Chương 126 - Tôi nguyện không tỉnh mộng
Tôi đến văn phòng chủ nhiệm khoa lịch sử của trường để nộp đơn xin học tiếp tiến sĩ. Thực ra mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, nộp đơn chỉ là vấn đề thủ tục mà thôi.
Từ cửa sổ văn phòng vẳng ra tiếng trò chuyện. Thầy đang tiếp khách. Tôi do dự, không biết có nên vào hay không.
Khoa lịch sử là khoa nghèo nhất trường, tòa nhà văn phòng khoa đã cũ nát, được xây dựng từ những năm bảy mươi, nên chất lượng cách âm của các bức tường rất kém. Dù không để tâm lắng nghe, tiếng trò chuyện trong phòng vẫn rót vào tai tôi.
- Lão Quý à, các tình nguyện viên khác đều đã thất bại, không còn cách nào khác chúng tôi mới phải nhờ đến anh. Tính đến nay, mới chỉ có em ấy "vượt" thành công, mà lại thành công những hai lần
- Đừng cố thuyết phục nữa, tôi không đồng ý đâu. Em ấy còn trẻ, lỡ phải bỏ mạng vì cuộc thí nghiệm này thì sao?
Đây là giọng của giáo sư Quý, nghe sao mà nặng nề đến vậy! Vì mọi người đang nói về tôi nên tôi vội vàng ghé tai lắng nghe.
- Không nghiêm trọng đến mức ấy đâu. Chúng tôi đã cải tiến thiết bị...
- Dù có cách tân đến mấy, anh có dám bảo đảm em ấy sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào không? Hậu quả của lần vượt thời gian vừa rồi anh thấy cả rồi đấy. Cánh tay gần như tàn phế, chưa kể cơ thể còn bị nhiễm phải phóng xạ!
- Nếu em ấy thận trọng hơn, không để xảy ra thương tích, thì có lẽ vấn đề sẽ không nghiêm trọng...
- Sao lại không nghiêm trọng?
Giáo sư Quý cao giọng ngắt lời viện trưởng Lý.
- Anh đừng lừa tôi. Mỗi lần tiếp xúc với cỗ máy đó là một lần nhiễm phóng xạ. Cả cái đồng hồ vượt thời gian và bộ áo chống phóng xạ ấy nữa, đều là những nguồn gây nhiễm, có thể gây tổn hại cho sức khỏe của em ấy bất cứ lúc nào.
- Các chuyên gia đã cải tiến thiết bị và vật liệu nhằm giảm thiểu lượng bức xạ phát ra. Miễn là em ấy không mang nó trên người trong một thời gian dài thì mọi thứ vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát được. Và nếu em ấy không ở lại đó quá lâu, thì sẽ không việc gì.
Viện trưởng Lý vội vàng nói tiếp:
- Lần này, chúng tôi không yêu cầu em ấy ở lại quá lâu, chỉ cần đủ để kiểm chứng chức năng định vị thời gian và địa điểm mà chúng tôi mới phát minh có thành công hay không thôi. Chúng tôi hứa sẽ sử dụng thiết bị điều trị tốt nhất, có thể giúp cơ thể phục hồi nhanh chóng sau khi em ấy trở về.
- Các anh đã thử nghiệm nhiều lần các chức năng mới rồi đấy thôi và lần nào thiết bị cũng gặp trục trặc trước khi vượt.
- Chúng tôi đã rút kinh nghiệm của những lần trước, chúng tôi tin lần này nhất định sẽ thành công. Lão Quý à, anh cũng là một nhà nghiên cứu lịch sử. Lẽ nào anh không cảm thấy, việc chúng ta có thể quay trở về bất cứ thời điểm và không gian lịch sử nào, ví như được tận mắt chứng kiến thời kỳ oai hùng khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, nghiệm chứng tính xác thực của sự biến Huyền Vũ Môn, thậm chí có thể tham dự ngày Quốc khánh và được nhìn thấy chủ tịch Mao Trạch Đông, thủ tướng Chu Ân Lai, là rất tuyệt vời hay sao?
Giọng nói viện trưởng Lý tràn đầy niềm tin về một viễn cảnh tươi đẹp.
- Lão Quý à, chúng tôi chỉ cần một tình nguyện viên là đủ.
- Không được, việc đó quá mạo hiểm, tôi không thể...
- Em đồng ý.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Giáo sư Quý sững sờ nhìn tôi:
- Ngải Tình?
- Xin lỗi giáo sư, em đã nghe hết rồi ạ.
Tôi quay sang viện trưởng Lý:
- Em có thể tham gia thí nghiệm này một lần nữa, nhưng em sẽ chọn địa điểm và thời gian
- Được chứ, không vấn đề gì.
Viện trưởng Lý vui mừng gật đầu.
- Chỉ cần em nhận lời tham gia, đến thời đại nào là do em quyết định
- Vậy sức khỏe của em có thể chịu đựng trong bao lâu?
Viện trưởng Lý tỏ ra hơi lúng túng:
- Điều đó chưa thể xác định ngay lúc này vì không có số liệu. Nhưng nếu em nhanh chóng quay về...
Tôi ngắt lời viện trưởng, mạnh dạn đề nghị:
- Em muốn đến Khâu Từ năm 384.
Giáo sư Quý giật mình ngẩng lên, nhìn tôi đăm đăm.
Tôi trở lại khu vực thực nghiệm quen thuộc, bận rộn với các hạng mục kiểm tra, rèn luyện sức khỏe, uống thuốc tăng cường sức đề kháng. Các cán bộ nghiên cứu mỗi ngày đều đến ghi chép số liệu về sức khỏe của tôi, tính toán thận trọng từng con số.
Tận dụng thời gian rảnh rỗi, tôi tìm đọc tất cả các tài liệu về Rajiva và thời kỳ Thập lục quốc. Đây là thời đại hỗn loạn nhất trong lịch sử Trung Quốc. Để có thể tồn tại được trong thời đại này, tôi phải thành thạo nhiều kỹ năng sinh tồn hơn. Không chỉ vì sự an toàn của riêng tôi mà còn cho cả Rajiva nữa. Tôi cẩn thận đọc lại tất cả tài liệu liên quan đến Rajiva, cũng như lịch sử của 16 quốc gia. Cố gắng ghi nhớ mọi thứ, biết đâu sẽ có ích về sau.
Bạch Thuần thông đồng với người Khoái Hồ ở Trung Á nhằm muốn thống trị Tây Vực. Chính vì điều này đã dấy lên sự bất mãn của các quốc gia khác nằm trong khu vực. Phù Kiên – khi ấy là vua của nước Tiền Tần, cùng với sự giúp sức của quốc vương Shanshan và Jushi, đã ra lệnh cho Lữ Quang tiến về Tây Vực để bình định lại mọi thứ. Năm 384 Công Nguyên, Lữ Quang đã thu phục được Khâu Từ. Bạch Thuần dốc hết nguồn lực và tài chính của cả quốc gia nhằm mong người Khoái Hồ giúp đỡ. Người Khoái Hồ sau khi nhận được vàng bạc, của cải thì đã phái 200.000 binh lính đến Khâu Từ. Tuy nhiên, mọi thứ đều thất bại trước Lữ Quang. Bạch Thuần cuối cùng tử trận. Em trai Bạch Chấn được Lữ Quang phong làm vua, đồng thời Khâu Từ cũng được sát nhập vào lãnh thồ nhà Tiền Tần chỉ sau một thời gian ngắn.
Và từ đó, vận mệnh của Rajiva cũng đổi thay...
Sách "Tấn thư" viết: "Lữ Quang biết Kumarajiva là bậc tài trí hơn người, nhưng tuổi còn quá trẻ, nên đã bày trò ép nhà sư lấy công chúa Khâu Từ". Tức là vì thấy Rajiva tuổi còn trẻ, nên Lữ Quang mới ép cậu thành thân. Nếu khi ấy, Rajiva đã bốn mươi mốt tuổi, thì vào thời đại đó, không thể nói là cậu còn trẻ. Nếu là ba mươi lăm tuổi thì còn có lý. Nhưng lẽ nào chỉ vì thấy Rajiva tuổi còn quá trẻ mà Lữ Quang đã ép cậu ấy phá giới? Đằng sau câu chữ ngắn ngủi, ít ỏi kia ẩn giấu bao nhiêu điều bí mật? Tôi sẽ phải đối mặt với chuyện gì?
Bao suy nghĩ chất chứa khiến tôi không khỏi lo lắng. Kể từ khi quay lại khu vực thực nghiệm, không đêm nào tôi được ngon giấc. Vừa mong ngóng thời khắc tiến hành thí nghiệm để có thể nhanh chóng trở về bên cạnh cậu ấy, nhưng lại vừa lo sợ, trở về đó tôi sẽ phải chứng kiến cảnh tượng mà tôi không mong muốn. Chuyện gì đã xảy ra trong suốt mười một năm đó? Ai có thể lưu giữ tình cảm của mười một năm trước? Nếu đây không phải là cơ hội duy nhất, chắc chắn tôi sẽ lựa chọn được trở về thời điểm Rajiva vội vàng quay lại thành Khâu Từ để gặp tôi lần cuối.
Buổi tối trước ngày tiến hành thí nghiệm, giáo sư Quý đã đến tìm tôi. Thầy trò tôi ngồi trò chuyện trên thảm cỏ bên ngoài khu vực thực nghiệm.
- Trương Hi đã gọi điện cho thầy.
Tôi ngạc nhiên
- Ba mẹ cậu ấy là đồng nghiệp cũ của của thầy. Cậu bé ấy rất quan tâm đến em. Thầy nói với nó rằng chúng ta đang tham dự vào một dự án bí mật, có thể sẽ phải mất một khoảng thời gian khá lâu. Cậu ta nhờ thầy nói với em rằng, cậu ấy sẽ đợi em.
- Giáo sư Quý, thầy cảm thấy một người chờ đợi một người khác trong vô vọng thì có thể chờ trong bao lâu?
Giáo sư Quý suy nghĩ một lát:
- Xét về lý thuyết, nếu hai người yêu nhau thì có thể chờ đợi nhau là 80%, vậy thì xác suất để hai người này thực sự ở bên nhau chỉ có 64% mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com