Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35 - Pusyseda (Tiếp theo)

Phố xá tấp nập người qua kẻ lại. Những chiếc xe ngựa chở tơ lụa di chuyển chật kín cả đường, thương nhân từ khắp nơi đều tập trung về nơi đây để mua bán và trao đổi. Tôi cứ như đang tham dự vào một cuộc trình diễn tái hiện lại những nhóm người cổ đại ngay tại thành Khâu Từ: nào là người Nguyệt Chi (Trung Á cổ đại), người Ô Tôn (một dân tộc ở Tây Bắc cổ đại), Hung Nô (bộ lạc du cư ở khu vực Trung Á), Cao Xa (một liên minh bộ lạc có nguồn gốc dân tộc Turkic sống ở phía bắc Trung Quốc và ở Trung Á), Đột Quyết (một liên minh du mục các dân tộc Turkic ở Nội Á thời trung cổ), Tiên Tì (dân tộc du mục ở phía bắc Trung Quốc), Nhu Nhiên (một liên minh các bộ lạc du mục trên biên giới phía bắc Trung Quốc bản thổ từ cuối thế kỷ 4 cho tới giữa thế kỷ 6), Mông Cổ, Ba Tư, Đại Thực, Thiên Trúc, ngay cả các chủng tộc Châu Âu hiện đại và cũng có rất nhiều người Hán. Tôi vừa đi vừa ngắm nhìn khắp nơi, đôi lúc bản thân quên mất chừng mực, lại nhìn chằm chằm vào họ. Và khi bắt gặp ánh nhìn của tôi, họ nhìn lại tôi như kẻ quái dị và tránh đi mất. Haizz, những lúc như vậy tôi lại thầm oán trách, chỉ vì tia bức xạ mà tôi không thể mang theo máy ảnh để ghi lại những khoảnh khắc đáng quý này.

Pusyseda khoanh tay trước ngực, lộ vẻ khinh thường:

- Này, cô đừng có bày ra vẻ mặt như chưa bao giờ nhìn thấy thế giới được không hả? Thật là xấu hổ.

Tôi chỉ cười mà không đáp, vừa chuẩn bị rời đi thì lại bị thu hút bởi một nhóm vũ công trên đường. Họ đang múa điệu múa của người Hồ. Âm nhạc thật sôi động, những bước nhảy được thực hiện một cách mạnh mẽ và phóng khoáng. Các nam vũ công vừa hô to vừa thực hiện những động tác xoay trên không thật đẹp. Tôi cũng bắt chước đám đông đứng hò reo cổ vũ.

Pusyseda quát một tiếng:

- Thật là nhà quê, Hồ đằng vũ thì có gì mà khiến cô phấn khích như vậy?

Vẫn tiếp tục nhìn nhóm múa, tôi trả lời cậu

- Cậu thì biết cái gì chứ, điệu múa này nhiều năm nữa sẽ biến mất hoàn toàn. Có rất nhiều điệu múa sẽ chỉ còn có thể nhìn thấy trên các bức tranh minh họa trên tường mà thôi, muốn tái hiện lại là điều rất khó.

Thật ra trong điệu múa của dân tộc Duy Ngô Nhĩ – Tân Cương ngày nay, những buớc nhảy của phái nam đều được phát triển từ điệu nhảy của người Hồ, nhưng điều khiến tôi thật sự xúc động chính là không ngờ bản thân lại được tận mắt nhìn thấy 'Hồ đằng vũ' nguyên bản.

Pusyseda lôi tôi đi

- Lại huyên thuyên cái gì chẳng ai hiểu được. Đi thôi, nếu cô thích xem đến vậy thì sau này tôi sẽ học để múa cho cô xem.

Tuy chỉ là đứa trẻ 12 tuổi, nhưng sức lực của cậu ta lại không hề nhỏ. Cậu khó khăn vừa lôi vừa kéo tôi ra khỏi đám đông, nhưng tôi cứ mãi luyến tiếc quay đầu lại nhìn. Giằng co một hồi, Pusyseda cũng đành buông tay, hai tay chống nạnh làm bộ mặt thật dữ tợn:

- Cô mà cứ không chịu đi nữa, tôi sẽ không dẫn cô lên tường thành đâu đó!

Câu nói này cuối cùng đã phát huy được tác dụng. Thật ra mục đích chính của cuộc du ngoạn hôm nay đó chính là bức tường thành Khâu Từ, nên ngay lập tức, tôi đành phải ngoan ngoãn rời khỏi nơi đó để đi theo cậu ấy. Chỉ là khi đi được vài bước, tôi lại cảnh giác nhìn khắp xung quanh.

- Này, lại gì nữa vậy hả?

Phía sau chỉ toàn những bá tánh bình thường trong thành, cũng không có gì đặc biệt cả, nhưng tại sao tôi cứ có cảm giác như đang bị ai theo dõi.

- Cậu có cảm thấy như có ai đang theo dõi chúng ta hay không?

Thật ra cảm giác này tôi đã cảm nhận được ngay từ lúc tôi xem 'Hồ đằng vũ'

Pusyseda nhún vai, lắc đầu:

- Tôi thì lại cho rằng cô mới chính là người đi nhìn trộm kẻ khác đó.

Tôi cười không ra tiếng, lại quay lại nhìn đám người phía sau lưng, ai nấy đều đang làm việc của riêng mình. Thật sự không có gì đặc biệt cả. Cũng có thể do bản thân tôi đa nghi mà thôi. Mặc dù trong thành Khâu Từ có không ít người Hán, nhưng không có quá nhiều nữ giới mà lại vui vẻ đi lại khắp nơi như tôi vậy, nên việc bị người khác dòm ngó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Trước mặt tôi là bức tường thành Khâu Từ, ngước nhìn lên nó, tôi không khỏi thốt lên đầy kinh ngạc. Trong "Đại Đường Tây vực ký", Huyền Trang miêu tả về Khâu Từ như sau: "Nước Khâu Từ, từ Đông sang Tây hơn một ngàn dặm, từ Nam chí Bắc hơn sáu trăm dặm, thành quách đại đô có chu vi khoảng mười bảy, mười tám dặm." Tường thành Khâu Từ là một trong những bức tường thành cao nhất ở Tây Vực. Nếu như có thể bảo tồn đến hiện đại, chắc hẳn sẽ thành một khung cảnh ngoạn mục. Đáng tiếc, ngày nay chỉ còn lại một vài mảnh tường đổ nát, người ta chỉ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của chúng trong thời kỳ hoàng kim mà thôi. Tôi đang được đứng bên cạnh bức tường thành cổ của 1650 năm trước, không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc của tôi lúc này. Vừa định lấy dụng cụ ra để tác nghiệp, thì thấy một nhóm người mặc quân phục đang đi vào thành. Trên lưng những chú lạc đà là các kiện hàng lớn nhỏ khác nhau.

Người dẫn đầu lên tiếng hỏi Pusyseda:

- Xin hỏi vị tiểu công tử đây, muốn đến chùa Vương Tân phải đi đường nào?

Pusyseda liền chỉ đường cho họ. Người này liền cảm ơn và hỏi tiếp:

- Xin hỏi vị công tử, cậu có biết đại pháp sư Kumarajiva không? Ngài ấy hiện đang tu hành ở chùa Vương Tự đúng không?

Cậu sững sờ. Mặc dù vẫn đang quan sát bức tường thành, nhưng tôi cũng không khỏi ngạc nhiên khi nghe người đàn ông nọ hỏi như vậy. Tôi vội vàng gạt mọi thứ qua một bên, tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

Pusyseda gật đầu:

-  Nhưng anh ấy chẳng qua chỉ mới 15 tuổi, từ lúc nào mà lại trở thành đại pháp sư vậy chứ?

Người đàn ông cũng không hề tức giận mà càng tỏ vẻ kính trọng hơn trước:

- Tiểu công tử có điều không biết. Ngài ấy khi trước ở nước Ô Tốn (Wushu) đã từng tham gia một cuộc biện luận, tuy tuổi nhỏ nhưng đã có thể đánh bại luận sư nổi tiếng nhất ở Tây Vực. Hiện nay, không ai là không biết đến danh tiếng của ngài ấy.

Tôi thầm gật đầu đồng ý. Cuộc biện luận đó được gọi là cuộc biện luận Ô Tốn, và đó cũng là một trong những sự kiện quan trọng giúp danh tiếng của Kumarajiva được mọi người biết đến. Theo sử sách ghi lại, nhờ vào cuộc biện luận này, mà các nước đều muốn tranh giành cậu ta.

Pusyseda bực tức:

- Này, có gì mà tuyệt chứ?

Lại quay sang nói với tôi:

- Đi thôi, dẫn cô lên tường thành.

Tôi vội vã đi theo nhóm người đó:

- Đi, đi đến chùa của đại ca cậu

Dù sao tường thành vẫn còn ở đó, còn nhiều thời gian để tìm hiểu. Miễn là còn ở Khâu Từ, thì tôi vẫn hy vọng có thể được tận mắt chứng kiến những sự kiện trọng đại trong cuộc đời Rajiva.

Pusyseda lầm bầm giận dỗi

- Đến đó để làm gì chứ?

Nhưng khi thấy tôi đã đi được một quãng xa, cậu cũng đành vài nén giận mà đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com