Chương 135 - Từng bước bức bách (Tiếp theo)
Chàng gầy đi nhiều, gương mặt càng trở nên thuôn dài hơn, dưới cằm râu đâm lên lởm chởm, khuôn mặt chàng đỏ gay gắt như sắp bốc hỏa. Mười một năm trôi qua, nhưng chàng vẫn cuốn hút như ngày nào. Chỉ có điều, tháng năm vô tình đã in lên vầng trán chàng những nếp nhăn mờ ảo. Mấy ngày qua, chịu cảnh dày vò, o bế, chàng tiều tụy, bờ phờ hơn, bờ môi tái xám, nứt nẻ. Vết máu khô dính trên khóe môi nứt vỡ, trông giống hệt một vết răng cắn chặt.
Hơi thở như ngừng lại, tôi không dám nhìn chàng. Rajiva, thời gian với em chỉ là 10 tháng, nhưng với chàng đã là 10 năm. 10 tháng thương nhớ dày vò đã khiến em trở nên tàn tạ, héo úa. Vậy mà, chàng đã trải qua những đêm trường cô tịch trọng chốn kinh kệ đền đài lạnh lẽo ấy suốt 10 năm trời!
Aksayamati lộ vẻ tức giận, bỗng chốc lao vào tôi và hét lớn:
- Nếu như lửa không giết dươc ngươi, vậy thì hãy để ta rat ay. Chúng ta sẽ đồng vu quy tận!
Do không phòng bị nên tôi khá choáng váng trước sức mạnh của Aksayamati. Tuy nhiên, ngay khi cô ta định rat ay thêm lần nữa, thì cơ thể cô ấy lại đột nhiên bị đánh bật ngược lại, đập vào cây cột, trong khi tôi được bảo vệ trong một vòng tay bỏng rát.
Là Pusyseda đã đánh ngăn Aksayamati, còn Rajiva đã kịp thời ôm tôi vào lòng để chở che cho tôi!
Rơi vào lồng ngực nóng bỏng của chàng, hơi thở tôi dường như ngưng đọng lại. Khắp người chàng tỏa ra hơi men nồng nặc, làn da chàng bỏng rát. Đôi mắt thất thần ngước nhìn tôi, một lúc sau mới run rẩy lên tiếng:
- Thật sự là nàng sao?
Tôi nghẹn ngào trả lời:
- Là thiếp
- Cuối cùng nàng đã quay về!
Pusyseda nhặt chiếc áo dưới đất, phủ lên người Aksayamati rồi vác nàng lên vai.
Lữ Soạn từ đầu đến cuối chỉ khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào khung cửa và xem mọi thứ trước mắt mình tựa như một vở kịch hay, lúc này rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Thừa tướng, ngươi đưa công chúa ra ngoài đi.
Xốc lại Aksayamati, Pusyseda bước ra khỏi phòng. Trước khi ra khỏi cửa, cậu ấy vẫn không quên dưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn Pusyseda, dường như cậu ấy muốn nói thêm diều gì nữa, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ rời đi.
Vì ánh mắt của Pusyseda khi ấy quá phức tạp nên khiến tôi không khỏi lơ là phản ứng của Rajiva, do không chuẩn bị trước, tôi đột nhiên bị Rajiva đẩy ra khỏi vòng tay chàng. Rajiva thở hổn hển, một tay chỉ vào cánh cửa, mặt quay đi:
- Nàng đi đi, hãy mau rời khỏi đây trước khi ta không thể khống chế được bản thân mình!
Hơi rượu trong miệng chàng rất nồng nặc, không biết bọn họ đã ép chàng uống nhiều tới mức nào. Một người chưa từng chạm đến một giọt rượu như chàng, dưới tác động của men say và xuân dược vẫn duy trì được sự quyết tâm ngoan cường đến vậy thật khiến cho người khác càng đau lòng.
Lữ Soạn bước đến bên cạnh:
- Pháp sư, nàng ta không phải là người mà ngươi ngày nhớ đêm mong sao?
Rajiva cắn mạnh vào vành môi đã nứt toác, một tia máu rỉ ra, nhuộm đỏ đôi môi vốn khô nẻ.
Tôi thốt lên:
- Rajiva...
Chàng nhắm chặt mắt, giọng như lạc đi khi đọc mấy câu kệ bằng tiếng Hán:
'Mong muốn sinh ra ảo giác, là cái vốn dĩ không có thực. Dục vọng khiến người ta u mê, không có gì tồn tại trên cõi đời này cả.'
Lữ Soạn giả vờ thở dài:
- Xem ra, pháp sư không thích nàng ta. Vậy thì đổi người khác vậy, đổi đến khi nào pháp sư hài lòng thì thôi.
Rajiva đột nhiên mở mắt ra, quay sang nhìn Lữ Soạn:
- Cho dù là ai đi nữa thì cũng không có tác dụng, ta tuyệt đối sẽ không phá giới! Ngươi không cần phí công sức nữa, cứ giết ta đi!
Lữ Soạn đột nhiên tiến đến bên tôi và giữ chặt hai tay tôi ra sau lưng. Tôi muốn thoát ra nhưng do hắn ta cao lớn hơn tôi rất nhiều nên không tài nào làm gì khác được. Nhìn thấy cảnh đó, Rajiva muốn đến giúp tôi nhưng cũng bị hai tên lính gần đó ngăn lại.
Lữ Soạn cười lạnh:
- Pháp sư, ngươi không sợ chết, nhưng người muốn trơ mắt đứng nhìn nàng ta chết hay sao? Phụ thân ta có nói rằng ông ấy muốn xem xem rốt cuộc là giới luật đối với ngươi quan trọng hay mạng sống của người ngươi yêu mới là quan trọng nhất.
Lữ Soạn đưa tay chạm vào mặt tôi và thở dài:
- Thật đáng tiếc! Một vị cô nương xinh đẹp như vầy lại phải bỏ mạng vì một tên hòa thượng ngu ngốc.
Rajiva hoảng sợ:
- Thả nàng ấy ra, cánh tay nàng đang bị thương!
- Thả nàng ta ra cũng được, nhưng pháp sư biết phải nên làm gì rồi đó
Lữ Soạn đưa tay lên cổ tôi, dần dần siết chặt. Tôi vừa cố thở vừa nhìn Rajiva, nước mắt lăn dài trên má, ra sức lắc đầu ra hiệu cho Rajiva đừng bao giờ đồng ý.
Vẫn giữ nụ cười đê tiện ấy trên môi, Lữ Soạn khẽ đưa tay trêu đùa trên khuôn mặt tôi:
- Dù sao cô cũng phải chết, chi bằng, hãy phục vụ bổn thiếu gia ta đây trước đã.
Dù đã cố gắng hết sức để thoát khỏi sự khống chế của Lữ Soạn, nhưng tôi vẫn không tài nào làm được. Cho dù đã được luyện tập trước đó thì sức lực của một người phụ nữ vẫn kém xa đàn ông, hơn nữa lại là một võ tướng.
Rajiva tức giận:
- Buông ra!
Nhưng Lữ Soạn nào chịu nghe theo. Sắp thấy đôi môi của hắn sắp rơi trên môi tôi, một giọng nói buồn bã xen lẫn sự tức giận vang lên:
- Ta đồng ý!
Lữ Soạn quay sang nhìn Rajiva, chỉ thấy chàng đang nghiến răng, mắt nhắm chặt rồi chậm rãi gật đầu.
Lữ Soạn buông tay:
- Vậy thì phải nhanh lên, bổn thiếu gia còn phải quay về báo cáo. Còn nữa, nhất thiết phải làm trên giường đấy!
Hắn hất hàm về phía khung cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn theo, một lỗ hổng hình quả trám trên khung cửa sổ đang chiếu thằng vào vị trí chiếc giường trong căn phòng. Bọn chúng thật vô nhân tính! Hắn muốn chứng kiến tận mắt thì mới yên lòng ư?
Bàn tay tôi vẫn giữ chặt chiếc còi hạ âm, phải hít thở nhiều lần tôi mới lấy lại được sự bình tĩnh. Ha gục hắn lúc này cũng vô ích. Cho dù có dùng hắn để uy hiếp Lữ Quang cũng vậy, ông ta có nhiều con trai, mất một đứa cũng không phải vấn đề quá lớn. Ngay lúc này đây, tôi không thể hành động bất kỳ điều gì thiếu suy nghĩ để rồi mang đến tai họa cho Rajiva và gia đình Pusyseda
Nói xong, Lữ Soạn bước ra ngoài, cánh cửa được đóng và khóa lại ngay sau đó. Căn phòng hoàn toàn im lặng, chúng tôi nhìn nhau không nói nên lời. Rajiva, thứ lỗi cho thiếp vì đã để chàng phải đợi quá lâu, thứ lỗi cho thiếp vì đã chọn thời điểm này để gặp lại chàng. Nhưng chính lúc này là lúc chàng cần thiếp nhất. Nếu như có thể, lần này thiếp sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa, hãy để thiếp bù đắp khoảng thời gian 10 năm đã trôi qua.
Khi tôi tiến lại gần chàng, thì chàng lại lùi ra sau, khuôn mặt nóng bừng lộ vẻ xấu hổ, chàng khép chặt đôi vai lại, toàn thân run rẩy, quay đầu đi, giọng chất chứa nỗi buồn tủi, khổ sở:
- Đừng nhìn ta...
- Rajiva...
Trái tim tôi như tan nát! Một bậc cao tăng thanh cao nhường ấy lại phải chịu đựng sự sỉ nhục này, lòng nào có thể không xót xa!
- Đừng khóc...
Chàng quay đầu lại nhìn, cánh tay dài gầy guộc từ từ vươn ra như muốn vuốt ve khuôn mặt tôi, nhưng khi vừa chạm đến, cánh tay đã vội thu về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com