Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 165 - Hôn lễ một đời

- Làn da của Ngải Tình tỷ tỷ thật khiến người khác ngưỡng mộ!

Hiểu Huyên giúp tôi trang điểm và bận đồ cưới của người dân Khâu Từ. Tôi vốn sinh ra ở vùng Giang Nam, nước da quả thật có mịn màng hơn các thiếu nữ cổ đại đôi chút. Những đốm tàn nhang lấm tấm trồi lên do thường xuyên phơi nắng đã được che phủ bởi lớp phấn nền, trông tôi cũng ra dáng một thiếu nữ môi thắm má hồng lắm. Trang phục truyền thống của cô dâu Khâu Từ với hai tông màu đỏ và trắng lại càng tôn thêm vẻ tươi thắm của làn da. Soi mình trong gương, cô gái vừa e lệ, thẹn thùng vừa hạnh phúc rạng ngời kia là tôi ư?

- Sao muội lại không nói cho cậu ấy biết?

Hiểu Huyên đột nhiên dừng lại động tác, trầm mặt và không đáp lời tôi.

- Hiểu Huyên, muội thấy không, tỷ sắp được gả cho người trong lòng rồi. Từ nay về sau, tỷ mãi mãi chỉ còn là một đoạn ký ức của Pusyseda mà thôi. Còn muội và đứa nhỏ này mới là những người quan trọng với cậu ấy.

Vừa lúc Hiểu Huyên định nói gì đó thì Pusyseda bước vào. Nhìn thấy sắc mặt cậu ấy khó coi, tôi đưa mắt dò hỏi.

Cậu ta thở dài, buồn bã nói:

- Tục lệ là tân lang phải đến rước tân nương, Lữ Quang đã phái vài người để đưa huynh ấy đến đây, nhưng huynh ấy một mực phản kháng, không chịu dời bước.

- Không sao, hôn lễ này vốn dĩ chỉ là một trò hề thôi mà...

Tôi khẽ lắc đầu, niềm vui được khoác lên mình chiếc áo cưới lúc này bỗng nhiên biến mất. Vẫn biết chàng không hề biết tânn nương là tôi, nhưng sao trong lòng tôi vẫn cảm thấy chua xót.

- Ngải Tình, đừng nói vậy!

Vẻ mặt Pusyseda đột nhiên nghiêm trọng, nhìn sâu vào mắt tôi:

- Bất luận Lữ Quang có bày trò gì, đây cũng là hôn lễ chính thức duy nhất của hai người. Cô xưa nay không phải rất dũng cảm hay sao? Hãy trở thành một tân nương kiên cường cho tôi xem!

Tôi lặng người, đón lấy vẻ mặt kiên định của Pusyseda, gật đầu cả quyết. Cậu ta dường như đã vững tâm hơn, nhưng một lát sau lại nhíu mày lo lắng:

- Tôi vẫn chưa nói chuyện được với huynh ấy, đại ca vẫn chưa biết người huynh ấy cưới là cô. Nhưng tôi nghĩ, cứ để huynh ấy nhận ra cô sau khi vào động phòng là tốt nhất. Vì nếu huynh ấy không phản kháng quyết liệt, Lữ Quang ắt sẽ sinh nghi. Ngải Tình, chị gắng nhẫn nhịn, tôi sợ rằng đại ca sẽ phản kháng dữ dội trong hôn lễ...

Tôi hít một hơi thật sâu, nở nụ cười rạng rỡ nhất:

- Cậu nói đúng, Pusyseda, đây là hôn lễ của cuộc đời tôi, dù có thế nào, tôi cũng sẽ trân trọng. Tôi không tủi thân đâu, mà ngược lại, tôi phải cảm ơn ông trời, cảm ơn cậu, đã giúp tôi biến giấc mơ tưởng như không thể trở thành hiện thực...

Có tiếng hó hét náo loạn ở bên ngoài, đám đông đã chen vào tới tận cửa phòng. Một trong số đó hét lớn:

- Nào, thổi lớn lên nữa, hãy để chùa Tước Li và dân chúng Khâu Từ đều nghe thấy.

Cả hai chúng tôi đều biết người vừa lên tiếng chính là Lữ Soạn, một cảm giác ghê tởm dâng trào không sao hết được. Pusyseda để Hiểu Huyên ra ứng phó, vì cậu ta còn có chuyện muốn nói với tôi. Hiểu Huyên chỉ lẳng lặng gật đầu. Hiểu Huyên vừa đi khỏi, chưa kịp hỏi cậu ta muốn nói gì, bỗng tôi rơi vào một vòng tay xiết chặt. Tiếng thở dài khe khẽ lướt trên đầu tôi:

- Tôi đã từng tưởng tượng hình ảnh cô mặc áo tân nương rất nhiều lần, quả nhiên rất đẹp.

Khẽ buông tôi ra, cậu ta ngắm tôi chăm chú, ánh mắt mơ hồ. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thần thái ban đầu đã trở lại, miệng cười tinh quái, cất giọng dịu dàng:

- Sau này không được ôm cô nữa rồi, đại tẩu...

Một nụ hôn nồng ấm thả trên trán tôi, sau đó trước mắt tôi phủ một màu đỏ diễm lệ, qua làn vải mỏng đỏ thắm ấy, thế giới dường như đã biến đổi. Gương mặt điển trai với nụ cười rạng rỡ của Pusyseda nổi bật trong sắc đỏ ấy. Tôi nén lệ cười với Pusyseda:

- Hãy đối xử tốt với Hiểu Huyên, muội ấy mới là thê tử của cậu, là mẫu thân của con cậu.

Pusyseda kinh ngạc hỏi lại:

- Hài tử ư?

Tôi gật đầu, vì Hiểu Huyên vẫn mãi do dự không nói, nên tôi đã quyết định thay muội ấy nói cho Pusyseda biết mọi chuyện:

- Muội ấy đã mang thai được gần hai tháng rồi...

Pusyseda chết lặng. Cung điện nơi chúng tôi ở chỉ cách chùa Tước Li một bức tường. Xe ngựa đưa tôi ra phố chính thành Subash mà không phải qua cửa chính để vào chùa. Cỗ xe chầm chậm lăn bánh, tiếng kèn, tiếng trống vang rền trên đường. Đoàn rước dâu đều là người của Lữ Quang, họ phân phát hoa quả, bánh trái cho đám đông xung quanh. Bách tính ai nấy đều mang vẻ mặt giận dữ, bọn họ không muốn nhận bất kỳ đồ vật nào của Lữ Quang, song chẳng thể bất tuân trước sự đe dọa của binh lính. Lữ Soạn liên tục gào lên điệp khúc:

- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay là ngày đại pháp sư Kumarajiva thành thân, ngài có lời mời mọi người mau đến chùa Tước Li tham dự hôn lễ, ngài sẽ chiêu đãi đồ ăn thức uống miễn phí, các vị chớ nên bỏ lỡ dịp này!

Một tên đi bên cạnh Lữ Soạn chuyển dịch lời của hắn sang tiếng Phạn. Pusyseda mặt mày sa sầm, định thúc ngựa phi lên phía trước, nhưng tôi đã kịp vén rèm cửa xe, gọi cậu ta lại và lắc đầu ra hiệu. Lúc đó, tôi mới nhận thấy vẻ phẫn nộ và khinh bỉ từ bốn phía đổ về mình. Có người chỉ vào tôi và nói:

- Sao cô ta lại dám gả cho pháp sư chứ, không sợ bị quả báo hay sao!

- Cô ta cứ chờ mà xuống địa ngục đi!

Trong lòng tê tái, vậy là Lữ Quang đã đạt được mục đích, hắn muốn tất cả mọi người khinh bỉ chúng tôi. Năm đó, khi Jiva gả cho Kumarayana, chẳng lẽ cũng phải chịu sự sỉ nhục như vậy ư? Hiểu Huyên ngồi bên cạnh kéo tay tôi lại, đặt trong lòng tay cô ấy. Tôi thấy mình được an ủi rất nhiều, và không để tâm những ánh mắt giận dữ ngoài kia nữa. Chợt nhớ đến lời Pusyseda, tôi ngẩng cao đầu, nhất định phải làm một cô dâu kiên cường. Hôm nay, tôi sẽ kết hôn với người mà tôi yêu thương. Màn kịch diễu hành trên phố đã kết thúc, xe ngựa dừng lại trên khoảng sân trống phía trước điện thờ chính của chùa Tước Li. Pusyseda đỡ tôi xuống xe và đưa tới khu vực trung tâm. Lẽ ra tân lang phải là người đón tân nương, nhưng Pusyseda phải làm việc đó thay Rajiva.

Trời đã tối hẳn, khắp nơi đèn hoa chăng kết rực rỡ, lụa hồng lụa đỏ giăng mắc bốn phía, vẻ kệch cỡm, khôi hài hiển hiện. Hàng nghìn người chen chân trên khoảng sân rộng. Vòng trong là toàn thể tăng sĩ chùa Tước Li bị buộc phải có mặt theo lệnh của Lữ Quang. Vòng ngoài là đông đảo người dân địa phương. Âm nhạc ầm ĩ không hòa điệu với nét mặt u buồn tột độ của các nhà sư, khiến cho không khí của buổi lễ trở nên bi thương lạ lùng.

Lữ Quang, Bạch Chấn và Hoàng Hậu ngự trên ngai cao. Rajiva đứng ở giữa đại điện. Chàng mặc bộ y phục màu trắng của tân lang, trên đầu đội chiếc mũ có chóp trắng vốn là trang phục đặc trưng của người Khâu Từ. Trên mặt chàng còn xuất hiện vài vết bầm tím. Không khó để tưởng tượng ra cảnh chàng đã phản ứng dữ dội ra sao khi bị buộc phải khoác lên người thứ trang phục đó.

Pusyseda đưa tôi đến cạnh Rajiva rồi lặng lẽ bước ra. Qua lớp vải mỏng, tôi nhận thấy vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, đôi mắt khép hờ và miệng chàng không ngừng tụng niệm kinh Phật. Kể từ lúc tôi bước vào nơi này đến bây giờ, chàng không hề đưa mắt nhìn tôi dù chỉ một lần. Trong mắt chàng, tôi dường như chỉ là không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com