Chương 159 - Vì người nam nhân trong lòng
- Ngải Tình, ta đưa đệ ấy về rồi đây.
Pusyseda mở mắt, lẩm bẩm câu gì không rõ. Chúng tôi bất giác giật mình, Rajiva vất vả dìu Pusyseda vào trong phòng và đặt cậu ta lên giường. Đột nhiên, Pusyseda nắm chặt tay áo Rajiva rồi hét lên:
- Cô ấy quay lại vì để cứu huynh, nhưng huynh lại đối xử với Ngải Tình thế nào? Huynh nhìn Ngải Tình bây giờ đi. Nhiều đêm mất ngủ, hôm nay còn bị ngất đi.
Rajiva dịu dàng nhìn em trai, cất giọng nhỏ nhẹ:
- Hôm nay đệ đã vất vả rồi, mau ngủ đi!
PPusyseda đổ mình xuống gối, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt áo cà sa của Rajiva không chịu buông, ánh mắt lờ đờ:
- Ngải Tình yêu huynh, nhưng hai người chẳng thể có kết quả. Huynh không bảo vệ được cô ấy, huynh chẳng làm gì được cho cô ấy cả. Lẽ ra đệ không nên bỏ cuộc...
Rajiva quay lại nhìn tôi, mặc cho Pusyseda vẫn túm chặt tay áo. Nỗi buồn trong đáy mắt dâng lên tựa sóng biển, chỉ chực trào ra nhưng chàng đã cố kìm giữ trong hai vực nước sâu thăm thẳm ấy.
Sau khi cố gắng chút tỉnh táo còn sót lại để tìm kiếm, Pusyseda cuối cùng lấy ra từ trên người một phong thư và đặt nó vào tay Rajiva:
- Có cái này, ngày mai, huynh có thể nói với tất cả mọi người rằng bản thân mình đã sớm xả giới.
Cả tôi và Rajiva đều không tin vào mắt mình. Rajiva vội vàng mở ra xem, bức thư được viết bởi Bandhudatta. Trong thư có viết rõ với tư cách là sư phụ của chàng, Bandhudatta đã đồng ý và chứng giám việc xả giới của Rajiva.
Thật vui mừng khôn xiết! Uy tín của đại sư Bandhudatta, có trong tay bức thư này, sẽ không cẩn phải sợ hãi trước mọi âm mưu của Lữ Quang nữa. Giọng nói run rẩy, Rajiva nắm chặt vai Pusyseda hỏi:
- Làm sao đệ có được bức thư này?
- Phải mất một thời gian dài, đệ mới tìm thấy được đại sư Bandhudatta.
Cậu ấy lắc đầu, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo:
- Đại sư bị Lữ Quang bắt nhốt, không cách nào thoát ra được. Chỉ có thể viết thư đưa cho đám người nội ứng của đệ. Bức thư này vừa nãy mới được mang đến...
Cuối cùng không thể chịu được nữa, Pusyseda nhắm mắt lại, phát ra vài âm thanh khe khẽ rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Rajiva cất bức thư vào trong túi áo rồi nhìn về phía tôi. Tôi cũng nhìn chàng, ngàn vạn lời muốn nói nhưng chỉ có thể trao nhau qua ánh mắt. Thời gian như lắng đọng, âm thanh như ngừng lặng, giữa trời đất này chỉ còn tôi và chàng, ước gì có thể cứ ngồi nhìn nhau như vậy cho đến ngày tận thế, không còn muộn phiền, không cần tương lai.
Không biết bao lâu sau tôi mới chợt nhớ ra và hỏi chàng:
- Vết thương của chàng sao rồi?
- Sao nàng lại ngất xỉu?
Chúng tôi cùng sững lại vì cả hai cùng đồng thanh hỏi người kia.
- Ta không sao...
- Thiếp không sao...
Lại đồng thanh trả lời. Sự đồng điệu dù rất nhỏ nhoi ấy khiến chúng tôi lặng đi. Rồi chúng tôi lại nhìn nhau, đưa tay về phía nhau và ôm nhau vào lòng. Khoảnh khắc áp má vào ngực chàng, tôi ngỡ ngàng, nhắm mắt lại. Đã bao lâu rồi tôi không được tựa mình trong vòng tay ấm áp này? Tôi không muốn mở mắt ra nữa, tôi sợ đây chỉ là ảo ảnh. Giá như có thể cứ thế ôm nhau đến suốt kếp, tôi sẵn lòng ngả vào lòng chàng đến tận khi sông cạn đá mòn.
- Ngải Tình...
Cuối cùng, chàng là người cất tiếng xua đi không khí u trầm này trước:
- Vì sao không chịu quay về?
- Chàng bảo thiếp về là thiếp sẽ về sao, như thế còn gì là thể diện!
Tôi phải dùng đến chiêu bài này để né tránh chủ đề mà tôi không muốn nhắc đến.
- Nhưng nàng liều mình đến đây trong khi ta không có cách gì để bảo vệ nàng...
Chàng thở dài não nề, ánh mắt dâng lên niềm trách móc, nhưng phần nhiều là nỗi bất lực. Có một vết trầy xước bên gò má phải của chàng, vết thương đã tấy đỏ. Tôi xót xa đưa tay xoa nhẹ vết xước, gắng gượng nở một nụ cười:
- Thiếp không cần chàng bảo vệ. Dù không thể đưa chàng đi cùng, nhưng thiếp đủ sức tự bảo vệ mình.
- Ngải Tình!
Chàng nắm lấy những ngón tay tôi đang mân mê khuôn mặt chàng, tỉ mỉ quan sát gương mặt tôi. Cảm xúc bị kìm chế khiến cho giọng nói như lạc đi:
- Ta không đi theo nàng, là vì...
- Thiếp hiểu. Vì lý tưởng, vì sứ mệnh. Thiếp sẽ không ép chàng phải từ bỏ, tại thiếp quá tham lam ích kỷ, thiếp muốn thay đổi vận mệnh, muốn hai ta được ở bên nhau tự do tự tại. Thiếp muốn trốn tránh, thiếp sợ phải đối diện với tương lai. Nhưng thiếp đã quên rằng chàng không giống những người bình thường khác. Nếu phải từ bỏ lý tưởng và sứ mệnh, chàng sẽ không còn là chàng nữa. Số mệnh đã sắp bày như vậy, thiếp sẽ thuận theo và sẽ không chống lại ý trời nữa.
Tôi tách khỏi khuôn ngực của chàng, để được nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm, hút hồn của chàng. Người đàn ông này, tôi không có cách nào bớt yêu chàng, dù chỉ một chút, vì nếu thế, hẳn là tôi sẽ không có đủ dũng khí để bất chấp tất cả đi theo chàng.
- Nhưng xin chàng đừng bao giờ nói với thiếp những lời tuyệt tình ấy nữa. Thiếp không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ phải nghe những lời đó của chàng, nó khiến thiếp buồn vô hạn...
Chàng đưa tay đón lấy gương mặt tôi, ánh mắt chứa chan nỗi niềm ân hận và thương xót. Bờ môi run run:
- Ta xin lỗi...
- Không sao.
Tôi lắc đầu, tươi cười. Đó là cách tự bảo vệ và cân bằng trong nghịch cảnh. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng sẽ mỉm cười đối diện, dù cho nụ cười không hề có tác dụng gì trong bối cảnh hiện tại.
- Ở nơi của thiếp, nữ nhân có quyền tự chủ, không cần dựa dẫm vào nam tử. Do vậy, thiếp có chủ kiến của mình...Dù chàng có nói gì cũng không thể ngăn được thiếp. Dù sau này có vấp ngã, cũng là do thiếp tự chuốc lấy, không phải lỗi của chàng. Chàng không cần phải hứa hẹn, cũng không cần phải bảo vệ thiếp, càng không cần day dứt vì nghĩ rằng thiếp sẽ oán trách chàng.
- Ngải Tình, nàng... Sao ta có thể vô trách nhiệm như vậy!
Chàng nổi giận, giọng nói không được kiểm soát, đột ngột vút cao. Chàng có vẻ rất xúc động, ánh mắt sáng rực. Sau một tiếng thở dài, chàng buông tôi ra, bước đi vài bước, xoay lưng về phía tôi. Bờ vai chàng khẽ rung động, ánh mắt không rời ngọn đèn dầu, chàng cất giọng trầm ấm:
- Ta nói những lời đó, đúng là vì muốn ép nàng ra đi. Ta có thể chịu đựng được mọi sự hành hạ, nhưng ta không thể để nàng phải chịu dù chỉ một chút uất ức. Nếu như người phải chịu đựng sự việc ngày hôm nay là nàng...
Chàng ngừng lại, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Hồi lâu, mới quay lại đối diện với tôi, ánh mắt ngập tràn nỗi bi thương, cô độc mà tôi không thể chịu nổi mỗi khi bắt gặp:
- Nàng đã từ bỏ rời bỏ tiên giới, để đến bên ta, ta hiểu nàng đã phải hy sinh những gì. Nhưng, ta lại là kẻ vô dụng...
Tôi định cất lời, nhưng chàng đã ngăn lại:
- Pusyseda nói đúng, nếu ta không bảo vệ được nàng, thì phải để nàng ra đi, để nàng tự bảo vệ mình.
Đã thề với lòng mình sẽ không rơi nước mắt, nhưng sau khi nghe chàng nói, tôi đã không giữ được lời thề. Vì muốn ép tôi ra đi, chàng mới nói những lời tuyệt tình đó, điều này có ý nghĩa với tôi hơn tất thảy. Tôi lại gần chàng, đưa tay lên vuốt ve bờ vai gầy guộc của chàng, dịu giọng nói:
- Rajiva, chàng không như vậy... Chàng là một nam nhân đầy nghị lực và kiên cường nhất mà thiếp từng gặp. Thiếp sẽ luôn ở bên chàng, đến khi nào chàng không cần thiếp nữa mới thôi.
- Sao ta có thể không cần nàng?
Chàng kéo tôi vào lòng, xiết chặt, vùi đầu vào mái tóc tôi:
- Sau khi nàng đi, ta chẳng thể nào chợp mắt. Suốt hai ngày qua, lúc nào ta cũng tự hỏi: Rốt cuộc tình cảm ta dành cho nàng là gì? Hơn hai mươi năm qua, hình bóng nàng tồn tại trong niềm thương nhớ của ta bên cạnh hình ảnh của Phật tổ. Phật tổ từ bi, cho phép ta mỗi ngày được nhớ nàng một khắc. Sau khi phá giới, ta đã chẳng thể nào xóa bỏ nỗi nhớ và dục vọng. Trong lúc nếm trải niềm hoan lạc tột cùng của cõi nhân gian, thì lòng ta cũng chịu nỗi đau dày xé. Ta càng ra sức kháng cự, thì ham muốn lại càng tăng lên. Những lời nói với nàng khi ấy là những lời nói dối đầu tiên trong đời ta, nó khiến lòng ta đau như cắt. Trong hai ngày vắng nàng, ta chẳng màng tụng niệm. Chỉ biết nằm dài trên chiếc giường từng đêm ngày quấn quít bên nàng, chẳng thiết ăn uống. Thậm chí ta cảm thấy hối hận vì đã để nàng ra đi. Đó là lần đầu tiên trong đời, ta trải qua nỗi đau khổ, dày vò tâm can nhường ấy.
Chàng chăm chú nhìn tôi, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tôi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má xanh xao, tụ lại trên chiếc cằm nhọn. Chả trách chỉ hai ngày ngắn ngủi mà chàng trở nên hốc hác như vậy, khóe mắt còn vằn lên những tia đỏ. Thì ra, nỗi đau khổ, dày vò mà chàng phải chịu đựng còn nặng nề hơn tôi nhiều lần. Tôi nén nỗi xúc động, khẽ gọi:
- Rajiva...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com