Chương 110 - Quyết định của chúng tôi
Rajiva giật mình, cánh tay khi nãy vẫn siết chặt hai vai tôi khẽ buông và quay mặt đi. Một nỗi thất vọng, buồn tủi đày đọa gương mặt cậu
- Nhưng...
Tôi đắm đuối nhìn Rajiva. Ánh nến chiếu sáng một bên mặt, khuôn mặt gầy gò, chiếc cằm nhọn như đã được một nhà điêu khắc điêu luyện thật cẩn thận, để lại một đường con hoàn hảo. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra những lời đã giấu kín trong lòng tự bấy lâu nay:
- Ta có thể hôn chàng...
Tôi kiễng chân, vòng tay lên níu lấy chiếc cổ thiên nga của chàng, khẽ đặt môi lên bờ môi mỏng manh của chàng. Dù gì cũng đã bị xem là yêu nữ, có thêm một tội nữa thì thế nào chứ? Dù sao đến cuối cùng cũng phải rời xa Rajiva, tôi chỉ muốn để lại nơi này ký ức đẹp đẽ nhất. Tôi không phải thánh mẫu, vì sao cứ phải mang dáng vẻ đạo đức thanh cao để hành hạ cả hai. Cánh cửa của trái tim đã mở ra, vậy thì cứ thành thật đối mặt đi!
Ánh nến tí tách vang lên, không gian im lặng ngỡ như nghe được tiếng kim rơi. Rajiva chỉ đứng yên lặng, để mặc tôi gắn môi mình lên làn môi mềm mượt của chàng. Đôi mắt to của chàng trùm lên tôi tựa hai vực nước sâu vô tận hút tôi vào bên trong. Hàng lông mày dài thanh tú khẽ rung động, đẹp như thần tiên. Môi chàng rất mềm. Khoảnh khắc chạm vào đôi môi ấy như có một luồng điện lan tỏa khắp cơ thể tôi. Rajiva khẽ rùng mình, đôi mắt vẫn mở to, đáy mắt hắt lên một tia kinh ngạc, tiếp theo đó là niềm vui rạng rỡ. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự ngọt ngào của đôi môi chàng bằng trái tim. Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi. Nụ hôn mà suốt đời tôi sẽ không thể nào quên.
Lúc tách nhau ra, hai chúng tôi cùng thở hổn hển, nhìn vào mắt nhau và cười...
- Chàng nhớ nhé, chàng bị ta ép buộc, ta chính là người dụ dỗ chàng phá giới, vì vậy, ta sẽ gánh chịu mọi tội lỗi. Chàng không có tội gì cả. Dù phải sa xuống bất cứ tầng địa ngục nào, Ngải Tình cũng không sợ...
- Ngải Tình...
Một tay chàng giữ chặt eo tôi, một tay khẽ đặt lên má tôi, chàng dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi. Bàn tay với những ngón dài, thon gầy ấy chạm đến đâu là làm cho gương mặt tôi bừng sáng đến đó.
- Rajiva đã phá giới từ lâu rồi...
Chàng khẽ cất tiếng, cọ trán chàng vào trán tôi.
- Ghen tị với tiểu đệ, phạm phải giới luật đố kỵ. Luôn mơ tưởng đến nàng, phạm phải giới luật tư dâm. Ở bên nàng lại khao khát được chạm vào nàng, phạm phải giới luật khát khao dục vọng. Ngải Tình, mười năm trước, mười năm qua, Rajiva đã luôn phá giới.
Chàng xoay người tôi lại, để mắt tôi nhìn vào mắt chàng. Vẻ dịu dàng trong đôi mắt ấy khiến tôi như mềm đi.
- Bởi vậy, ta mới đáng bị đẩy xuống địa ngục, chứ không phải nàng...
- Rajiva...
Tôi áp mình vào ngực chàng.
- Chàng không có tội gì cả. Chính ta đã quyến rũ chàng. Ta giống như yêu nữ từng quyến rủ Phật tổ năm xưa. Khi chàng tỉnh cơn mơ, ta sẽ tan theo mây khói.
Ngón tay chàng đặt trên miệng tôi, ngăn tôi nói tiếp. Tôi ngước nhìn đôi mắt long lanh, tinh khôi như hồ nước thu. Giọng chàng êm như lụa, thoảng bên tai:
- Không đâu, nàng không như vậy...
Chàng nhìn tôi, ngập ngừng, do dự, đắn đo.
- Lòng ta hiện tại cũng đang rối bời, không biết tiếp theo phải làm thế nào?
- Làm thế nào là sao? Chẳng lẽ chàng muốn hoàn tục? Rổi chúng ta lại lặp lại bi kịch của bố mẹ chàng sao? Hơn nữa ta biết chàng không hề muốn hoàn tục.
Tôi nhìn Rajiva, nói tiếp:
- Rajiva, chàng có tâm nguyện lớn cần phải hoàn thành. Liệu khi rời khỏi thế giới mà chàng đã quen thuộc từ lâu, trở thành một người bình thường, chàng có thể làm gì, có thể thích nghi cuộc sống đó hay chăng?
Tôi vừa khóc lại vừa cười. Ở bất kỳ câu chuyện cổ tích nào, kết thúc cũng luôn là công chúa và hoàng tử sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nhưng còn thực tế thì sao? Chính những thứ trần tục như cơm, áo, gạo, tiền, mắm muối sẽ làm phai đi những ước mơ màu hồng được tô vẽ lúc đầu. Rajiva sẽ dẫn cảm thấy lạc lõng, không biết phải làm gì và mất phương hướng trong cuộc sống. Tình yêu dù đẹp đến đâu cũng không thể bù đắp cho những tra tấn tình thần khi lý tưởng bị tan vỡ. Vì vậy, tôi càng không thể nhẫn tâm để cậu bước vào cuộc sống khắc nghiệt ấy.
Rajiva không nói gì, chỉ buồn bã nhìn tôi.
- Ta đã hứa với phụ thân chàng là sẽ rời khỏi nơi đây, không gặp lại chàng nữa.
Thấy Rajiva định nói, tôi liền ngắt lời:
- Rajiva, sau này chàng sẽ có được những thành tựu lớn lao, chàng sẽ đến Trung Nguyên truyền bá Đạo Phật và giúp cho đạo Phật ở Trung nguyên phát triển rực rỡ. Rajiva, số mệnh của chàng đã được định đoạt, không thể nào thay đổi...
Tôi nghẹn ngào, tôi biết vận mệnh của cậu ấy, tôi không thể thay đổi vận mệnh đó, vậy còn vận mệnh của tôi thì sao? Lẽ ra, tôi sẽ không bao giờ chạm được vào Rajiva, nhưng dự án vượt thời gian này đã thay đổi số mệnh của tôi. Ai mà biết được rồi số mệnh của tôi sẽ đi về đâu...
Chàng thở dài, kéo tôi vào lòng.
- Ngải Tình, nàng là tiên nữ, nên nàng biết tương lai của ta phải không?
- Chàng xem ta là tiên nữ cũng được. Nhưng những gì ta nói đều là sự thật. Xin đừng quên lý tưởng lớn lao của chàng: Hãy đưa Đạo Phật đến Trung nguyên để cứu rỗi biết bao con người đang đắm chìm trong bể khổ.
Chàng xiết chặt tôi hơn, khuôn ngực phập phồng, hồi lâu mới cất lời:
- Được, ta hứa với nàng, nàng muốn ta đến Trung nguyên truyền bá đạo Phật, ta nhất định sẽ đi.
Chàng ngập ngừng, lấy giọng, câu hỏi xen trong nỗi ngẹn ngào trôi đến bên tai tôi:
- Nhưng, nàng vẫn phải ra đi ư?
- Rajiva, chàng từng nói, mọi thứ đều không tồn tại kia mà! Ta chỉ là một ảo ảnh, ta không tồn tại thực sự, ta sẽ nhanh chóng biến mất. Sau này, chỉ cần chàng cố gắng, chàng nhất định sẽ quên được...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com