Chap 24
Sau khi trò chuyện thêm một lúc thì cả hai lại kéo nhau quay về căn phòng lúc nãy. Vì đã biết được sự thật nên Alina đã không còn hứng thú với vị chủ tịch trẻ nào đó kia nữa, thay vào đó cô ấy dùng ánh mắt phán xét để nhìn Sylus. Thậm chí miệng cô ấy cứ lẩm bẩm gì đó cứ như đang nguyền rủa ai đó vậy. Đáng sợ thật đấy, đúng là không nên để cho Alina giận. Nếu không cô ấy sẽ chẳng sợ gì mà xông lên đánh cho tên kia một cái.
"Sakura, cậu ổn hơn chưa?"- Lane ngồi trước mặt em, vẻ mặt lo lắng của cô ấy khiến em mủi lòng.
"Ừm. Tớ ổn mà. Chắc do lúc nãy uống rượu nên tớ hơi đau bụng một chút."- em cố gắng nhỏ giọng lại, vừa đủ để 2 người nghe.
Nhưng hình như người nào đó tai thính tới mức nghe rõ mồn một từng câu từng chữ em nói.
"Cô có cần thuốc không?"- Sylus nghiêng đầu nhìn em.
Chẳng biết là do anh ấy giỏi diễn kịch, hay là vì không nhớ em là ai thật nên mỗi khi đối diện với nhau. Anh ấy đều bình thản tới mức khiến em cảm thấy tức giận. Lúc nãy cả hai rõ ràng đã nói thẳng với nhau, nhưng sau đó anh ấy lại xuất hiện ở đây và tỏ ra quan tâm em như thể cả hai có mối quan hệ gì sâu sắc lắm. Nhưng thôi, tức giận thì có ích gì chứ. Chi bằng cứ tiếp tục diễn cái vở kịch giữa một người thành công đang đứng trên đỉnh cao và một thực tập sinh mới chập chững học nghề. Có khi lại thú vị hơn ấy chứ.
Mà cũng hay thật đấy. Lần trước rõ ràng anh ấy nói rằng anh ấy làm cho một tổ chức nhỏ. Hình như cái chữ nhỏ ấy của anh khi thốt ra khỏi miệng lại dễ dàng tới vậy. Hay phải khen rằng anh ấy khiêm tốn tới mức cho rằng những gì bản thân đang nắm trong tay là vẫn chưa đủ? Sakura thở dài trong lòng, đúng thật là em chẳng hiểu quá nhiều về anh. Nhưng tại sao em lại nhớ nhung anh suốt 2 năm qua? Phải chăng do em học nhiều quá nên đầu óc không được bình thường? Bỗng dưng trong đầu em nảy ra điều gì đó, như tỉnh khỏi cơn mộng mị suốt bao tháng ngày qua. Quả thật là phải gặp nguồn cơn của vấn đề thì mới giải quyết triệt để được.
Em thở hắt ra, rồi ngước đầu lên nhìn Sylus.
"Cảm ơn sự quan tâm của ngài chủ tịch đây. Chỉ là chút vấn đề cỏn con thôi. Mọi người tiếp tục trò chuyện đi, đừng bận tâm đến tôi."- em lắc đầu từ chối, rồi định đưa tay ra cầm ly rượu vang kia lên.
Thực ra em không có ý định uống đâu nhưng vì thấy nó cứ đứng yên mãi một chỗ như vậy thì thật là vô vị. Nhưng chưa kịp chạm vào, Sylus đã lên tiếng ngăn cản.
"Nếu cô bị đau bụng. Vậy thì cô có muốn vào phòng nghỉ dành cho khách không? Phòng đó tuy chuẩn bị cho tôi nhưng tôi nghĩ hiện tại người cần dùng nhất chính là cô."- Sylus nhìn em, ánh mắt anh ấy như đang toan tính điều gì.
"Haha, không sao đâu. Lúc nãy tôi đã xin thuốc cho cô ấy rồi. Mọi người tiếp tục đi nào."- Alina khua tay để xoá tan bầu không khí gượng gạo này.
Thậm chí cô ấy còn nhìn Luke và Lane để cầu cứu. Tuy không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng vì ưu tiên bạn mình hơn. Nên Luke cũng đã ra mặt trước.
"À tôi xin lỗi vì chen ngang. Nhưng nếu Sakura nói cậu ấy không cần là không cần thật đâu ạ. Xin ngài chủ tịch đây đừng làm khó cậu ấy nữa."- nói rồi cậu ấy đưa ly rượu của mình lên, cố gắng lôi kéo sự chú ý của Sylus.
Bà Amanda từ nãy đến giờ không ra mặt nhiều để giúp đỡ. Một phần là muốn xem xem mấy đứa trẻ này sẽ phản ứng như thế nào sau khi bị vị đối tác trẻ tuổi đây của mình làm khó, nhưng cũng một phần là bà khá để ý đến thái độ của Sylus từ khi vào căn phòng này. Cậu ấy trước giờ luôn giữ vững tâm trạng và tác phong làm việc của mình trước bất kể đối tác nào, dù người đó có máu mặt trong ngành tới mức nào. Cậu ta cũng chưa từng để lộ sự lo lắng ra bên ngoài. Ấy vậy mà từ nãy tới giờ, cậu ấy đã siết chặt tay, đã thấp thỏm đứng ngồi không yên từ khi Sakura kêu rằng con bé bị đau vì say rượu. Chẳng nhẽ hai đứa trẻ này cũng đã có chút gì đó với nhau. Bà thầm nghĩ.
Mà Sylus cũng đã bước tới độ tuổi kết hôn rồi, tuy biết thế lực đứng đằng sau cậu ta không hề tầm thường. Nhưng xét trên phương diện để trở thành một người chồng, một người cha có thể lo toan chu đáo cho gia đình. Cậu ta cũng đã đạt tiêu chuẩn rồi. Nhưng bà chỉ nghĩ như vậy vì đây là Sylus của hiện tại, chứ không phải là Sylus của 2 năm trước.
•••
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta vào 2 năm trước, bà Amanda cũng không khỏi kinh ngạc khi một chàng trai trẻ như cậu ta lại ngang bướng tới mức dù biết bản thân bị thương tới mức sắp chết. Lại không chịu chữa trị hay đến bệnh viện để cấp cứu.
Lần đó bà chỉ vô tình phát hiện ra cậu ta trong lúc đi làm về. Cậu ta ngồi vật vờ ở một góc phố ít người qua lại, thân thể toàn vết thương và máu. Dù sợ hãi lắm nhưng bà Amanda không thể thấy người sắp chết mà mặc kệ được. Lúc bà ấy định gọi cảnh sát tới thì cậu ta lập tức chồm dậy giật lấy điện thoại của bà.
"Rốt cuộc cậu đang là cái gì vậy?"
Dù bị cướp lấy điện thoại nhưng bà Amanda không hề hoảng sợ, ngược lại giọng nói của bà đanh tới mức khiến Sylus hơi ngây người.
"Xin bà đừng gọi cảnh sát. Nhà của tôi ở gần đây thôi."- anh đưa đôi bàn tay run rẩy đang cầm điện thoại của bà lên, miệng không ngừng cầu xin.
Hình như đây là chút sức lực cuối cùng của Sylus rồi. Anh lập tức lả đi sau khi đưa trả bà Amanda điện thoại. Giờ bà phải làm gì với cái tên to xác này đây? Sức bà thì hẳn là không vác được, mà giờ gọi cảnh sát thì tên này lại không thích.
Đang trong lúc nghĩ ra cách nhanh nhất để cứu lấy sinh mạng của người này. Thì từ xa, một giọng nói khác vang lên.
"Xin bà hãy giúp đỡ chúng tôi."
Người đấy chẳng phải là ai khác, chính là James, hộ vệ thân cận đi theo Sylus từ bé tới giờ. Sylus đã ra lệnh cho cậu ta đuổi theo cái tên lúc nãy. Nhưng có vẻ cậu ta cũng bị thương nên đành phải quay về. Dù sao thì sinh mạng của chủ nhân vẫn quan trọng hơn cả.
"Mấy cậu là ai?"- bà Amanda cau mày nhìn hai người đàn ông đang be bét máu kia.
"Tôi nhất định sẽ giải thích không sót một chi tiết nào. Xin hãy giúp tôi và cậu chủ của tôi."- James như sắp quỳ xuống để cầu xin sự giúp đỡ từ bà.
Bà Amanda thấy vậy liền vội vàng xua xua tay. Cuối cùng thì bà vẫn đồng ý chở hai người này về nhà của mình. Sau khi khử trùng và băng bó vết thương, bà Amanda liền thở dài.
"Không biết là mình gặp phải loại người gì nữa đây."
Vốn là một người trong ngành kinh doanh, nên việc thường xuyên gặp mấy kẻ to gan lớn mật dám nhét thuốc phiện, thuốc ngủ vào đồ ăn là như cơm bữa. Hay thậm chí là doạ nạt bằng vũ khí bà đều từng gặp qua. Nhưng hai cái người đàn ông lúc nãy bà gặp thì thật kì lạ. Trên người không có vũ khí, trông thì to xác thật đấy. Nhưng dường như cái cậu được gọi là cậu chủ kia lại không đánh trả lại quá nhiều. Mà lại chấp nhận chịu đòn, thậm chí tất cả đều là những vết chém rất sâu.
Lúc nãy, khi giúp cậu ta cởi áo để lau máu. Bà cũng cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy rất nhiều vết thương từ lớn đến nhỏ trên người cậu ta. Tại sao cậu ta có thể chịu đựng được ngần nấy tổn thương và sống tới tận bây giờ chứ? Sau khi nhìn thấy cơ thể của Sylus, bà trở nên mủi lòng hơn trước. Có lẽ là sự thương cảm của một người già đối với đứa trẻ này.
James bị thương ít hơn nên cậu ta chỉ băng bó qua loa rồi vào giúp bà Amanda băng bó vết thương cho Sylus. Biết bà ấy tuy sợ nhưng vẫn sẵn sàng xắn tay áo lên giúp. Cậu ta cũng rất biết ý mà trả lời từng câu hỏi thắc mắc của bà. Lúc đầu cậu ta cũng có chút do dự, nhưng sau khi bà Amanda chủ động kể về thân thế của mình. Cậu ta mới biết đây chính là người mà cả Sylus và cậu ta đang tìm.
"Để cậu ấy nghỉ ngơi đi. Mấy đứa còn trẻ mà phải va vấp vào mấy chuyện nguy hiểm này. Đúng thật là."- bà Amanda lắc đầu đầy mệt mỏi.
"Cảm ơn bà đã giúp đỡ ạ. Chúng tôi nhất định sẽ báo đáp. Cậu chủ hẳn cũng sẽ có suy nghĩ giống tôi nếu cậu ấy tỉnh dậy."- James cúi đầu xuống để bày tỏ lòng biết ơn.
"Ta không quan tâm chuyện báo đáp gì hết. Mấy cậu tốt nhất là nên xem xét tình hình hiện tại để mà rời đi cho sớm."- bà Amanda nhìn thẳng vào mắt James, ánh nhìn của bà nghiêm nghị hơn hẳn.
"Vâng. Tất nhiên chúng tôi sẽ cố gắng rời đi thật sớm. Sẽ không gây nguy hiểm gì cho tính mạng của bà đâu ạ."- James vẫn giữ dáng đứng cúi đầu, cậu ta nói.
"Được rồi. Cậu cũng nghỉ ngơi đi."- bà phẩy tay rồi quay về phòng của mình.
Sau khi Sylus tỉnh dậy, thấy bản thân ở một căn phòng xa lạ. Anh có chút hoảng sợ. Nhưng sau khi nghe James giải thích, anh mới biết bản thân vẫn còn sống là nhờ sự cứu giúp của bà Amanda. Anh đã nói cảm ơn bà rất nhiều lần. Thậm chí còn ngỏ ý giúp đỡ cho công ty của bà ấy. Nhưng tuyệt nhiên là bà ấy không hề đồng ý. Bà Amanda chỉ mong anh mau chóng nghỉ ngơi thật tốt để rồi rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Và sau này tốt nhất là họ nên hạn chế gặp nhau cho dù địa chỉ của hai nhà chỉ cách nhau một con đường. Sylus không ngần ngại mà đồng ý, nhưng anh không thể bỏ qua sự tốt bụng của vị ân nhân này. Thay vào đó anh đã đề xuất hợp tác với công ty của bà Amanda, như những đối tác khác của bà ấy.
Bà Amanda sau khi nghe ý kiến này. Bà cũng đã cân nhắc rất lâu vì lời đề nghị này như đang đứng trên một bàn cân khập khiễng vậy. Sau khi nghe James kể lể về xuất thân của bọn họ, bà đã nghĩ tới trường hợp bản thân mình cũng sẽ bị dính dáng vào mấy phi vụ không tầm thường của mafia. Nhưng sau khi biết rằng Sylus đang cố gắng chạy trốn người cha của mình, thì bà cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu hợp tác với cậu ta, có thể công ty của bà sẽ được lợi. Nhưng mặt xấu thậm chí còn nhiều hơn cả mặt lợi. Vì tính mạng của chính mình, bà không thể đánh cược một cách dễ dàng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com