Chương 37 - Sứ giả các nước (Tiếp theo)
Sau khi buổi học kết thúc, Rajiva sẽ đến thư phòng để đọc sách, còn tôi thì đến thư phòng để chép sách. Cuốn sách mà cậu ấy đọc gần đây là một quyển kinh văn được viết trên lụa, tôi nhận ra nó, đó là cuộn kinh thư mà lão biện sư đã tặng cậu khi thua cuộc. Có lần vì tính tò mò, tôi đã từng hỏi cậu đó là kinh phật gì, nhưng đáp trả tôi chỉ là những câu nói ngập ngừng từ cậu. Nhìn thấy dáng vẻ thần bí ấy, tôi cũng không thể nào hỏi thêm được nữa. Rajiva yên tĩnh đọc sách, tôi cũng im lặng chép sách. Từng đêm tuy trôi qua trong sự tĩnh lặng nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác mãn nguyện không thể diễn tả thành lời.
Những tưởng đêm nay sẽ không thể nào gặp được Rajiva, thì xuất hiện một luồng không khí lạnh giá ập vào phòng. Chiếc áo cà sa trùm kín cả đầu, bờ vai trắng ẩn hiển sau lớp áo, không biết có phải nhờ vào nụ cười của cậu hay không mà bỗng nhiên cả căn phòng lại trở nên ấm hẳn lên. Vì tôi vẫn chưa chép xong cuộn sách lụa chữ Karoshthi, nên nhờ Rajiva mô phỏng quyển sách Hán ngữ.
Cậu viết được một lúc thì đặt bút xuống kiểm tra, có vẻ như không vừa ý với chữ của mình. Ngay lúc cậu vừa định xé thì đã bị tôi ngăn lại:
- Đừng xé, đừng xé, đưa cho tôi đi
- Cô muốn làm gì?
- Đây chẳng phải là bút tích của đại pháp sư Kumarajiva sao, giá trị vô cùng đó
Nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, tôi vội vàng thay đổi:
- Chỉ là...tôi muốn giúp cậu giữ lại những thứ này, để sau này cậu có thể lấy ra nhìn lại để thấy bản thân đã tiến bộ từng ngày như thế nào, đúng không?
Rajiva lắc đầu, khuôn măt đầy vẻ bất lực với biểu cảm rõ ràng là 'Cô lại thế nữa rồi'. Tôi gấp tờ giất lại, cẩn thận cất vào trong balo như đang cất giữ một báu vật vậy. Đây đã là bản ghi chép bằng tay thứ ba của cậu ấy mà tôi thu thập được.
Rajiva vừa viết vừa nói:
- Phụ thân nói rằng, những ngày gần đây, tiếng Hán của Pusyseda đã khá lên rất nhiều. Cô là người đầu tiên dạy đệ ấy học mà đệ ấy không tỏ ra phản đối.
Tôi bật cười:
- Cũng không có gì, đứa trẻ này cũng không phải quá khó đối phó, chỉ cần có thể hiểu tâm tư của cậu ta là được rồi. Cậu ta ấy àh, thứ cậu ấy thiếu không phải là một sư phụ, mà là một người bạn.
- Người bạn?
- Cậu ấy phá phách như vậy chẳng qua là vì quá cô đơn mà thôi. Pusyseda thật sự rất mong muốn có được tình cảm gia đình và tình bạn.
Tôi có thể hiểu được vì sao cậu nhóc thích quấn tôi như vậy. Mẹ và anh trai đều phụng sự Phật tổ, cậu ta vừa lên sáu thì mẹ bỏ ra nước khác để học đạo. Sáu năm trôi qua, tin tức về mẹ mà cậu nhận được rất ít ỏi. Vú già, người gần gũi nhất, chăm sóc cậu từ nhỏ đã qua đời mấy năm trước. Tuy trong nhà không ít người hầu và bảo mẫu, nhưng không ai có thể cho cậu ta tình yêu thương của người mẹ. Ở tuổi này, cậu nhóc rất cần có bạn, tuy hàng ngày vẫn vào cung học bài cùng các hoàng tử, nhưng về đến nhà, không ai chơi với cậu, nô đùa với cậu.
Bởi vậy sự xuất hiện của tôi vừa đóng vai trò một người mẹ, vừa là bạn chơi đùa, vừa là đối tượng để ngày ngày cậu vòi vĩnh, nũng nịu. Những hành động nghịch ngợm của cậu chẳng qua là để thu hút sự chú ý của tôi, vì muốn được tôi quan tâm hơn mà thôi. Nhưng như vậy thì khổ cho tôi quá! Mỗi ngày tôi phải diễn không biết bao nhiêu vai: lúc đầu là quân lính dưới trướng của đại tướng quân, nghe tướng quân sai khiến vào báo cáo tình hình. Sau đó lại vờ giả giọng quân địch khiêu chiến với đại tướng quân. Và cuối cùng giả làm bại trận giương cờ trắng đầu hàng và xin tha mạng. Ngày ngày phải nô giỡn, chạy đuổi, chiến đấu với một cậu nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn, khiến tôi mệt không thở nổi.
Rajiva bối rối:
- Cô chỉ mới ở cạnh đệ ấy vài ngày thì đã hiểu rõ đệ ấy, biết đệ ấy muốn gì. Còn tôi, tuy thân là đại ca ruột thịt lại không thể thân cận với đệ ấy. Đệ ấy đối với tôi rất xa cách.
- Đây là việc không thể tránh khỏi. Vì cậu và mẫu thân đã xuất gia từ nhiều năm trước, sau đó lại đi học đạo rất lâu, mọi người đã không hề có mặt trong quãng thời gian quan trọng nhất của Pusyseda.
Thêm nữa việc có một người anh trai quá đỗi tài giỏi đã khiến cho Pusyseda che giấu tình cảm của mình.
Rajiva im lặng hồi lâu, thở dài
- Sáu năm qua, chỉ có tôi biết được mẫu thân nhớ thương đệ ấy thế nào. Chỉ là, mẫu thân tính tình cứng rắn, không chịu nói ra mà thôi.
Tôi nhìn cậu:
- Không phải cậu cũng vậy sao? Cậu thật ra cũng rất quan tâm đến Pusyseda, chỉ là cậu và Pusyseda từ nhỏ đã xa nhau, nên mới không biết phải biểu đạt tình cảm của mình thế nào thôi.
Rajiva sững sờ, thờ dài rồi đứng dậy:
- Trời không còn sớm nữa, tôi phải quay trở về chùa đây.
Thật ra Rajiva và Pusyseda rất giống nhau, cả hai đều không biết thể hiện tình cảm của mình. Còn về phần Jiva, thái đột của bà đối với Pusyseda thì.... Tóm lại, gia đình này thật sự quá kỳ lạ. Vợ chồng không giống vợ chồng, mẹ con lại không giống mẹ con, anh em lại không giống anh em.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra ý định của mình, thấy Rajiva đang định rời đi, tôi liền vội vàng gọi lại và nói ra mong ước của mình. Rajiva gật đầu đáp ứng tôi bảo rằng không thành vấn đề. Nhưng cậu vẫn rất lo lắng:
- Tôi biết vương cửu muốn giúp tôi được biết đến nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn còn nhỏ, lần này lại phải thuyết pháp trước rất nhiều vương tôn quý tộc, tôi sợ....
Tôi vội động viên:
- Rajiva, tin tôi, cậu chắc chắn có thể làm được. Sau này, cậu sẽ trở thành một đại sư được người đời biết và nhớ đến mà!
Rajiva lại nhìn tôi với vẻ không tin tưởng, tuy rất biết ơn nhưng nỗi hiềm nghi vẫn nổi lên trong mắt cậu:
- Tại sao cô lại tin tưởng tôi như vậy?
- Bởi vì cậu là Kumarajiva
Câu nói này chỉ có người hiện đại như tôi mới hiểu được mà thôi nên tôi vội vàng sửa lại:
- Cậu đã có thể đánh bại lãi biện sư kia, thì tự nhiên có thể làm tốt ở buổi pháp hội thôi. Chỉ cần cậu lắng nghe tim mình, tìm được mục tiêu và đừng băn khoăn, tôi sẽ luôn ủng hộ cậu đến cùng.
Để hỗ trợ thêm lời nói của mình, tôi liền giơ tay trái lên, nắm thành nắm đấm và làm một động tác kinh điển thường thấy trong phim Hàn:
- Fighting!
Nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, tôi vui mừng hét lên:
- Đây là ngôn ngữ của một dân tộc sinh sống ở bán đảo ở phía đông bắc xa xôi, có nghĩa là: Tiểu pháp sư của chúng ta sẽ chiến thắng!
Rajiva mỉm cười hạnh phúc, nét lo âu đã biến mất khỏi khuôn mặt. Cậu gật đầu khẳng định với tôi, rồi cũng giơ tay phải lên và bắt chước động tác của tôi khi nãy. Tuy rằng có chút vụng về nhưng tôi biết, cậu đã lấy lại vẻ tự tin như trước đó.
Nụ cười của cậu thật đẹp, mong sao bản thân mình có thể khắc sâu nụ cười ấy vào trong tâm trí. Mấy ngày nay tôi đã bắt đầu vẽ hình Rajiva, tôi muốn mang chân dung của cậu ấy về thế kỷ 21 để mọi người có thể ngắm chân dung thật sự của vị hòa thượng vĩ đại của 1650 năm trước. Tiếc thay tôi lại không có năng khiếu hội họa, vẽ mặt phẳng, vẽ bản đồ thì còn được, nhưng kỹ năng vẽ người thì vẫn còn rất hạn chế. Tôi đã vẽ thử vài lần, nhưng tất cả đều không vừa ý. Đừng nói đến là thần thái của Rajiva, ngay cả hình dáng cơ bản cũng chẳng thể vẽ ra được. Tôi hận không có cây bút thần, bằng không, nếu như nụ cười trước mắt tôi đây có thể vẽ thành tranh, thì nụ cười ấy sẽ trở thành vật vĩnh hằng sẽ thật tốt biết bao.
Sau khi cậu rời đi, trong lúc đang dọn dẹp mọi thứ, tôi bắt gặp một quyển kinh Phật nằm trong góc. Đó chẳng phải là cuộn kinh mà lão biện sư đã tặng cho Kumarajiava sao. Nhất định cậu đã vô tình làm rơi rồi. Tôi cầm lên, ngắm ghía cuộn kinh quý giá thật lâu. Tuy bản thân không muốn trả lại cho cậu ấy một chút nào, nhưng tôi biết cậu trân trọng cuộn kinh này biết nhường nào. Thở dài một tiếng, vừa định đứng dậy thì ngoài trời tuyết đã rơi đầy. Đành vậy, muộn rồi, ngày mai trả cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com