. Nhị hoàng tử chán đời năm đó như tái hiện trước mắt y không khỏi khiến y bùi ngùi nhoẻn miệng cười.
"Hoàng thượng vạn phúc kim an."
Tiêu Chiến thu lại tầm mắt, quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh. Nam nhân quan phục thẳng tắp, nét mặt nghiêm trang lại chứa ít nhiều lo sợ nhìn y.
Tiêu Chiến quan sát hắn một lúc, bỗng y à một tiếng, dường như đến lúc này mới nhận ra vị quan trước mặt này là ai.
"Ngươi là Tang Nghi chế của Lễ Bộ?" Tiêu Chiến không nhìn hắn nữa, hững hờ hỏi. Người này nếu y nhớ không lầm, chính là phe cánh của Bạch Vô Song.
Tang Nghi chế thành thật gật đầu đáp: "Chính là vi thần, thưa bệ hạ."
"Lễ Bộ gần đây bận nhiều công vụ, vất vả cho các ngươi." Tiêu Chiến chăm chú quan sát Tang Nghi chế, dường như nhìn đến sinh ra hứng thú.
Tang Nghi chế bỗng nhiên rùng mình, cúi thấp đầu để thu lại cảm giác tồn tạ của bản thân, dè dặt đáp: "Chúng thần vì bệ hạ phân ưu là việc nên làm, nên làm..."
Tiêu Chiến khẽ bật cười, tiến đến hai bước nâng cằm người trước mặt cao gần ngang tầm y, nhẹ nhàng xoay qua xoay lại. Y bỗng giở giọng trêu chọc: "Gương mặt này cũng thanh tú lắm, đêm nay đến Dương Quang cung thế nào?"
Tang Nghi chế cứng ngắc ngẩng đầu, khoé môi giật giật, hắn tưởng mình nghe lầm nên vặn hỏi:"Bệ hạ, người muốn vi thần đến tẩm cung?"
Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên mặt hắn, nheo nheo mắt: "Phải, tối nay đến đi, hầu hạ trẫm nghỉ ngơi."
Lệnh bài xuất cung trong tay Tang Nghi chế bất giác rơi, hắn trừng mắt không tin nổi nhìn Tiêu Chiến. Mặt hắn đỏ lên, trong giọng nói ẩn ẩn tức giận nói: "Bệ hạ, vi thần không thể! Thứ nhất, tiên đế băng hà chưa được bao lâu, quần thần đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của bệ hạ. Thứ hai, đại tang còn chưa kết thúc, vi thần trăm công nghìn việc cần phân ưu vì bệ hạ, không thể tuỳ tiện thất trách."
"Nói hay lắm, nói hay lắm, trẫm càng thích ngươi hơn." Tiêu Chiến cười cười, thân thiết vỗ vỗ vai hắn, tiếp tục nói, "Nhìn ngươi có trách nhiệm với quốc gia đại sự như vậy, trẫm cũng không cưỡng ép. Chi bằng như vậy, sau này ngươi phụ trách luôn tuyển nam phi cho trẫm có được không?"
"Nam... phi?" Tròng mắt Tang Nghi chế muốn loạt ra ngoài, bỗng muốn đem lỗ tai đi rửa bằng nước sương sớm cho thanh khiết trở lại.
Tiêu Chiến ôm bả vai hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: "Ngươi cũng không phải không biết, trẫm..."
Tang Nghi chế nắm chặt hai tay, run run nhìn y, hắn lập tức cắt ngang: "Chuyện này vi thần không thể toàn quyền quyết định, bệ hạ có thể kiếm người khác giúp người phân ưu." Vừa dứt lời, hắn liền tách ra muốn rời đi, nhưng bước chân không tài nào nhấc lên được.
"Bệ hạ, không phải người..." Tang Nghi chế ngập ngừng hỏi một nửa, lại rơi vào trầm tư, cúi đầu hành lễ.
Tiêu Chiến nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn, vẫy vẫy tay bảo hắn lui đi. Tang Nghi chế đi đến cuối hành lang thì dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng lại ẩn nhẫn hướng về dáng hình y đã sớm không còn tại chỗ cũ.
"Bị phát hiện rồi." Hắn lẩm bẩm với chính mình.
Đồng thời ở góc khuất bên kia, Tiêu Chiến cũng quay đầu nhìn bức tường trắng.
Thật đáng tiếc, ai cũng không nhìn thấy được đôi mắt của cố nhân, tĩnh như nước lại dịu dàng như gió xuân.
Màn đêm buông xuống, Cố Giang từ trong mật thất bước ra, nhăn mày nhìn Tiêu Chiến ngả ngớn uống rượu, mỗi lần đều dốc hết bình rượu.
"Sư phụ, sao bây giờ người mới xuất hiện?" Tiêu Chiến gật đầu với lão một cái, rồi tiếp tục tập trung vào bình rượu.
Cố Giang buồn phiền nhìn y, nghiêm khắc hỏi: "Bộ dáng này ngươi bày ra cho ai xem? Ngươi nhìn lại bản thân còn là mình năm đó không?"
Tiêu Chiến nghe đến mình của năm đó liền bật cười: "Trẫm của năm đó? Trẫm của năm đó ra sao? Có quyền lực không? Có nắm trong tay vạn binh vạn mã không? Có đứng trên vạn người không?"
Cố Giang im lặng không nói gì, tựa hồ mệt mỏi ngồi xuống.
Tiêu Chiến dốc hết bình rượu, nằm dài trên bàn, cười nói: "Trẫm nhớ trẫm của năm đó không có gì nhưng cảm thấy có tất cả, còn trẫm của bây giờ có tất cả lại cảm thấy không có gì. Sư phụ, người nói xem có nực cười không?"
Cố Giang trầm mặc, lão thở dài một hơi, hỏi: "Ngươi là nam nhân chí ở tứ phương, sao có thể vì một đoạn ái tình làm chao đảo?"
"Ái tình? Thứ này quá độc hại." Tiêu Chiến buồn buồn nói, ánh mắt nhìn xa xăm, "Tất cả đều là giả hết có phải không?"
"Tại sao lại đối xử với trẫm như vậy? Rốt cuộc các người đang che giấu điều gì? Thông đồng sau lưng trẫm rất tốt, vô cùng tốt..."
Cố Giang sửng sốt một chút rồi bình tĩnh nói: "Ngươi say rồi, mau nghỉ ngơi đi, hôm nay ta có việc phải xuất cung giải quyết." Cố Giang gõ vài tiếng lên cửa ra hiệu cho Tiểu Hoà An tiến vào, sau đó lão mất hút sau mật thất.
Tiểu Hoà An lắc đầu dìu Tiêu Chiến về long sàng, y trừng mắt với hắn, nheo nheo mắt nguy hiểm hỏi: "Ngươi còn nhớ trẫm từng nhờ Tiểu Ngô Đồng nhắn nhủ ngươi điều gì không?"
Tháo giày y ra xong, Tiểu Hoà An mới gật đầu đáp: "Nô tài còn nhớ."
Y liếc mắt nhìn hắn, hừ hừ vài cái, chầm chậm hỏi: "Ngươi hiểu thế nào?"
Tiểu Hoà An hơi bất ngờ, chẳng lẽ y nhất quyết phải đổ máu? Hắn từ từ đáp: "Chính là ngày rằm tháng sau khởi binh vấn tội Bạch Vô Song?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó bật cười ha hả, cười đến trào nước mắt: "Các ngươi thật nghĩ sâu xa, làm sao trong quãng thời gian ngắn như vậy ta có thể nghĩ ra được kết quả này?"
Tiểu Hoà An đỏ mặt, gật gù cảm thán: "A, ra là vậy, là bọn nô tài hiểu lầm rồi."
Tiêu Chiến không để lời nói hắn vào tai, chất giọng y bỗng dưng trầm tĩnh, nói với khoảng không trước mắt: "Đó là ám hiệu giữa chúng ta."
Gió khẽ thổi tấm màn bay.
Huynh nói nhảm cái gì?
Ta nói đệ hái đoá mai tươi nhất, cắm vào chiếc bình đẹp nhất, đặt vào nơi sáng trăng nhất, khi đệ hoàn tất ta ắt sẽ xuất hiện.
Huynh nói thật chứ? Bây giờ ta sẽ đi làm, xem xem huynh có thực sự xuất hiện trước mặt ta hay không.
Đồ ngốc, chỉ khi nào chúng ta xa nhau, đệ mới dùng biện pháp đó được.
Sao huynh có thể rời xa ta được chứ?
Cũng không thể mãi ở bên đệ được.
Không được cũng phải được!
Đệ nhớ đó, đây là ám hiệu của riêng chúng ta.
Đệ nhớ rồi, đệ phải ghi chép lại mới được.
Ngốc...
"Đi, ta muốn đi hái đoá mai tươi nhất." Tiêu Chiến bỗng bật dậy, xỏ giày vào rồi nghiêng ngả đi ra ngoài.
Tiểu Hoà An đuổi theo, lo lắng nói: "Bệ hạ bảo trọng long thể, ngày mai rồi hái có được không?"
"Không, ta muốn ngay bây giờ, nhân lúc ánh trăng sáng nhất, nhân lúc ánh trăng sáng nhất..." Tiêu Chiến cứ lặp đi lặp lại một câu, bước chân lảo đảo vô định.
Tiểu Hoà An nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, vành mắt hơi ửng đỏ, đuổi theo phía sau y.
Hoá ra là vậy, chẳng có đoá mai tươi nhất, cũng chẳng có ánh trăng sáng nhất, chỉ có lòng người mong chờ trong vô vọng và một cách diễn giải khác của nỗi nhớ vô bờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com