Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136 - Biến đổi

Chàng lại quay đi, áp người vào tường, thở hổn hển:

- Nàng có cách tự mình trốn khỏi đây không?

Tôi lắc đầu:

- Lữ Soạn không cho thiếp mang tay nải vào, pháp khí cũng bị lấy đi...

Rajiva sững sờ, đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng

Tôi nghẹn ngào đi về phía chàng:

- Rajiva, thiếp biết chuyện này là chàng bị ép phải đồng ý. Là lỗi của thiếp, lẽ ra thiếp không nên khuất phục trước hắn ta...

Lẽ ra lúc đó tôi không nên giao ra súng gây mê, càng không nên khuất phục trước cường quyền của Lữ Soạn

- Không liên quan đến nàng...

Rajiva vẫn không nhìn tôi:

- Điều ta kiên trì, không phải là việc có phạm giới hay không, mà là niềm tin cả một đời của ta.

Tôi đứng đối diện với Rajiva:

- Nếu như có cách nào khác, thiếp sẽ tôn trọng ý nguyện của chàng. Nhưng đám người bên ngoài kia là những kẻ điên loạn, bọn họ nắm quyền sinh sát trong tay. Thiếp và chàng chỉ là những kẻ yếu trong thời loạn này.

Để sinh tồn, đêm nay, chúng tôi phải hoàn thành "nghi lễ trưởng thành" trước mắt kẻ khác. Khi tôi đến gần chàng, cơ thể chàng run lên, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Mắt chàng dần mờ đi và hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Tôi quỳ xuống đất, hai tay chắp lại:

- Phật tổ, xin hãy thấu hiểu tấm lòng thành kính của đệ tử của Ngài, xin hãy thương xót chàng. Chàng kìm chế, nhẫn nhịn, đã làm được điều người thường không thể làm được. Bởi vậy, xin Ngài, hãy giáng tội lên con, con bằng lòng thay chàng hứng chịu mọi sự trừng phạt.

- Không...

Đột nhiên tôi rơi vào lồng ngực nóng bỏng của chàng, tim chàng đập dữ dội bên tai tôi. Khuôn mặt nóng rực cọ xát trên cổ tôi, những đường gân trên cổ chàng nổi lên giật giật như đang gẩy vào tim tôi. Tay chàng lồng vào tóc tôi, mơ hồ khẽ rên tên tôi. Làn da trần, nóng bỏng phủ lên gương mặt tôi, một đợt sóng khác thường lan toả toàn thân, tôi như đang bị thiêu đốt.

- Tội lỗi của ta, ta sẽ tự mình gánh chịu...

Tôi chưa kịp mở lời, thân thể chàng đã áp sát và hôn riết lấy tôi.

Nụ hôn của chàng không dịu dàng như trong hồi ức, mà hổn hển tách môi tôi ra và gần như điên cuồng khuấy động. Hơi rượu nồng nặc trong miệng, trùm lên lưỡi tôi. Những sợi râu dày lởm chởm cọ lên má tôi ram ráp. Hơi thở của chàng càng lúc càng gấp gáp, toàn thân phủ lên mình tôi. Tôi vòng tay vít cổ chàng, liếm khóe môi bị rách, cảm giác mằn mặn chui vào cuống lưỡi, chàng đau đớn khẽ rên lên thành tiếng, vẻ do dự đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt bùng lên như lửa thiêu, rồi đột ngột cúi đầu ngậm chặt lưỡi tôi.

Vì không có cách nào để cứu chàng, và vì lịch sử chép rằng chàng đã phá giới, vậy tôi sẽ tình nguyện làm việc đó thay Aksayamati. Tình yêu vốn ích kỷ, thay đổi lịch sử thì đã sao? Tôi chỉ biết rằng tôi yêu chàng và tôi muốn được trở thành "đối tượng phá giới" của chàng. Sau này dù chàng có hối hận, tôi cũng cam lòng.

Ý nghĩ đó khiến tôi thêm can đảm, tôi đưa tay lên vuốt ve lưng chàng. Làn da chàng bóng mịn, trơn mượt. Di chuyển dần xuống dưới, cảm giác các cơ bắp của chàng đang căng dần lên trong lòng tay tôi. Tôi nhắm mắt lại, cầu mong chàng mau chóng kết thúc. Khoảnh khắc chàng đi vào tôi, trời đất như quay cuồng, thân thể như bị tách thành hai mảnh. Tôi cố kìm không để nước mắt rơi, họng nghẹn đắng, gượng gạo nở nụ cười. Những mong nụ cười quen thuộc ấy có thể lưu lại trong trí nhớ của chàng một chút ký ức ấm áp khi tỉnh lại vào ngày mai.

Chàng đã dừng lại không lâu sau đó, khoảnh khắc lên tới đỉnh điểm, giọng chàng rên lên khản đặc:

- Ngải Tình...

Nước mắt ngưng đọng đã lâu, khóe mắt chẳng ngăn nổi nữa đã để từng giọt nặng nhọc rơi xuống gối, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa xâm chiếm tim gan tôi. Thì ra chàng vẫn luôn nhớ đến tôi...

Tôi ngước nhìn bầu trời đêm qua giếng trời trên mái nhà, ngàn sao tỏa sáng lấp lánh, nhưng tôi lại thấy bầu trời như đang xoay vần, vật đổi sao dời, ngàn năm vút trôi và chúng tôi đang ở bên nhau, trong khoảnh khắc này. Tôi đã hoàn thành cuộc biến đổi, không phải từ một thiếu nữ thành một người đàn bà, mà quan trọng hơn, kể từ giây phút này, linh hồn của tôi sẽ gắn chặt với chàng mãi mãi, không rời không buông.

Chàng đang say trong giấc ngủ bình yên sau ba ngày bão tố. Hai tên lính canh đem vào một số đồ đạc. Sau đó, một trong hai tên nói với tôi:

- Cô nương, tiểu tướng quân có lệnh, nếu cô cần bất cứ thứ gì thì cứ nói với chúng tôi một tiếng

Tôi cười khẩy:

- Tôi muốn ra ngoài, được không?

Bọn chúng không trả lời, sau đó liền rời đi và khóa cửa phòng lại.

Tôi đắp chăn cho Rajiva, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt gầy gầy xương xương của chàng, khẽ lùa các ngón tay vào hàng lông mày dài miên man của chàng, chạm đến đôi mắt sâu hun hút của chàng, đến chiếc mũi cao thanh tú của chàng, đến bờ môi ngọt ngào của chàng. Con người mà ngày đêm tôi mong nhớ ấy, đang ngon giấc bên cạnh tôi. Trước đây, dù có dũng cảm đến mấy, tôi cũng không dám tưởng tượng ra cảnh tượng này...

Tôi cầm lấy tay chàng, áp lên mặt mình rồi khẽ thì thầm:

- Từ hôm nay trở đi, thiếp sẽ không phải là người ngoài nữa. Chỉ cần chàng chấp nhận, thiếp nguyện ý sẽ vì chàng mà từ bỏ mọi thứ...

Sáng hôm sau, tôi tỉ mỉ ngồi xâu lại chuỗi hạt đã bị đứt, sau đó lại đến bên cạnh giường lặng lẽ ngồi ngắm nhìn chàng.

Hôm qua là một ngày vô cùng mệt mỏi, nhưng tôi không sao ngon giấc vì có chàng nằm bên cạnh. Căn phòng không còn bất cứ thứ gì khác có thể ngả lưng nên tôi đành thu mình nằm cạnh chàng. Một đêm dài dằng dặc với những nỗi lo sợ mơ hồ, sợ xoay người sẽ khiến chàng tỉnh giấc, sợ vô tình chạm vào người chàng, sợ thức dậy muộn hơn chàng khiến chàng khó xử. rời vừa hửng sáng tôi đã thức giấc, đi lại vận động trong căn phòng, nhưng cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động.

Chàng đang say giấc, dù đã ba mươi lăm tuổi và không còn trẻ trung như mười một năm về trước, nhưng chàng vẫn rất thuần khiết, vẫn rất hấp dẫn. Chàng trẻ hơn rất nhiều so với những nam giới cùng tuổi khác ở thời đại này, có lẽ vì ngày này qua tháng khác, chàng chuyên tâm tu tâm dưỡng tính nơi cửa Phật. Những nếp nhăn mờ ảo trên vầng trán và khóe mắt càng tôn thêm vẻ đẹp trưởng thành, già dặn. Sau một đêm nghỉ ngơi, khí sắc của chàng đã khá lên rất nhiều, không còn nét tiều tụy của ngày hôm qua nữa. Khóe môi thấp thoáng nụ cười, khiến cả khuôn mặt trở nên rạng rỡ, hình như, chàng đang mơ một giấc mơ đẹp.

Tôi cứ ngồi mãi như thế mê mải ngắm nhìn thần tượng của mình. Đã về trưa mà chàng vẫn say trong giấc ngủ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời chàng thức dậy muộn như vậy. Còn tôi, cơn buồn ngủ ập tới dữ dội, khiến tôi không sao kìm chế nổi, gục đầu xuống, thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com