Chương 27 - Gặp nạn trong hẻm núi (tiếp theo)
Vì đã không còn phải đối mặt với hiểm nguy nên chúng tôi cũng không cần phải vội vàng di chuyển như những ngày trước đó. Mọi người đã kiệt sức sau bao ngày phải trốn chạy bất kể ngày đêm. Jibo ra lệnh dựng lều trại nghỉ ngơi, sau khi dùng xong bữa tối, ai nấy đều quay về lán trại của mình. Riêng tôi vẫn cố tỏ ra tỉnh táo, liền bám lấy Kumalajibo và nói rằng bản thân không nên lười biếng, cần phải siêng năng học tiếng Phạn.
Tôi và Kumalajibo ngồi đối diện nhau, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Tiểu hòa thượng cầm lấy cây bút của tôi:
- Chúng ta bắt đầu sớm một chút, cô cũng mệt rồi.
Tôi ráng kìm nén cơn buồn ngủ của mình. Khi thấy cậu định bắt đầu dạy tiếng Phạn, tôi vội vàng ngăn tay lại:
- Cậu nghĩ rằng tôi thật sự muốn học sao?
Kumalajibo ngạc nhiên:
- Vậy cô đến để làm gì?
- Tôi đến vì muốn tìm hiểu rõ một chuyện
Tôi nghiêng người về phía trước để có thể nhìn thật kỹ khuôn mặt của tiểu hòa thượng.
- Cậu hãy nói thật cho tôi biết, cậu có phải là hoàng tử Khâu Từ không? Hôm nay khi mọi người nói chuyện với quốc vương Ô Tốn, tôi cũng có thể nghe hiểu được bảy tám phần.
Khuôn mặt cậu liền bày lên vẻ "Cô lại nữa rồi"
- Cô đừng đoán bừa, tôi không phải là hoàng tử. Những thứ như mắt, mũi, tai, miệng, lưỡi, thân thể hay ý thức đều không tồn tại thực sự, huống hồ là tên tuổi và xuất thân.
Tôi giận dỗi:
- Tôi biết thế nào cậu cũng nói như vậy. Tôi sớm đã để ý, cậu dẫn theo rất nhiều người hầu cận, cơm ăn và áo mặc đều là những thứ quý giá và tinh xảo. Còn nữa, từ hành động, cử chỉ đến cả cách nói chuyện của mẹ con cậu đều toát lên phong thái cao quý, làm sao chỉ có thể là người xuất gia bình thường chứ?
Mặc dù có chút khoa trương, Kumalajibo không muốn tiếp tục câu chuyện, liền nói:
- Ngải Tình, tôi thật sự rất mệt...
Cậu đứng dậy và làm hành động tiễn khách. Tôi miễn cưỡng đứng dậy và nói:
- Hiện tại tôi và bọn họ cũng được xem là thân thiết, tôi còn có thể nói được vài từ tiếng Phạn. Cậu đã không định tự mình nói tôi nghe, chẳng lẽ tôi lại không còn cách nào khác để biết hay sao? Nào, chúng ta hãy ôn tập lại tiếng Phạn, tên ba tôi là.....tên mẹ tôi là....anh tôi là......
Cậu ta thở dài thườn thượt:
- Thôi được, không giấu cô nữa, thay vì để cô phải đi tìm hiểu bên ngoài, chi bằng tôi nói cho cô biết.
Kumalajibo chớp chớp đôi mắt tinh anh nhìn tôi, chậm rãi nói:
- Tôi không phải thái tử. Đức vua Khâu Từ là cậu ruột của tôi, mẹ tôi vốn là công chúa, bà là em gái của ngài.
Vậy ra họ đúng là hoàng thân quốc thích, dòng dõi cao quý, chả trách lúc nào trên người họ cũng toát lên nét vương giả. Vậy kẻ ác mà quốc vương Ô Tốn nhắc đến chính là quốc vương Khâu Từ, chẳng trách bọn họ lại tránh đi đến Ô Tốn. Hai nước thù địch, cho dù là em gái và cháu trai nhưng cũng có thể trở thành con tin đáng giá.
Tôi hỏi lại:
- Vậy còn phụ thân cậu?
- Ông là người Thiên Trúc (Ấn Độ), lẽ ra ông sẽ là người kế thừa ngôi vị, nhưng ông đã từ bỏ để xuất gia. Ông đã vượt qua dãy núi phía đông và tìm đến Khâu Từ. Đức vua mời ông làm quốc sư, rồi gả em gái, tức mẹ tôi cho ông. Sau đó ông đã hoàn tục và ở lại Khâu Từ.
Khoan đã, sao tôi nghe câu chuyện này quen quá! Chắc chắn tôi đã đọc ở đâu đó rồi. Một tia sáng vụt lên trong đầu tôi....lẽ nào...không thể nào lại trùng hợp như vậy dược. Tôi không nghĩ rằng bản thân mình lại may mắn đến vậy chứ?
Tôi ngập ngừng:
- Cậu còn có một người em trai, đúng không?
Cậu ta gật đầu:
- Đệ ấy kém tôi ba tuổi. Năm nay đã lên 12. Cô có thể gặp đệ ấy khi đến Khâu Từ.
- Mẫu thân của cậu vốn không biết tiếng Phạn, nhưng khi mang thai cậu, bà đột nhiên biết nói thứ ngôn ngữ này, đúng không?
- Đó chỉ là tin đồn. Mẫu thân tôi học tiếng Phạn từ phụ thân tôi.
- Vậy, có phải, bảy tuổi cậu đã theo mẫu thân xuất gia, chín tuổi đến Kashmir và gì nữa, Gandhara và Pin... gì đó. Âm này khó đọc quá!
- Jipin?
- Đúng!
- Lên chín tuổi, tôi cùng mẫu thân đến Jipin, tại đó tôi đã theo học Phật giáo Tiểu Thừa.
- Vậy, cậu... cậu... cậu là...
Tôi không nói tiếp được nữa, tôi đã biết cậu ta là ai! Trời ơi, là người đó, chính là người đó rồi! Tôi gõ mạnh vào đầu, sao tôi có thể phạm một sai lầm lớn như vậy chứ!
Các bạn, sau nhà Tần đến nhà Hán, đúng không? Cậu ta từng nói, Trung Nguyên hiện do vua nhà Tần/Thanh cai quản, nhưng lại luôn nói với tôi về người Hán, tiếng Hán. Nếu lúc này đang là thời đại nhà Tần trong chữ Tần Thủy Hoàng, thì vì sao cậu ta lại gọi tôi là người Hán? Cậu ta vừa nhắc đến chữ: "Tần" thì tôi lập tức mặc định đó là triều đại nhà Tần hiển hách trong lịch sử. Hơn nữa, xưa nay chúng tôi đã quen với việc tự nhận mình là người Hán, nên tôi hoàn toàn quên mất rằng, cách gọi đó xuất phát từ thời kỳ thịnh trị của vương triều nhà Hán trong lịch sử? Thế nên, một nghiên cứu sinh chuyên ngành lịch sử là tôi đây đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.
Tất nhiên, không thể là đời nhà Thanh, vì khi đó Khâu Từ đã trở thành quá vãng hơn một nghìn năm. Nếu vậy, trong lịch sử Trung Quốc, còn triều đại nào được gọi là nhà Tần không?
Có đấy! Nhà Tiền Tần của Phú Kiên Kiến và nhà Hậu Tần của Diêu Trưởng Kiến, thực ra tiền tố "Tiền" và "Hậu" là do người đời sau thêm vào để phân chia hai giai đoạn, còn tại thời điểm lúc bấy giờ, người ta chỉ gọi là nhà Tần. Điều đó cho thấy, sự thật là tôi đang có mặt ở thời kỳ Ngũ Hồ thập lục quốc. Tức là tôi đã trở về thời đại lịch sử sớm hơn năm trăm năm so với dự tính ban đầu, kết quả là, ở bên một nhân vật lịch sử vĩ đại suốt mấy chục ngày mà tôi không hề hay biết.
Nước mắt lưng tròng, tôi nhìn người thiếu niên dịu dàng ngay trước mặt:
Cậu thật sự là người đó, thật sự là người đó.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com