Chương 123 - Làm người vui vẻ (Tiếp theo)
- Doanh Doanh, cậu sẽ không tin đâu. Mình đã nhìn thấy một cô gái trông rất giống cậu, nhưng cô ấy nhỏ hơn cậu vài tuổi.
Hoàng Tiểu Mỹ cười lớn:
- Không phải chứ? Doanh Doanh, ba mẹ cậu năm ấy có khi nào đã làm thất lạc em cậu không?
Doanh Doanh lắc đầu:
- Tuyệt đối không có chuyện đó đâu. Ngải Tình, cậu gặp cô ấy ở đâu? Mình có thể đến gặp cô ấy được không, để xem cô ấy có thực sự giống mình như vậy không?
Tôi bước đến cạnh và ôm lấy Doanh Doanh:
- Đó là một nơi rất xa rất xa, nơi mà cả đời này cậu sẽ không bao giờ đến được...
Doanh Doanh có vẻ hơi bối rối nhưng vẫn đứng im để tôi ôm cô ấy thật chặt. Buổi tối hôm đó, các bạn đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho tôi ở quán karaoke. Bọn họ liên tục cập nhật cho tôi biết ai đã kết hôn, ai đã chia tay. Bạn bè ai nấy đều lấy làm tiếc cho tôi, nói rằng nếu tôi không đi lâu như vậy thì có lẽ giớ này tôi sẽ trở thành một trong những nhân vật được buôn chuyện tại nơi này. Đáng tiếc những nam sinh trong lới có tình ý với tôi đều không thể đợi được lâu như vậy, tất cả đều sớm đã có chủ cả rồi. Tôi chỉ cười mà không đáp.
Tôi ngồi co ro trên ghế sofa, cảm thấy thật buồn ngủ và có phần không tài nào chịu được âm thanh đinh tai nhức óc này. Tiểu Mỹ đẩy tồi:
- Này, sao cậu lại buồn ngủ sớm vậy?
- Mấy giờ rồi?
Tiểu Mỹ nhìn vào đồng hồ trên điện thoại:
- Chỉ mới 12 giờ, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Tôi dụi mắt, uể oải nở nụ cười:
- Đã lâu lắm rồi tôi mới lên giường đi ngủ sau mười giờ.
Ở thế giới ấy, con người làm việc lúc mặt trời mọc và sẽ nghỉ ngơi vào lúc mặt trời lặn. Phải mất rất nhiều thời gian để làm quen với thực tại, rất nhiều thứ khiến tôi trở nên bỡ ngỡ
Doanh Doanh chạy đến choàng tay qua vai tôi:
- Hát cho tụi mình nghe một bài đi, lâu lắm rồi không được nghe giọng ca oanh vàng của cậu rồi.
Tôi nhìn mọi người, những bài hát họ đang hát thật lạ lẫm với tôi:
- Đã lâu lắm rồi mình không hát, mình không biết hát những bài mới này.
- Này, cậu chỉ là đi tham gia chương trình trao đổi thôi mà. Sao mình cứ có cảm giác như cậu bị ném vào một vùng quê hẻo lánh vậy chứ? Nhìn cậu mà xem, cứ như một người già ấy.
Vừa nói Doanh Doanh vừa ấn nút chọn bài, quay đầu lại và vẫy tay với tôi. Cậu ấy đã chọn bài hát yêu thích của tôi 'Chiếc lá'. Tôi cầm micro lên:
'Chiếc lá là đôi cánh không thể bay.
Đôi cánh là chiếc lá chao giữa lưng chừng trời.
Có thể thiên đàng không là ảo tưởng, nhưng từ lâu em đã lãng quên mình học cách bay lên như thế nào.
Cô đơn là niềm hân hoan của một người.
Ồn ảo là nỗi cô đơn của nhiều người.
Yêu nhau là luôn đi bên nhau, nhưng em đã lãng quên thuở có anh ở bên.
Một mình nấu ăn, một mình lang thang, một mình đọc sách, một mình viết thư, một mình trò chuyện, tâm tình.
Nhưng tâm hồn dường như đã trôi về tận phương trời xa xôi nào, em không thấy rõ. Và em biết rằng, em không chỉ để mất anh.'
- Ngải Tình, cậu sao vậy?
Tôi giật mình, nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Doanh Doanh, chợt nhận ra mình đang khóc. Nhẹ nhàng đặt tay lên môi mình, em vẫn cảm nhận được nụ hôn ngọt ngào ấy, nhưng chúng ta đã mất nhau rồi. Em đã đánh mất những gì? Một mối tình ư? Không, em đã đánh mất cả con tim mình...
Trong căn phòng ồn ào tiếng nhạc, đứng giữa ánh đèn neon đang sáng nhấp nháy, tôi đã ôm Doanh Doanh và khóc rất nhiều...
Tôi về nhà ăn tết, nhìn thấy vết sẹo trên tay tôi mẹ đã rất xót xa, nhưng tôi nói dối rằng mình bị ngã. Ăn tết xong, như thường lệ, bố mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi vào ngày mồng mười âm lịch, tôi thổi nến và ăn bánh ngọt. Vị bơ béo ngậy của miếng bánh khiến tôi bất giác sờ vào chiếc khăn lụa Atala. Đây là món quà mà Rajiva đã tặng tôi nhân dịp sinh nhật năm ấy. Bầu trời hôm nay sao lại ảm đảm đến vậy, đến nỗi không có một vì sao nào xuất hiện.
Không biết Rajiva có còn nhớ đến sinh nhật tôi không? Rajiva sẽ thì thầm chúc mừng sinh nhật tôi từ tận sâu trong tim của chàng chứ?
Sau khi nghỉ đông, tôi quay lại trường, mọi người đang bận bịu tìm việc làm. Chuyên ngành của tôi, tốt nghiệp ra trường không dễ xin việc. Ở lại trường làm giảng viên, xin vào viện nghiên cứu hoặc viện bảo tàng đều không phải những công việc kiếm ra tiền. Bạn bè tôi, nhiều người không đủ kiên nhẫn, đã xin vào làm thư ký hoặc nhân viên kinh doanh của một công ty nào đó. Chủ đề "tương lai" được mọi người bàn tán hết sức sôi nổi mỗi khi nhóm họp, chỉ mình tôi là không có chút hứng thú nào với chủ đề ấy.
Tháng Tư giục giã tôi vác ba lô lên đường. Tôi đã không chọn đến Tân Cương vì sợ bản thân không kìm chế nổi sẽ lại tìm đến Kucha. Tâm trạng của tôi khi phải đối diện với khung cảnh tiêu điều, hoang phế 1650 năm sau, sẽ không thể là sự bình tĩnh như khi đi khảo sát vào thời gian trước đó. Vẫn không gian ấy, nhưng cách biệt là 1650 năm thời gian. Yêu nhau nhưng không được ở bên nhau, tôi sẽ hóa điên nếu phải chịu đựng nỗi dày vò ấy. Bởi vậy, tôi đã chọn đi Tây Tạng, nơi mà tâm hồn tôi có thể tìm được sự thanh thản, lắng đọng.
Tôi men theo tuyến đường cao ốc nam Tứ Xuyên – Tây Tạng, xuất phát từ Thành Đô, ngang qua Nhã An, Khang Định, đến Litang, lòng bồi hồi tưởng nhớ vị Đạt Lai đời thứ sáu của Tây Tạng – Tsangyang Gyatso. Những câu thơ của ông: "Hỡi cánh bạc trinh trắng/ Cho ta mượn đôi cánh/ Chẳng muốn đến nơi xa/ Chỉ dạo chơi Litang" đã khiến cho địa danh này nên thơ hơn, hữu tình hơn. Ngắm nhìn đỉnh núi Nyaga hùng vĩ và thảo nguyên Maoya mênh mông, bát ngát trên độ cao bốn nghìn so với mực nước biển, sự khoáng đạt của không gian bao la khiến người ta trong phút chốc, quên đi mọi ưu phiền.
Khi ngang qua Markham, Bome Bay, chỉ cần đưa máy lên "tách" một cái là bạn sẽ có được một tấm ảnh tuyệt đẹp, khung cảnh biến thiên phong phú đến nỗi có thể khiến bạn nghẹt thở. Khi bóng dáng cung điện Potala thấp thoáng phía xa xa, tôi biết mình đã đặt chân tới vùng đất thánh – Lhasa.
Trên đường đi, tôi đã gặp gỡ và kết bạn với rất nhiều bạn trẻ, chúng tôi đồng hành qua mỗi chặng và tuân thủ luật "chia đầu người" hết sức bình đẳng. Đến chặng tiếp theo, chúng tôi chia tay nhau và mỗi người lại tiếp tục nhập vào một nhóm khác. Các bạn trẻ đam mê du lịch đều là những người hiểu biết tương đối rộng, nên chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói. Thường thì trong những chuyến đi như vậy, các bạn nam nữ sẽ tự động kết thành đôi. Bạn nữ cùng phòng với tôi đã từng có một đêm không về. Nhưng thứ tình yêu lữ hành ấy đến nhanh mà đi cũng vội, rất ít người giữ được liên lạc với người kia sau khi trở về.
Nửa đêm lang thang trên đường phố Lhasa, bầu trời đêm trong vắt tựa pha lê, ngàn vì sao lấp lánh, lơ lửng trên đỉnh đầu, tưởng như chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm tới. Còn rất ít thành phố mà ở đó bạn có thể thỏa sức chiêm ngưỡng bầu trời đêm tuyệt đẹp như thế này. Tôi lại nhớ bầu trời đêm huyền hoặc như thế ở quốc gia cổ đại trên vùng ốc đảo tươi xanh trong sa mạc ấy.
Trước mỗi pho tượng trang nghiêm trong đền Jokhang, trong cung điện Potala và trong đền Drepung, tôi đều học theo người Tạng quỳ lạy thành kính. Những lúc tiếng tù và vang lên, tôi lại giật mình, toàn thân run rẩy, khoảnh khắc ấy, cảm giác như linh hồn mình đang bay đến tận phương nào. Kết thúc hàng trăm lần hành lễ, quỳ lạy, tôi chợt hiểu ra, dù tôi có trốn chạy tới đâu, cũng không thể thoát khỏi mối tương tư đã bám rễ nơi tâm hồn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com