23
Ngay sáng sớm hôm sau, anh bạn đồng nghiệp cũ của Thanh Khải Ân đã lay anh dậy. Thanh Khải Ân đang ú ớ không hiểu gì thì Ciay đã kể một tràng dài những chuyện đêm qua cho anh khiến anh không kịp tiếp thu.
- Akira Akira! Ngươi có nghe gì không vậy?
- Clm - có lẽ bây giờ vẫn chưa tỉnh ngủ nên mới nói vậy - Vừa dậy đã bắt người ta nghe là sao?!
Trong mắt Ciay thì đó là một phản ứng rất gay gắt, tưởng chừng như chỉ có những kẻ đầu đường xó chợ mới có thể như vậy được. Cậu ta im lặng, cẩn trọng quan sát phản ứng của Thanh Khải Ân.
Anh không để ý sự lạ thường của Ciay, ngáp ngắn ngáp dài, rất tự nhiên vuốt lại đầu tóc của mình, đi thẳng ra sau nhà vệ sinh cá nhân để lại Ciay một mình trong phòng.
- Ta đoán... ta sẽ đợi ngươi vậy.
Ciay vừa mới khám phá thêm được một khía cạnh khác của người bạn lạ lùng của mình.
Đang ngái ngủ thì sẽ chẳng quan tâm cái gì là đúng sai.
Và kể cả khi đi ngủ thì hắn vẫn sẽ đeo găng tay, mặc đồ dài đến phát ngốt và cuốn băng kín bàn chân hắn.
Chẳng biết hắn bị cái gì mà phải che giấu kĩ vậy. Rõ ràng là lúc kiểm tra thân thể đã xác nhận là bình thường đến vô hại.
Sau khi đã tỉnh ngủ thì cuối cùng Thanh Khải Ân đã chịu ngồi xuống nghe chuyện của Ciay.
"Vẫn chưa đến giờ xuất phát, thôi kệ, nghe tên này càm ràm một tí cho đỡ chán."
Và rất phụ lòng mong đợi của anh.
Nó siêu chán.
Ciay kể khá dài dòng, từng lời thoại nhỏ một cũng kể ra hết được khiến Thanh Khải Ân có cảm giác đang xem kịch nhưng mà độc thoại. Nhưng mà toàn bộ có thể tóm gọn lại như sau:
Ciay và cô công chúa đó hẹn gặp nhau lúc đêm khuya thanh vắng y như trong sách giáo khoa. Nàng và chàng tâm sự dưới trăng nhưng chẳng bao lâu thì bị phát hiện. Kết quả là tên hầu bị đuổi việc còn công chúa bị cấm túc. Và bây giờ tên này đang cố gắng liên lạc lại với công chúa.
Mọi thứ rất sách giáo khoa, đến nỗi Thanh Khải Ân có thể đoán trúng đoạn tiếp theo là gì.
- ... thế nên là ngươi thấy thế nào?
- Thật phí thời gian.
Thanh Khải Ân đứng dậy, định đi chuẩn bị đồ thì lại bị Ciay kéo lại.
- Chờ!...
- Ta biết ngươi đang định nhờ ta việc gì. Đi mà nhờ người khác. Ta nhớ ngươi có bạn thân mà? Nhờ hắn chứ nhờ ta làm quái gì?!
-...
- Vả lại ta cũng sẽ không tiếp tục công việc ở lâu đài.
- Hả?!
- Ta không thể tiếp tục làm việc ở đó nữa. Nên là... tạm biệt. Phòng đó nhường hết cho ngươi.
Nói rồi Thanh Khải Ân bước tới cửa quán trước sự ngỡ ngàng của Ciay.
Khi Ciay bừng tỉnh, cậu vội đuổi theo Thanh Khải Ân ra ngoài cửa quán.
- Akira!
Nhưng chẳng thấy bóng người kia đâu, như thể người đó là một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, xuất quỷ nhập thần biến mất giữa dòng người qua đường.
- ... Một kẻ kì lạ...
...
Thanh Khải Ân vừa bước ra khỏi quán đã dịch chuyển ngay đến hiện trường vụ án ở Hoàng Thành.
Vụ này nghe khá ghê nhưng cũng cực kì hấp dẫn. Nếu trong lúc đang tìm hiểu mà đối đầu được với kẻ chủ mưu thì hết sảy.
Có vẻ như máu lười của Thanh Khải Ân đã bị tính tò mò của anh lấn át. Anh cực kì thích mấy vụ kiểu "truyền thuyết đô thị", thích đến mức game nào liên quan cũng phải chơi.
Anh đến đó với bộ đồ ưa thích của mình, áo trắng, quần đen dài, áo khoác đuôi dài màu đen.
Cứ ngỡ như mọi việc sẽ đúng như dự tính, anh sẽ tiếp tục hành động một mình, nhưng nào ngờ vừa dịch chuyển đến thì anh đã biết...
Cmn chọn sai chỗ rồi!
Đập vào mắt anh là 3 người, Giang Kim Liên, Kim Dạ Vũ và Mạc Thiên Vũ!
4 người 8 mắt khó hiểu nhìn nhau, không ai nói gì cả.
Không gian là ngoài trời, ánh sáng tràn ngập, Thanh Khải Ân chắc chắn đã bị lộ mặt vì anh không đeo mặt nạ.
Tay Thanh Khải Ân siết chặt lấy cán Nguyệt Hải, anh thầm nghĩ cách chuồn đi mà vẫn có thể theo dõi vụ này.
Rồi bỗng Kim Dạ Vũ kinh hô lên một tiếng "Ma tộc!" và vung thần khí của nàng về phía Thanh Khải Ân.
Mạc Thiên Vũ thấy vậy liền cản nàng lại nhưng đã quá muộn, đòn tấn công của nàng đã bay đến chỗ của Thanh Khải Ân. Nhưng anh chỉ đơn giản phẩy tay một cái, hóa giải đòn tấn công của nàng.
Kim Dạ Vũ thấy vậy lập tức xanh mặt, cả người run rẩy vì sợ. Mạc Thiên Vũ cảnh giác nhìn kẻ không mời mà đến, đứng ra chắn cho Kim Dạ Vũ.
Giang Kim Liên không khỏi thở dài trong lòng.
"Zời ơi, sao anh chọn giờ thiêng thế hả anh Kuro?!"
...
Bây giờ Mạc Thiên Vũ và Kim Dạ Vũ đang ở trong thế lùi không được mà tiến cũng không xong.
Vị Giang Kim Liên từ nãy đến giờ không động đậy chút gì, có vẻ như đang quan sát động thái của tên ma tộc trước mặt.
Mạc Thiên Vũ nói thầm với Kim Dạ Vũ sau lưng mình:
- Tên này 9 phần là kẻ đeo mặt nạ mỏ chim trong bức họa ở ngôi làng đó.
- Ngôi làng?... Là tên hung thủ?!
- ... Mọi chuyện khá phức tạp nhưng tóm lại là hắn.
Bọn họ đang thì thầm trao đổi với nhau thì tên ma tộc trước mặt bọn họ bất ngờ bung cái ô đỏ trong tay hắn lên che.
2 người Mạc Thiên Vũ và Kim Dạ Vũ giương vũ khí lên, sẵn sàng cho những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhưng chỉ thấy hắn ta quay bước về phía khu mỏ đã bị phong tỏa. Bước chân của hắn kêu lộp cộp trên mặt đất vì đôi chân kì lạ.
Rốt cục cũng chả có gì xảy ra cả.
Bọn họ trừ Giang Kim Liên ngớ cả người ra.
Không tấn công?!
Giang Kim Liên chứng kiến màn vừa rồi thì lấy tay day day ấn đường, nói:
- Đừng lo, anh ấy là đồng minh của chúng ta.
Mạc Thiên Vũ mở to mắt nhìn Giang Kim Liên.
- ...Tiền bối?
Kim Dạ Vũ trố mắt bất ngờ, nàng cảm giác mình chưa già mà đã bị lãng tai, lắp bắp hỏi lại lần nữa:
- Đồ... đồng... m... minh???!!!
- Tiểu thư thấy người đó có chút quen mắt không? - Giang Kim Liên hỏi ngược lại Kim Dạ Vũ càng khiến nàng á khẩu.
Nàng biết một ma tộc?!
- Chờ đã chờ đã! Làm sao ta có thể quen biết một ma tộc?! - Kim Dạ Vũ lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
Giang Kim Liên, thiên tài ngàn năm có 1 của Hoàng Thành, lại quen biết một ma tộc, thậm chí còn khẳng định Kim Dạ Vũ biết tên đó?!
Mạc Thiên Vũ thấy tên ma tộc đó sắp đi khuất bọn họ liền phóng đến giữ lấy vai hắn.
Giang Kim Liên đã nói hắn là đồng minh nhưng cũng không thể lơ là được.
Tên ma tộc đó từ từ quay lại đối mặt với Mạc Thiên Vũ, đôi mắt đỏ chói của hắn sắc bén như có thể cắt nát cả giang sơn khiến Mạc Thiên Vũ không khỏi rùng mình một phen.
- Ngươi...
- Ngươi...
Cả 2 bọn họ đều đồng loạt lên tiếng khiến không khí trở nên rất khó xử. Sự im lặng bao trùm lấy không gian xung quanh 2 người làm cho người ta có cảm giác đang ban ngày mà cứ như nửa đêm canh 3.
Giang Kim Liên và Kim Dạ Vũ bấy giờ mới đuổi kịp đến chỗ họ. Giang Kim Liên thấy tình hình có vẻ bất ổn nên đã nhanh chóng tách 2 người kia ra.
- Nếu đã đến đây rồi... thì sao không tham gia cùng bọn em đi? - Giang Kim Liên đề nghị.
- Không được! - Kim Dạ Vũ bỗng xen vào - Không thể được! Bọn tôi còn không biết đây là ai!
- Ta nghĩ tiểu thư cũng biết mà, tiểu thư quan sát kĩ hơn một chút đi...
Ma tộc đó cũng rất hợp tác, quay người lại đối diện với nàng. Nàng nhìn hắn, cố gắng lục lọi lại trong bộ não nhỏ bé của mình xem có quen ai như vậy.
Hắn trông hơi giống phụ nữ, mắt đỏ, tóc để dài, bộ đồ của người ngoại bang.
- Ta... không biết... Cả đời này ta chưa gặp qua ai như vậy cả...
Chỉ thấy tên ma tộc đó đảo mắt một vòng rồi nói nhỏ với bản thân:
- Biết ngay mà, đầu óc bé tí.
- Này! Ta nghe thấy đó!
- Ha...
Hắn ta lắc đầu, cái khuyên tai trái của hắn cũng đung đưa theo.
Cái khuyên tai đó thập phần quen mắt.
Kim Dạ Vũ bỗng chợt nhận ra nó.
Chẳng phải nó chính là một trong đôi khuyên mình tặng cho sư huynh Thanh Khải Ân sao?
- Ngươi... - nàng nói - Làm sao ngươi có được cái khuyên tai đó hả tên ma tộc kia?! Ngươi đã làm gì sư huynh Thanh Khải Ân của bọn ta?!
...
"Cuối cùng cô cũng nhận ra rồi hả?!"
Cả Thanh Khải Ân và Giang Kim Liên không hẹn mà cùng suy nghĩ như thế.
- Không phải ngươi đã tặng ta sao? - Thanh Khải Ân lên tiếng
- ?! - Cả Mạc Thiên Vũ và Kim Dạ Vũ không khỏi thốt lên bất ngờ.
Là sư huynh Thanh Khải Ân?!
- Từ từ thế là sao vậy?! Tại sao huynh lại như thế này?! - Kim Dạ Vũ hoảng hốt hỏi người trước mặt.
- Mọi thứ khá dài dòng nhưng mà có thể tóm gọn lại như sau:
Sau trận chiến lớn ở Hoàng Thành đó, ta đã bị ma vương bắt đi và tra tấn, giờ hắn mới thả ta ra.
Và toàn bộ đây là di chứng.
- ...
2 người kia không thể ngờ được, sư huynh của họ kể về những đau đớn của mình một cách thản nhiên như vậy, thậm chí còn cười cười nói nói như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Huynh... ổn không vậy? - Kim Dạ Vũ dò hỏi
- Ừm, ta ổn - Thanh Khải Ân trả lời - Chắc là ngoại trừ đôi chân của ta, nó mọc thêm cái gai này khá bất tiện. Ta không thể đi bộ lâu dài được vì chân sẽ khá đau và ta không thể chọn một đôi giày phù hợp...
Anh thản nhiên trả lời, còn chỉ cho bọn họ di chứng của anh ở đâu khiến 2 người kia càng ngạc nhiên hơn.
- ...Và ta vẫn khá ngạc nhiên khi mình vẫn giữ tỉnh táo được sau ngần nấy năm bị tra tấn đấy. Lần cuối ta gặp sư muội vẫn còn bé con con mà bây giờ sư muội đã lớn như thế này rồi!
Bọn họ cùng nhau đi bộ đến khu mỏ để điều tra. Thanh Khải Ân và Kim Dạ Vũ đi cặp với nhau. Nàng hỏi anh dồn dập đến nỗi nhiều khi anh không biết phải trả lời thế nào.
- Mà huynh không cảm thấy bất tiện sao?
- Bất tiện?
- Phải, cứ phải cuốn băng ở chân để thay cho giày thế không bất tiện sao? Sao huynh không lấy một đôi giày rồi khoét phần gót đi? Nếu như nó bị lỏng thì lúc đó mới dùng băng cố định.
- Ý kiến hay đó!
Rồi Thanh Khải Ân vận ma lực biến đổi y hệt như ý tưởng của Kim Dạ Vũ. Kim Dạ Vũ có chút rùng mình khi thấy sư huynh của mình dùng ma lực. Nàng biết sư huynh này là bị ép buộc nhưng vẫn không khỏi thấy ghê tởm khi thấy vậy.
Trong lúc đó, Giang Kim Liên vẫn phải cố gắng thuyết phục Mạc Thiên Vũ rằng mình không phải boss cuối.
- Làm sao mà như thế được? Quả đúng là ta có quyền hành rất lớn ở Hoàng Thành nhưng chắc chắn không phải 1 nhân vật lớn mặt trong giang hồ!
- Chứng minh đi. - Mạc Thiên Vũ lạnh lùng nói
- Ngươi nghĩ sao vậy? Ta mới 22 - 23 thôi đấy! Vả lại sư huynh của các ngươi còn kể về các ngươi nữa, chẳng lẽ ta còn không biết các ngươi quen ảnh?!
- Kim sư tỷ sống cùng Thanh tiền bối trong hơn 6 năm còn không nhận ra, ngươi mới gặp tiền bối trong chưa đầy 1 tháng đã có thể nhận ra.
- Dĩ nhiên là bởi vì anh ấy có thay đổi tí nào đâu?! Từ lúc bị bế đi đến lúc gặp lại chả thay đổi, cái duy nhất thay đổi chỉ có bị ép làm ma tộc thôi thì dĩ nhiên là ta vẫn nhận ra chứ.
- Thanh tiền bối thay đổi rất nhiều.
- Nếu như ngươi đang nói đến quần áo thì từ lúc xuất hiện tại Hoàng Thành thì anh ấy đã mặc như thế rồi.
- ...
- Vậy nên chắc chắn ta không phải nhân vật có tầm cỡ gì cả!
- Tạm thời tin tưởng
- :')
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com