Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 148 - Trước cơn phong ba (Tiếp theo)

Chàng được khiêng vào trong phòng và đám binh sĩ liền rời đi sau đó. Chiếc băng gạc được quấn quanh đầu, trên dó còn vương một ít máu và trên mặt chàng hiện lên vẻ tuyệt vọng tê tái mà tôi chưa từng được thấy. Rajiva chật vật đứng dậy, tôi vội bật dậy, đỡ thân hình rệu rã của chàng ngồi xuống, ruột gan quặn thắt.

- Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?

Rajiva chỉ lặng yên, ánh mắt thẫn thờ nhìn tôi.

- Để thiếp đi lấy thuốc.

Ánh mắt quyến luyến ngước nhìn tôi, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tôi.

- Ngải Tình, khi nào được tự do, nàng hãy tới chỗ của Pusyseda, đệ ấy sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá.

Chàng đột ngột kéo tôi vào lòng, tim chàng đập nhanh bất thường.

- Phật tổ từ bi, ngài nghe thấu lời cầu khẩn của ta, đã đưa nàng tới đây. Tuy chỉ được ở bên nàng chưa đầy một tháng, nhưng ta mãn nguyện lắm rồi.

Những lời nói nặng ẩn ý ly biệt ấy khiến toàn thân tôi lạnh toát. Điều khiến tôi lo lắng nhất, điều tôi không mong muốn xảy ra nhất đã xảy ra. Tôi quay lại, nhìn sâu vào mắt chàng, cắn chặt môi để sự đau đớn giúp tôi bình tĩnh thốt ra:

- Rajiva, có phải, chàng định tìm đến cái chết không?

Rajiva giật mình, nỗi sầu muộn tột cùng ngập trong mắt chàng, nhưng chàng vội quay đi né tránh, ra sức kìm chế để đôi vai thôi run rẩy.

- Ngải Tình đừng nói nhảm, sao ta có thể...

- Rajiva, chàng đã quên ước muốn khi xưa của mình rồi sao?

Tôi ngắt lời chàng, gào lên bằng tất cả sức lực mà tôi có:

- Còn thiếp, thiếp vượt ngàn chông gai để đến bên chàng, đâu phải chỉ để cùng chàng đầu gối tay ấp vẻn vẹn một tháng.

Tôi giận dữ:

- Nếu chàng yêu thiếp, chàng phải tiếp tục sống như thế mới vĩ đại! Tìm đến cái chết có gì khó đâu. Nhẫn nhục chịu đựng, tiếp tục sống, để hoàn thành sứ mệnh, đó mới là người kiên cường.

Tôi nắm lấy cánh tay chàng, cắn thật mạnh. Vị mặn theo nước mắt tràn vào miệng, xót xa.

Tôi ngẩng đầu, toàn thân chàng run lên nhưng vẫn gắng sức kìm chế. Tôi gào lên:

- Rajiva, chàng đừng quên, sứ mệnh của chàng còn quan trọng hơn cả tính mạng!

Ánh mắt chàng nhìn tôi, mây mù tuyệt vọng bỗng chốc như tan biến, nhường chỗ cho ánh sáng ấm áp của hy vọng. Chàng đột ngột cười vang, cất giọng hào sảng:

- Ta đồng ý, Ngải Tình! Tiếp tục sống, chúng ta sẽ cùng nhau tiếp tục sống.

Nhìn lại vết hằn trên mu bàn tay, chàng gật đầu quả quyết:

- Từ nay, ta sẽ không bao giờ nhắc đến từ "chết" nữa.

Vẻ dịu dàng thường thấy lại trở về trên nụ cười hiền hòa của chàng:

- Ngải Tình, nàng luôn biết cách giúp ta tỉnh ngộ.

Tôi thở phào, nhưng ngay sau đó lại luống cuống đi tìm thuốc để bôi cho chàng. Tôi vốn chỉ định để lại vết răng trên tay chàng, nhưng không hiểu vì sao khi nãy chẳng thể kìm chế nổi bản thân.

Đêm đó tôi trằn trọc không yên. Câu nói mà các cô gái vượt qua thời gian nói nhiều nhất là: Tôi biết kết quả nhưng không biết quá trình. Với tôi, 1650 năm so với triều đình Mãn Thanh là khoảng cách lịch sư quá xa xôi. Những ghi chép chỉ vẻn vẹn ngàn con chữ trong sách sử còn chẳng thể xác minh được tính chính xác, huống hồ chỉ vài dòng súc tích về cuộc đời Rajiva trong truyện ký. Đằng sau những con chữ ít ỏi đó là cả một quá trình như thế nào, tôi chẳng thể đoán định.

Một tiếng thở dài mơ hồ lướt qua trong không gian đêm, là chàng, có lẽ chàng cũng cảm nhận được nỗi trằn trọc của tôi. Có điều, chúng tôi hiểu nhau và chỉ biết im lặng, nằm chờ trời sáng.

Chỉ một ngày sau, Rajiva lại bị Lữ Quang triệu gọi. Chàng vừa rời đi, lập tức có một cung nữ mang xiêm y đến

- Cô nương, Lữ đô đốc có lệnh, ngày mai phải đi đến chùa Tước Li lễ Phật, đây là y phục mới được chuẩn bị cho người.

- Để xuống đó đi

Dường như cung nữ này vẫn chưa có ý định rời đi:

- Cô nương, những bộ y phục này đều được may từ chất liệu thượng hạng, cô nương có muốn mặc tử hay không?

Cảm giác có điều không bình thường, tôi nhìn cô cung nữ đó. Cô cung nữ chợt nháy mắt rồi đập đập vào chồng quần áo để ám thị.

Tôi vờ như không thấy:

- Tôi...Ngụ ý: Tôi hiện tại không có tâm trạng, để sau hẵng nói. Cô cứ lui xuống trước đi.

Cung nữ đáp 'vâng' một tiếng rồi quay người rời đi. Khi chắc chắn đã không còn ai nữa, tôi liền lật mở thì phát hiện thấy một mảnh vải lụa có chữ viết được nhét bên trong.

Nét chữ Tochari gấp gáp, nghuệch ngoạc: 'Hôm qua, đại ca khẩu chiến kịch liệt với Lữ Quang, ông ta dùng cô để uy hiếp, huynh ấy giận quá đã lao đầu vào cột định tự vẫn, may thay có người kịp ngăn lại. Lữ Quang đã từ bỏ ý định giam cầm và mua chuộc huynh ấy. Tôi sợ ông ta sẽ tìm cách hãm hại đại ca. Ngày mai, huynh ấy sẽ bị đưa đến chùa Cakra cùng đoàn tùy tùng của Lữ Quang. Bất luận ông ta đưa ra yêu cầu gì, cô hãy khuyên huynh ấy tạm thời chấp thuận. Giờ đây, chỉ có cô mới khuyên nhủ được huynh ấy. Hãy nhớ!

Tức giận lao đầu vào cột tự vẫn... Thì ra vết thương ấy chính là... Mảnh khăn rớt khỏi tay, chao xuống mặt đất tựa phiến lá khô. Bầu trời ngoài kia vẫn xanh ngăn ngắt, gió nóng buổi trưa tràn vào phòng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, dính vào nham nháp, vô cùng khó chịu.

'Lữ Quang dùng cô để uy hiếp huynh ấy'. Điều mà chàng lo sợ nhất chính là điều này ư? Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, sống mũi cay nồng. Con người mảnh khảnh ấy sẵn sàng chống đỡ mọi nguy nan, cốt để giữ cho tôi một khung trời bình yên. Ngải Tình ơi Ngải Tình, cô là con người của thế kỷ XXI kia mà, còn chần chừ, do dự gì nữa, hãy tận dụng khả năng mà cô có thể để cứu người cô yêu đi chứ!

Tôi giả vờ tức giận, xé bỏ những y phục vừa đem đến. Mọi người không biết chuyện gì, chỉ ra sức khuyên ngăn và thuyết phục tôi. Mặc cho đám người này can ngăn, tôi vẫn ném những món đồ trang sức xuống đất.

Cô cung nữ vừa nãy cũng đã quay lại:

- Cô nương sao vậy? Tại sao lại xé bỏ những bộ y phục này?

Tôi lớn tiếng quát:

- Tôi sẽ không đi đâu hết, đừng tưởng tôi không biết bọn họ đang mưu đồ chuyện gì

Cô cung nữ đó liền nói với người bên cạnh:

- Mau chóng đi thông báo cho tiểu Lữ tướng quân.

Tôi vội vàng giữ lấy người đó:

- Đừng, đừng đi thông truyền!

Tôi lau nước mắt:

- Tôi sẽ mặc chúng, các ngươi hãy đem cho ta bộ y phục khác. Muốn ta làm gì ta sẽ làm, đừng giết ta!

Khi Rajiva quay lại thì sắc trời cũng đã tối. Chàng đến thắp đèm, nhìn thấy tôi đang ngồi thẫn thờ trong bóng đêm, vội bước đến nắm lấy tay tôi.

- Ngải Tình, ông ta đã hứa sẽ trả tự do cho nàng. Ngày mai nàng có thể rời khỏi đây.

Thoáng chút vui mừng hiện lên trên gương mặt u buồn

- Ra khỏi cung, nàng hãy đến chỗ Pusyseda, khi nào được tự do, ta sẽ tới đó tìm nàng.

- Rajava, chàng đã chấp thuận điều kiện gì để ông ta thả thiếp?

- Ngày mai, ta sẽ cùng Lữ Quang đến chùa Tước Li lễ Phật.

Tôi quay mặt đi, kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào trào ra, lấy lại nhịp thở bình thường, quay lại nhìn chàng:

- Rajava, chàng vì thiếp sẵn sàng lao đầu vào cột, Lữ Quang thừa hiểu có thể dùng thiếp để uy hiếp chàng, sao ông ta có thể dễ dàng thả thiếp ra?

Tôi thở dài, Rajiva tuy thông minh, nhưng chàng luôn tin rằng con người vốn lương thiện, chàng không hiều về những mưu mô chước quỷ ấy.

- Thiếp và chàng đều biết ý định của ông ta khi muốn cùng chàng đến chùa Tước Li vào ngày mai. Sự tồn tại của thiếp là một minh chứng cho việc chàng đã phá giới. Chỉ e, bước ra khỏi cánh cửa này, thiếp sẽ chẳng thể tới được chỗ Pusyseda.

Sắc mặt chàng ngày càng thảm hại, chàng cắn chặt môi, nhắm mắt bất lực:

- Ta cứ tưởng có thể giúp nàng. Không phải ta chưa từng nghĩ đến nguy cơ ấy, nhưng ta thực sự không biết phải làm thế nào để đưa nàng đi khỏi đây. Xin lỗi nàng, ta thật vô dụng, chẳng thể bảo vệ nàng...

-  Chàng đừng lo, thiếp có cách để thoát ra khỏi đây.

Tôi mở chồng y phục mới được đặt bên cạnh, bên dưới là hai bộ đồ đen cùng với bộ dụng cụ leo tường và khẩu súng gây mê. Rajiva ngẩn người còn tôi thì vui vẻ nhìn chàng:

- Chàng còn nhớ cách dùng của những thứ này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com