Chương 173 - Sự thật rõ ràng
Pusydesa ngồi phía đối diện, quan sát tôi bôi thuốc cho Rajiva dưới ánh đèn dầu lập lòa. Tôi nhìn vết thâm tím trên cánh tay và trên trán chàng mà xót xa, nhưng Rajiva vẫn bình thản lạ lùng.
- Những lời nói của đệ hôm nay tuy đã cứu nguy cho chúng ta, nhưng đó là những lời nói dối, từ nay không được nhắc lại nữa.
Rajiva cất giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc với Pusyseda. Tôi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn chàng.
- Sao lại nói dối?
Pusyseda bật dậy:
- Ngải Tình vốn là tiên nữ kia mà! Chỉ tại cái tên Lữ Soạn đó không biết trời cao đất dày là gì, cả gan làm nhục hai người trước đám đông. Huynh có thể nhịn được, nhưng đệ thì không.
- Tôi...
Đang định nói rõ với Pusyseda thì đã bị chàng ngăn lại
- Đệ nhiều lần tuyên bố trước đám đông, Ngải Tình là tiên nữ, làm vậy sẽ đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm.
Rajiva chậm rãi nói:
- Nếu Lữ Quang biết Ngải Tình có được sức mạnh thần kỳ, nhất là biết dự báo tương lai, rất có thể hắn sẽ lợi dụng nàng.
- Điều này...
Pusyseda sững sờ không biết phải nói sao, mãi mới thở dài, cất lời xin lỗi:
- Chỉ tại đệ nhất thời hồ đồ, không biết suy nghĩ thấu đáo.
- Đệ đã quên chuyện năm đó vương cửu muốn bắt giữ nàng hòng thống trị Tây Vưc hay sao?
Nhắc đến chuyện Bạch Thuần năm đó, khuôn mặt Pusyseda tràn đầy vẻ hối hận. Thấy vậy, tôi liền lên tiếng bênh vực Pusyseda:
- Lữ Quang là kẻ hữu dũng vô mưu, hắn không thể nào nghĩ được chuyện ấy.
Chàng nắm chặt tay tôi:
- Từ nay không được hành sự liều lĩnh như vậy nữa. Ta không muốn nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, ngay cả việc bị sỉ nhục như hôm nay.
Tôi cảm động gật đầu, chuyện hôm nay quả thực quá nguy hiểm. Nếu như Pusyseda không kịp thời đến cứu, không biết kết quả sẽ ra sao. Ngoài ngõ đột ngột rộ lên tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng bước chân rầm rầm từ xa vọng lại, dường như sắp có cả một đoàn người ngựa kéo tới đây. Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng đứng lên.
Cánh cổng bật mở, những bước chân dồn dập ào vào sân nhà, dẫn đầu đoàn người là Lữ Quang, với bộ mặt tái nhợt vì lo lắng, phía sau là đám cháu con Lữ Thiệu, Lữ Long, có cả Đỗ Tấn và Đoàn Nghiệp. Căn nhà nhỏ bé bỗng chốc chật kín người.
Không đợi chúng tôi hành lễ, Lữ Quang vội chắp tay thi lễ với Rajiva:
- Pháp sư, không được ta cho phép mà thằng con hỗn xược của ta tự ý gây chuyện xằng bậy, đắc tội với pháp sư, nó thật đáng chết!
Có thể thấy Lữ Quang đã phải gắng gượng thế nào đẻ tỏ ra nhún nhường, quỵ lụy:
- Kính mong pháp sư mở lượng hải hà, cứu mạng con trai ta. Nó đã hôn mê suốt mấy canh giờ, ngự y tìm đủ mọi cách vẫn chẳng thể giúp nó tỉnh lại. Cứ tiếp tục như vậy, tính mạng của nó nguy mất.
Rajiva chăm chú nhìn Lữ Quang, vẻ mặt bình thản. Chờ khi ông ta nói xong, mới chắp tay lại:
- Tiểu Lữ tướng quân không...
- Lữ tướng quân, Phật tổ giáng tội, sao có thể muốn cứu là cứu được ngay!
Pusyseda ngắt lời Rajiva, lạnh lùng đáp lời. Lữ Quang ngẩng lên, chắp tay thành khẩn, lấy hơi, hỏi:
- Vậy theo Thừa tướng, phải làm thế nào mới cứu được con ta?
- Sở dĩ Phật tổ giáng tội là vì hai nguyên nhân: một là, Ngài không muốn đại ca tôi hoàn tục, hai là Ngài không đành lòng để phu thê bọn họ họ phân ly. Nếu Lữ Đô đốc có thể buông tay, không gây khó dễ cho họ nữa, chắc chắn nhi tử ngài sẽ được Phật tổ phù hộ.
- Được, ta chấp thuận yêu cầu của Thừa tướng
Những đường gân xanh giần giật trên cổ Lữ Quang, ông ta lạnh lùng hỏi:
- Nhưng phải làm sao để con ta tỉnh lại?
Pusyseda nhìn Rajiva đầy ẩn ý, rồi quay sang Lữ Quang, khẽ cúi người:
- Đại ca tôi sẽ tập hợp các nhà sư lại, cùng niệm chú cầu phúc cho tiểu Lữ Tướng quân, nhất định Phật tổ sẽ thấu hiểu. Chỉ một ngày một đêm là con trai ngài sẽ tỉnh lại.
- Nếu giờ này ngày mai con ta vẫn không tỉnh lại thì sao?
- Chỉ cần Đô đốc giữ lời hứa, Pusyseda nguyện lấy đầu mình ra đảm bảo.
- Được! Nếu giờ này ngày mai khuyển nhi tỉnh lại, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa.
Lữ Quang đưa tay ra hiệu mời Rajiva:
- Xin mời pháp sư!
Đêm đó, Rajiva ở lại trong chùa, không về nhà. Pusyseda đưa Hiểu Huyên tới cùng tôi. Buổi chiều ngày hôm sau, cậu ta đến thông báo rằng, Rajiva cùng các nhà sư tụng kinh cầu khấn suốt một đêm, Lữ Soạn đã tỉnh lại, nhìn thấy Rajiva, hắn tỏ ra rất sợ hãi. Lữ Quang mất hết thể diện, không muốn tiếp tục lưu lại nơi này nên ra lệnh sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành về thành Khâu Từ. Vì muốn chăm sóc thai nhi của Hiểu Huyên tốt hơn, nên Pusyseda cũng sẽ trở về cùng Bạch Chấn.
Hai vợ chồng họ ngồi đợi Rajiva cùng tôi. Ăn tối xong mới ra về. Trước khi đi, Pusyseda động viên chúng tôi cứ yên lòng, sau chuyện này, Lữ Quang chắc chắn sẽ nhận ra rằng, dù hắn có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng không thể quật ngã nổi Rajiva. Tuy bạo ngược, nham hiểm, nhưng Lữ Quang là kẻ biết giữ lời, hắn đã cam đoan trước mặt bao nhiêu người như vậy, chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho chúng tôi nữa.
Tôi và Rajiva cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên ổn rồi! Phải đến tháng 3 năm 385 sau Công nguyên, tức vào năm sau, Lữ Quang mới rời khỏi Khâu Tử. Khi ấy, hắn sẽ đưa Rajiva đi cùng, nhưng chí ít, chúng tôi vẫn còn bốn tháng bình yên quý báu. Tối đó, tôi đem chuyện nói với Rajiva, ôm tôi trong lòng, chàng trầm tư hồi lâu mới lên tiếng:
- Tới Trung nguyên vốn là sứ mệnh của ta, ta sẽ không nề hà. Có điều, nàng bằng lòng đi cùng ta chứ?
- Thiếp nguyện sẽ mãi ở bên chàng, đến chết cũng không xa rời.
Tôi ngước nhìn đôi mắt thuần khiết đã khiến tôi mê đắm từ năm chàng 15 tuổi, cất giọng chắc nịch:
- Thiếp sẽ bảo vệ chàng, ủng hộ chàng, trợ giúp chàng hoàn thành sứ mệnh.
Nụ cười rạng rỡ khiến cả gương mặt điển trai của chàng bừng sáng. Nhưng như chợt nghĩ ra điều gì, chàng lập tức lấy lại vẻ nghiêm nghị, nhìn tôi:
- Ngải Tình, không nên cho ai khác ngoài ta biết thân phận của nàng, cũng đừng nói cho ai biết về tương lai của họ. Ngoài ra, nếu không phải là trường hợp bất đắc dĩ, chớ nên sử dụng năng lực đặc biệt của nàng trước mặt người khác.
Ánh mắt chàng hướng ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang trăn trở điều gì, nét muộn phiền, âu lo trùm lên hàng lông mày dài nhíu lại
- Chỉ e, năng lực của nàng sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ đầy dã tâm kia hơn cả việc nàng là một tiên nữ...
Tôi giật mình, chàng nói giống giáo sư Quý. Nhưng ông ấy nói ra điều này vì không muốn tôi thay đổi lịch sử, còn chàng là vì lo lắng cho sự an nguy của tôi. Trước đây, tôi không bận tâm về điều này, vì tôi luôn nghĩ tôi chỉ là khách qua đường, nếu có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ lập tức trở về thời hiện đại. Nhưng, nếu muốn tồn tại trong thời đại chiến tranh loạn li này, chỉ một khoảnh khắc lỡ lời cũng có thể chuốc vạ vào thân. Huống hồ, giờ đây tôi không chỉ có một mình, tôi không thể để chàng bị liên lụy.
Vòng tay lại, nghiêm cẩn hành lễ với chàng như một quân nhân, tôi trịnh trọng hứa hẹn:
- Chàng yên tâm, từ giờ trở đi, thiếp sẽ chỉ là thê tử của chàng. Thiếp sẽ không màng chuyện thiên hạ, thận trọng trong mọi hành động cử chỉ lời nói, sống khép mình, tuyệt đối không để lộ thân thế.
Chàng phì cười, vẻ tuấn tú nho nhã làm sáng bừng cả căn phòng. Đã lâu tôi không được thấy chàng cười thoải mái như vậy, trong phút chốc, lòng háo sắc dâng lên cuồn cuộn, tôi cứ mải mê ngắm nghía chàng. Chàng đưa ngón tay cọ lên sóng mũi tôi, cười hỏi:
- Chỉ làm thê tử thôi ư?
- Hửm?
Tôi ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn chàng. Vẻ thẹn thùng quen thuộc lại xuất hiện trên gương mặt chàng, chàng ôm tôi từ phía sau, ngả đầu vào vai tôi, bàn tay với những ngón dài, gầy guộc nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng dưới của tôi:
- Lẽ nào...
Chàng dừng lại, hơi thở nằng nặng, giọng nói êm như ru lướt bên tai tôi:
- Nàng không muốn làm mẫu thân ư?
Tôi sững người. Làm mẹ? Sinh con? Con của tôi và chàng ư?
Tôi xoay người lại, đối diện với chàng, gương mặt rạng rỡ, an nhiên của chàng giờ đây đang chín đỏ vì ngượng ngùng, nhưng ánh mắt nhìn tôi đăm đăm, khóe môi nở một nụ cười chờ đợi:
- Chàng...
Tôi ngập ngừng hỏi:
- Muốn có hài tử thật ư?
- Trước đây, ta chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ có con.
Gương mặt chàng vẫn đỏ như gấc chín, nhưng ánh mắt nhìn tôi kiên định:
- Sau khi chung sống với nàng, ta rất muốn có một đứa con. Nếu được, ta muốn có một nữ nhi, trông giống hệt nàng. Ta nhất định sẽ yêu con hết lòng.
Sống mũi cay cay, tôi nghẹn ngào:
- Chàng không sợ thiên hạ chỉ trích à?
- Phá giới, kết hôn, lẽ nào ta chưa từng chịu điều tiếng, dị nghị? Nàng biết mà, ta không màng người đời nay, người đời sau phán xét ta ra sao.
Vẻ mặt chàng bình thản, nhưng trong những khoảng lặng của suy tư, vẫn hiển hiện đôi nét phiền muộn:
- Ta chỉ mong có một đứa con, để ngày sau, nếu nàng phải ra đi, có con ở bên cạnh, ta...
- Thiếp sẽ rời xa chàng!
Tôi đặt tay lên miệng chàng, bực bội:
- Chàng đừng quên chúng ta đã hẹn ước trăm năm rồi, chàng muốn bỏ thiếp ư, đừng hòng!
Vùi đầu vào ngực chàng, lắng nghe tiếng tim chàng thổn thức, tôi cười thẹn thùng, trong lòng chộn rộn những nỗi niềm lo âu: liệu tôi có thể có thai không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com