Chương 166 - Hôn lễ một đời (Tiếp theo)
Lữ Quang gật đầu tuyên bố với Bạch Chấn, Đức vua đứng lên, ngượng ngùng tuyên bố:
- Hôm nay là ngày thành thân của dưỡng nữ bổn vương, pháp sư đây lại chính là đích tử của biểu tỷ bổn vương, tình thân lại càng thêm khăng khít. Mong pháp sư hãy yêu thương nữ nhi, phu thê hòa thuận, đầu bạc răng long.
- Đức vua nói sai rồi, sao lại gọi là "pháp sư"?
Lữ Quang cười lớn ngắt lời Bạch Chấn, cố ý đẩy trọng âm rơi vào hai tiếng "pháp sư", gằn giọng:
- Chắt tử ngài đã cưới vợ thì đâu thể nào là người của Phật môn nữa, đúng không? Nếu như nhà sư nào cũng học theo, thì còn đâu là Phật môn trang nghiêm nữa.
- Lữ đô đốc, nhà sư cưới thê tử quả là điều xưa nay chưa từng thấy, nhưng nguyên nhân sâu xa của chuyện này, hẳn là ai nấy đều biết.
Rajiva đột nhiên ngừng tụng niệm, mở mắt, đẩy cái nhìn lạnh sắc về phía Lữ Quang, rồi quay sang các tăng nhân, cất tiếng:
- Truyện xưa chép rằng, Ma Vương từng khiến tiên nữ tìm cách quyến rũ Bồ Tát Trì Thế, hòng hủy hoại đời sống tu hành thanh tịnh của ngài. Bồ Tát Trì Thế lựa lời khước từ, chỉ có đại sư Duy Ma Cật vui lòng đón nhận. Người đời khiển trách, nhưng đại sư không một lời biện bạch, ngài âm thầm giáo hóa tiên nữ học theo nếp sống tu hành. Và rồi các tiên nữ đã nhận ra rằng, niềm vui tu hành lớn lao hơn nhiều so với niềm vui mà những ham muốn thế tục mang lại. Rajiva xin học theo đại sư Duy Ma Cật, nguyện một lòng thiền định tu tập, đặng tìm kiếm niềm vui trong kinh kệ Phật pháp.
Sắc mặt Lữ Quang bỗng nhiên sa sầm, biến sắc:
- Chuyện pháp sư thành hôn, bổn đô đốc đã cho người đi đưa tin đến khắp Tây Vực. Pháp sư không cần phải xảo biện, nếu như cứ một mực quyết định nương nhờ cửa Phật, không tránh khỏi việc bị người khác chê cười.
Lữ Quang một mực muốn Rajiva hoàn tục, ai nấy đều lộ vẻ tiếc nuối, thậm chí có người còn khóc lớn. Rajiva nhìn xung quanh khắp một lượt, bình tĩnh nói:
- Mọi người không cần phải buồn. Trong "Thuyết kinh Duy Ma Cật" có đoạn:
Duy Ma Cật hỏi Văn Thù Sư Lợi rằng: Hà đẳng vi như lai chủng?
Văn Thù Sư Lợi đáp: "Hữu thân vi chủng, vô minh, hữu ái vi chủng, tham, sân, si vi chủng, tứ nghịch chuyển vi chủng, ngũ cái vi chủng, lục nhập vi chủng, thất thức vi chủng, bát tà pháp vi chủng, cửu não xử vi chung, thập bất cái đạo vi chủng. Vì vậy, 62 kiến cập tất cả đều là những phiền não, đều là hạt giống để chúng ta tu thành chánh quả. *Mọi người thông cảm do kiến thức Phật giáo của mình còn hạn hẹp nên đoạn này edit không trơn tru T_T
Mọi người xem, tất cả phiền não đều là Phật chủng, phiền não chính là Bồ Đề. Không có phiền não, trí tuệ từ đâu mà có? Lòng trắc ẩn từ đâu mà có? Và làm sao để có thể cứu giúp chúng sinh thoát khỏi phiền não?
Điều Lữ Quang không bao giờ ngờ đến là cho đến lúc này, Rajiva vẫn không chút nào lo lắng sợ hãi, vẫn bình thản thuyết pháp. Ông ta không hiểu Phật pháp, vì vậy nghe thấy những lời chàng nói, liền tỏ ra lo lắng không thôi. Nhưng còn chúng tăng sau khi nghe xong thì lại thì thầm bàn tán với nhau rồi tỏ vẻ tán thành. Rajiva tiếp tục nói tiếp:
- Cũng giống như một người thợ làm gốm, người ấy dùng cùng một loại đất sét để có thể tạo ra những thứ đồ dùng khác nhau. Bất kể nó là bình đựng dầu, bình đựng mật ong hay thậm chí là một thứ bình thường để đựng đồ tầm thường nhất, tất cả đều được nung trong một lò đất nung. Không có sự khác biệt giữa loại đất làm nên, cũng không có sự phân biệt giữa bếp lò và ngọn lửa nung chúng, chẳng qua chúng chỉ khác nhau ở mặt sử dụng mà thôi. Các vị, phiền não chính là đất sét, Bồ đề là đồ gốm. Những thứ làm nên chúng đều giống nhau, sự khác nhau có chăng là Bồ Tát dùng nó để đựng mật ong.
Rajiva dừng lai, nhìn Lữ Quang và dùng một giọng nói lạnh lùng:
- Còn phàm nhân lại dùng chúng để chứa đựng những thứ ô uế.
Lời nói ra đã quá rõ ràng, Lữ Quang nổi giận:
- Hay cho một tên hòa thượng thối tha, lại dám buông lời sỉ nhục bổn đô đốc!
- Lữ đô đốc, xin đừng tức giận. Chẳng qua Rajiva chỉ đang giải thích kinh kệ cho mọi người mà thôi.
Ánh mắt chàng lướt khắp đại điện, nhưng tuyệt nhiên chàng chưa từng dừng lại nhìn tôi, giọng điệu buồn bã nhưng đầy cương quyết:
- Rajiva đã bước chân vào cửa Phật thì còn sống ngày nào sẽ nguyện phụng thờ Phật tổ ngày ấy, quyết không hoàn tục. Việc thành thân này là do bất đắc dĩ, Phật tổ từ bi, nếu ngài định tội, ta sẽ phải chịu tội lỗi bậc trung. Còn kẻ gây ra nghiệp chướng, o ép người khác sẽ phạm trọng tội, không thể dung thứ
Ai nấy đều cảm động trước nỗi bi phẫn và sự kiên tâm của Rajiva. Vẻ mặt Lữ Quang biến dạng, hắn nhếch mép cười ham hiểm:
- Vậy sao? Nếu ta đã đắc tội tày trời thì còn ngần ngại gì mà không mắc thêm vài tội nữa!
Lữ Quang khoát tay, thủ hạ của hắn lập tức khuân ra mấy chục hũ rượu. Khi tất cả các hũ rượu đều được mở nắp, hơi men tỏa lan khắp mọi nơi, các tăng nhân ai nấy đều nhăn mặt, bịt mũi. Một binh lính đi chia bát vào tay từng người một, một tên khác rót rượu vào bát. Các tăng sĩ cầm bát rượu trên tay mà cúi mặt run rẩy. Rajiva nổi giận.
- Lữ đô đốc, ngài định làm gì?
- Hôm nay pháp sư thành thân, chư vị tăng sư cũng nên chung vui với ngài. Đã đến tham dự hôn lễ thì phải uống rượu mừng cho phải phép chứ!
Dường như không nhẫn nhịn nổi, Bạch Chấn cũng phải đứng ra can ngăn:
- Lữ đô đốc, hôm nay là ngày tiểu vương ta gả tướng công cho nữ nhi, mọi người hãy giữ hòa khí là hơn. Vì sao tướng quân cứ cố o ép các nhà sư phải phá giới?
- Đại vương, tại chắt tử ngài không chịu thấu hiểu ý tốt của ta, khiến các nhà sư khác phải chịu thiệt cùng đấy chứ!
Lồng ngực Rajiva dường như đang căng lên tột độ, chàng nắm chặt bàn tay, nộ khí bừng bừng:
- Khi Bồ Tát chưa thành Phật, thì Bồ Đề là phiền não. Khi Bồ Tát đã thành Phật, phiền não chính là Bồ Đề. Hà dĩ cổ? Vu đệ nhất nghĩa, nhi bất nhị cổ, chư Phật Như Lai, ái chí nhất thế pháp như cổ.
Chàng quay sang nhìn Lữ Quang với ánh mắt nghiêm túc:
- Nếu như đây chính là thử thách của Đức Phật dành cho ta, Rajiva sẽ vui vẻ đón nhận nó. Ta đã là người phá giới, tội không thể dung tha. Ta sẽ uống hết số rượu này thay các tăng nhân. Chỉ là đã khiến cho Lữ đô đốc thất vọng rồi. Vì ngay cả khi ta có mất mạng, Rajiva cũng vẫn tuyệt không hoàn tục.
Dứt lời, chàng bước đến trước mặt một Sa Di, cầm bát rượu trên tay nhà sư, uống cạn.
- Sư tôn!
Sa Di nọ bật khóc khi thấy men rượu gây ra cơn ho dữ dội cho Rajiva. Rajiva lấy tay áo lau miệng, bước đến trước mặt nhà sư tiếp theo, cầm bát rượu lên, uống cạn. Sắc mặt Lữ Quang ngày càng trở nên khó coi hơn.
- Pháp sư có thể uống hết số rượu trên tay của tất cả mọi người ở đây không?
- Có thể.
Chỉ hai tiếng ngắn ngủi, nhưng chứa đựng sức nặng của lời cam kết đanh thép nhất trên thế gian này, làm tan nát cõi lòng của những ai có mặt khi đó.
- Lữ đô đốc, còn cả tôi nữa.
Pusyseda sải bước đến bên cạnh Rajiva, giành lấy bát rượu thứ ba trên tay chàng, uống cạn.
- Tôi cũng có thể
Đội trưởng đội cấm vệ quân từ sau lưng Bạch Chấn bước tới trước mặt các tăng sĩ, đón lấy bát rượu, uống cạn.
- Tôi cũng muốn uống thay các vị sư phụ!
Ngày càng nhiều người bước lên phía trước.
- Tôi nữa!
- Tôi uống!
- Tôi cũng vậy!
Những tiếng hô ứng nối tiếp nhau tưởng như bất tận. Ngay cả trong đám dân chúng đang chen chân ở vòng ngoài cũng có người hùng dũng bước ra. Tất cả tiến đến giành lấy chiếc bát từ trong tay các hòa thượng, ngửa đầu uống cạn, sau đó đập vỡ chiếc bát xuống đất. Cứ như vậy tiếng bát vỡ thay phiên nối tiếp nhau vang lên
- Các ngươi...
Lữ Quang nổi trận lôi đình, lông mày dựng ngược, hắn vung mạnh thanh kiếm giắt bên hông lên:
- Được lắm! Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt chứ gì! Để ta xem đám dân Khâu Từ các ngươi cứng đầu thế nào?
- Đô đốc chớ làm vậy!
Người can ngăn Lữ Quang chính là Đỗ Tấn, trợ thủ đắc lực đồng thời là vị quân sư mưu lược của Lữ Quang. Đứng cách đó không xa, tôi nghe thấy Đỗ Tấn thì thầm vào tai Lữ Quang:
- Tức nước vỡ bờ, dân nổi can qua, không có lợi cho chúng ta, xin đô đốc suy xét thận trọng!
Bạch Chấn vội vã kết thúc buổi lễ:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, xin mời các vị sư phụ về chùa nghỉ ngơi.
Lữ Quang hậm hực, quay sang Rajiva:
- Cũng được, pháp sư còn cùng công chúa phải động phòng nữa chứ. Phòng hoa chúc đêm nay ta cũng đã cho người thu xếp, đó chính là căn thiền phòng của pháp sư ngay tại trong chùa.
Sau đó, ông ta ra lệnh cho Lữ Soạn:
- Soạn nhi, mau đưa pháp sư vào động phòng.
Lữ Soạn tuân lệnh, một tay đặt lên chuôi kiếm đeo bên hông, tay còn lại làm động tác mời:
- Pháp sư, mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com