Chương 169 - Cuộc sống tân hôn
Một nụ hôn khẽ khàng thả trên môi, tôi hé mắt, ngoài kia trời đã sáng.
- Xin lỗi đã làm nàng thức giấc.
Chàng ấn nhẹ tôi xuống gối.
- Nàng ngủ thêm một chút đi. Đã đến giờ tụng kinh buổi sáng, ta phải đi tập trung sư sãi. Khi nào kết thúc, ta sẽ quay lại dùng bữa sáng với nàng.
Tôi ngạc nhiên:
- Tụng kinh buổi sáng?
Rajiva gật đầu:
- Hiện tại đã quay trở lại chùa, ta phải làm những việc mà một tăng nhân phải làm.
- Chiến sự vừa kết thúc, chàng lại bị Lữ Quang giam cầm bấy lâu này, liệu trong chùa bây giờ có còn được như xưa hay không?
- Chính vì như vậy nên ta càng phải mau chóng cùng với mọi người khôi phục chùa Tước Li về lại như xưa càng sớm càng tốt.
Chàng mặc áo cà sa, mở cửa, bước ra. Ban mai tràn lên vai chàng những tia sáng dìu dịu, bóng dáng cao gầy, đạo mạo, vẻ điển trai của chàng hắt lên không gian một quầng sáng hiền hòa, thanh khiết, sức cuốn hút kì lạ toát ra từ chàng chẳng ngôn từ nào có thể diễn đạt trọn vẹn. Cửa phòng khẽ khép lại, tôi trùm chăn kín đầu, bật cười khúc khích, mãi đến khi cảm thấy quá ư ngột ngạt mới chịu thò đầu ra ngoài. Đêm qua, hai chúng tôi chỉ lặng lẽ ôm nhau nằm ngủ. Tuy là đêm tân hôn, nhưng vì vẫn ở trong chùa, chúng tôi chẳng thể làm khác. Nhưng, chỉ thế thôi, tôi đã hạnh phúc đến muốn ngất đi. Hôm nay là ngày đầu tiên làm thê tử của chàng. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành thê tử của một người cổ đại, người đó lại là một nhân vật vĩ đại, với sức lôi cuốn lạ kì toát ra từ nhân cách, khí khái bất phàm và sức mạnh tinh thần trác việt.
Vừa suy nghĩ miên man, vừa tận hưởng niềm vui bất tận. Bỗng bên ngoài kia ngân lên tiếng chuông chùa vang dội, tiếp đó là âm điệu du dương, ngân nga của tiếng tụng kinh buổi sớm. Tuy không nhìn thấy, nhưng tôi có thể mường tượng ra cảnh Rajiva dẫn dắt chư vị tăng sư thắp hương, khấn vái, tụng niệm. Lắng nghe âm thanh ấy, tâm hồn trở nên thanh tịnh, yên bình hơn. Không muốn ngủ thêm nữa, tôi ra khỏi giường, thực hiện bài thể dục buổi sáng trong mảnh vườn nhỏ. Tôi không dám đi xa, vì sợ sẽ khiến chàng khó xử.
Một chú tiểu mang nước đến, thấy tôi, không biết phải xưng hô làm sao, bèn đặt chậu nước xuống, mặt đỏ như gấc, cuống quít chạy đi. Lát sau, lại một chú tiểu khác đem đồ ăn vào, ấp úng hồi lâu cũng không biết phải mở lời thế nào. Chải đầu rửa mặt xong xuôi, tôi ngẩn ngơ ngồi ngó bữa sáng trên bàn, băn khoăn về danh phận của chính mình.
Tình yêu và lý tưởng, tựa như nước với lửa, chẳng thể dung hòa, sức người vốn nhỏ bé, cho dù tôi bằng lòng ở bên chàng, không màng danh phận, tôi vẫn trở thành gánh nặng vô hình của chàng trên đường vươn tới lý tưởng. Bởi vậy, kết cục vẫn sẽ là dằn vặt nhau trong đau khổ, sau rốt cuộc là một cuộc chia tay buồn tủi.
Nghĩ vậy, tôi thầm cảm ơn thời kỳ loạn ly này, vì chiến tranh ly loạn, Lữ Quang mới xuất hiện và mới ép buộc Rajiva thành thân, mặc dù ông ta không bao giờ có ý định tác hợp cho hai chúng tôi. Vì vậy, tôi và Rajiva có chung suy nghĩ. Chúng tôi sẵn lòng tha thứ cho Lữ Quang dù ông ta đã, đang và sẽ còn gây ra chuyện tàn ác gì nữa với chúng tôi. Vì rằng, nếu ông ta không công khai ép buộc Rajiva trước mặt quần chúng, các tăng sĩ chắc chắn sẽ không chấp nhận chúng tôi.
Phá giới hoàn tục là một điểm tối trong cuộc đời lẫy lừng của Rajiva. Lẽ ra, danh tiếng của chàng có thể sánh ngang với Trần Huyền Trang, nhưng vì tiếng xấu này, những cống hiến lớn lao của chàng đã bị người đời sau hoặc né tránh luận đàm, hoặc đánh giá lệch lạc. Nhưng Rajiva đã nói, chàng không hề bận tâm. Giờ đây, chàng đã kết hôn, nhưng vẫn tiếp tục theo đuổi lý tưởng truyền bá rộng rãi giáo lý Phật giáo, phổ độ chúng sinh, được vậy chàng đã mãn nguyện rồi.
- Lại đang vẩn vơ suy nghĩ gì vậy?
Thấy chàng bước vào phòng, tôi nở nụ cười rạng rỡ đón chàng, khép cuốn sổ nhật ký lại. Chúng tôi cùng nhau dùng bữa sáng. Cảm giác như lại trở về những ngày an nhàn bị giam cầm, không ai làm phiền, bình yên bên nhau, cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu mỉm cười nhìn nhau.
- Rajiva, hôm nay em định sẽ dọn đến căn nhà của chàng ở Subash.
Chàng nhìn tôi gật đầu:
- Được. Phu thê Mavasu đã được con trai họ đón về Thiên Trúc dưỡng già, bây giờ ta giao chỗ đó cho phu thê Kaodura coi sóc.
- Sau bữa sáng, thiếp sẽ dọn đi.
- Ngải Tình...
Một bàn tay len qua gầm bàn nắm lấy bàn tay tôi:
- Ta xin lỗi đã để nàng sống ở đây.
Tôi mỉm cười, đan ngón tay mình vào tay chàng:
- Phu thê với nhau, chàng khách sáo làm gì.
Sau khi ăn bữa sáng, chàng lại phải rời đi:
- Bởi vì chiến loạn, ta lại bị giam lỏng quá lâu, nên trong chùa vô cùng rối ren, rất nhiều tăng nhân đã bỏ trốn. Nay ta đã quay lại chùa, phải khôi phục lại trật tự, nề nếp cũ.
Chàng nhìn tôi áy náy:
- Thế nên, mấy ngày tới ta sẽ rất bận.
- Không sao, chàng cứ lo việc của chàng
Trước lúc chàng bước ra cửa, tôi đã kịp kéo cánh tay chàng lại, kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi chàng. Chàng hơi bất ngờ, nhìn tôi mỉm cười:
- Ngải Tình, thu dọn cả tư trang của ta nữa.
Chàng vòng tay qua eo tôi, thì thầm bên tai:
- Kết thúc giờ tụng kinh buổi tối, ta sẽ về.
Hai má tôi ửng đỏ. Tôi thu dọn đồ đạc, tư trang của tôi không nhiều, chủ yếu là của chàng. Áo cà sa của chàng chia thành y phục mùa đông và mùa hè. Nhìn những đôi tất may bằng vải thô của chàng, tôi thầm trách mình đã không để tâm mang cho chàng mấy đôi tất bằng vải cotton của thời hiện đại. Vừa gấp quần áo vừa tủm tỉm cười, đúng là cuộc sống của vợ chồng son: dọn đồ giúp chàng, ngóng đợi chàng về nhà, tôi là cô vợ trẻ đang ngất ngây trong hạnh phúc.
- Đại tẩu!
Tôi ngẩng lên thì thấy Hiểu Huyên xách một gói đồ bước vào, Pusyseda đang tựa lưng bên bậc cửa quan sát tôi. Má tôi nóng ran khi nghe hai tiếng "đại tẩu", tựa hồ một dòng mật ngọt vừa len vào lòng. Giờ đây, chúng tôi đã là người một nhà. Khi tôi nói sẽ chuyển đến biệt viện, phu thê bọn họ liền giúp tôi thu dọn đồ đạc. Hiểu Huyên mang quần áo cho tôi, còn nhét nào đó một túi bạc. Tôi từ chối không xong, đành nhận lấy.
Ba người chúng tôi rời khỏi chùa Tước Li, vừa đi vừa cười nói, trò chuyện rôm rả. Pusyseda nói với tôi rằng cậu ấy đã mang chiếc balo của tôi đến biệt việc trước:
- Tốt quá, cám ơn cậu!
Cậu ấy vẫn chưa yên tâm, nói:
- Nếu có ai ở biệt viện làm khó tẩu, nhớ kỹ, nhất định phải nói cho tôi biết.
- Được rồi mà, cậu đã nói rât nhiều lần rồi, đừng cứ lải nhải như Đường Tăng vậy
- Đường Tăng? Là ai?
Vừa đang suy nghĩ xem sẽ giải thích cho cậu ấy thế nào thì đột nhiên Hiểu Huyên lại chạy đến góc đường rồi nôn mửa liên hồi. Pusyseda vội vã chạy đến bên cạnh rồi vỗ nhẹ vào lưng Hiểu Huyên:
- Có sao không? Có phải rất khó chịu không? Có cần ta đi gọi đại phu hay không?
Hiểu Huyên vẫy tay ý bảo không cần:
- Không sao đâu, 3 tháng đầu ai cũng như vậy cả. Qua 3 tháng này thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.
Pusyseda lo lắng:
- Không được, ta sẽ gọi đại phu đến xem cho nàng. Cứ như vậy mãi thì không tốt chút nào.
Nhìn thấy Pusyseda chăm sóc Hiểu Huyên chu đáo, tôi thật sự cảm thấy an lòng. Quả nhiên, khi đàn ông làm cha rồi thì sẽ phải khác. Tình cảm phu thê bọn họ chắc chắn sẽ nhờ đứa bé này mà ngày càng tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com