Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45 - Tâm sự trong miếu nhỏ (Tiếp theo)


Rajiva gật đầu, giọng nói có chút hưng phấn:

- Cô thân một mình, mà còn là nữ tử lại dám đứng lên chống lại bọn cường đạo để bảo vệ những người không quen biết. Chúng tôi thân là đệ tử của Phật, nói chuyện đạo nghĩa có thể nào lại trơ mắt làm ngơ hay sao? Nếu như chúng tôi cứ vậy mà bỏ đi, thì dù có được đắc đạo cũng có ích gì?

Tôi cảm động nhìn Rajiva. Tôi quay về cổ đại, chính vì gặp cậu nên mới phát sinh ra nhiều chuyện như vậy. Tuy chỉ có vài tháng ngắn ngủi, nhưng đây sẽ là khoảng thời gian quý giá mà tôi không thể nào quên được.

- Nhưng vào ngày hôm sau, khi chứng kiến cảnh dân làng giết đám đạo tặc. Bọn họ vui vẻ, thỏa mãn và không ai cảm thấy tội lỗi khi giết đám người đó, thì lúc đó tôi liền nghĩ: mạng người chỉ như con kiến, ngọn cỏ, tâm vô hướng thiện, vậy tôi học Phật pháp thì có tác dụng gì? Tôi còn có thể làm gì cho thế nhân nữa đây?

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Địa Tạng Vương Bồ Tát từng nói: 'Chúng sinh độ tận, phương chứng bồ đề'- Khi nào địa ngục còn chưa vắng âm hồn, thề sẽ không thành Phật. Có phải cậu cũng muốn học theo Bồ Tát, cứu rỗi nhiều người chứ không chỉ cứu rỗi bản thân?

Rajiva đột ngột quay lại nhìn tôi, ánh mắt cảm động, gương mặt rạng rỡ

- Ngải Tình, quả nhiên chỉ có cô hiểu tôi.

Xem ra cậu ấy đã biết mình phải làm gì, tôi nói tiếp:

- Nếu như cậu không muốn làm theo ý của sư phụ thì cứ mạnh dạn thực hiện ước nguyện của mình. Chắc chắn cậu sẽ tự tạo ra được hướng đi dành riêng cho mình.

Rajiva kiên quyết gật đầu:

- Tuy rằng tôi không biết lai lịch của cô, nhưng không biết tại sao, tôi luôn tin tưởng những điều cô nói.

Tôi tự hào đáp:

- Dù cho tôi không thể nói cho cậu biết lai lịch của mình, nhưng cậu chịu tin lời tôi nói thì sẽ không bao giờ sai đâu.

- Tôi tin

Rajiva nhìn tôi, trên mặt xuất hiện một nụ cười rạng rỡ

- Tôi luôn luôn tin tưởng cô, bất cứ lúc nào tôi cũng luôn tin tưởng cô.

Sau khi nghe những lời Rajiva nói, tim tôi lại nhảy liên hồi. Không biết làm sao, tôi cảm thấy không khí tự nhiên trở nên ngột ngạt, liền lấy tay ra sức quạt để xua tan khí nóng quanh mình. Lẽ nào do mình ngồi gần lửa quá hay chăng?

- Còn nhớ buổi tối hôm đó cô từng hỏi tôi, lí tưởng của cuộc đời tôi là gì không?

Hít một hơi thật sâu, rướn mình về phía trước:

- Đến nay, tôi đã có thể giống như cô, nói lên thật rõ ràng lí tưởng của mình.

Cậu ta ngừng lại một lát rồi cất giọng sang sảng:

- Tôi hy vọng mình có thể truyền bá đạo Phật tại mọi nơi tôi đặt chân đến, thành lập tông phái, lập ra luận thuyết mới, cứu rỗi chúng sinh, đây chính là lí tưởng của cuộc đời tôi.

Rajiva trong tư thế ngẩng cao đầu, ánh đèn dầu leo lét không che nổi sự tự tin ngập tràn trên gương mặt cậu. Khí chất bất phàm này khiến tôi cứ ngắm nhìn mê mẩn. Sự tự tin và trí tuệ trác việt ấy tỏa sáng trên dáng hình một thiếu niên, tựa như tôi đang nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của tương lai, đó là thứ ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa xung thiên được đốt lên bằng tất cả nội lực sống, hào quang tỏa chiếu khắp nơi.

Thành lập tông phái, lập ra luận thuyết. Hóa ra, đây chính là tâm nguyện của Rajiva. Tôi mỉm cười, e rằng đây cũng chính là lý tưởng của tất cả các học giả Phật giáo.

Những vị cao tăng đức độ sáng lập môn phái đều là những nhà triết gia, nhà tâm lý học có chỉ số IQ cực cao. Bởi lẽ, Phật giáo là lĩnh vực rất hấp dẫn đối với những người có trí tuệ uyên thâm, cũng từ đó mà khuyến khích các vị cao tăng có ý tưởng độc đáo sáng lập ra môn phái của riêng mình. Đối với họ, thành tựu lớn nhất trong đời là có thể thành lập tông phái, kiến lập luận thuyết và thu nhận đệ tử.

Rajiva cũng không ngoại lệ. Cậu cũng hy vọng có thể trở thành một người thầy tâm linh, truyền bá Phật pháp và đem những tinh hoa mà mình đã lĩnh ngộ cho tất cả chúng sinh. Tuy chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng cậu đã có một hoài bão to lớn như vậy.

- Rất có chí khí!

Tôi ra sức vỗ tay, gật đầu và hô vang lời tán thưởng.

- Tôi rất khâm phục những người có lí tưởng, có hoài bão. Hãy tiến lên theo mục tiêu đã định, chắc chắn cậu sẽ thành công.

- Tôi quyết định rồi, bất kể sư phụ phản đối thế nào, ngày mai trong buổi pháp hội, tôi sẽ tuyên bố mình chuyển sang Đại Thừa và thuyết giảng luận kinh Đại Thừa.

Ánh mắt, giọng nói toát lên vẻ kiên định, như được tiếp thêm động lực, cậu cao giọng nói:

- Cho dù chỉ có sức lực của một mình tôi, cho dù vấp phải sự phản đối của tất cả mọi người, tôi cũng mong muốn có thể thay đổi niềm tin hàng trăm năm của người Khâu Từ vào giáo phái Tiểu Thừa, và sẽ cố hết sức để truyền bá Đại Thừa đến dân chúng.

Tôi chắm chú ngắm nhìn khuôn mặt còn non nớt của Rajiva, tuy còn trẻ nhưng cậu ấy đã toát lên dáng dấp của một vị đại sư Phật giáo trong tương lai. Tôi nắm tay mình lại, làm động tác fighting:

- Rajiva, cậu nhất định sẽ làm được!

Rajiva đột nhiên quay sang tôi, cung kính chắp tay cúi lạy, khiến tôi giật bắn cả mình. Khi cậu ngẩng lên, tôi bắt gặp một khuôn mặt hao gầy hắt lên sắc đỏ, ánh mắt chân thành và mãnh liệt:

- Ngải Tình, Phật tổ thương tình đã gửi đến cho tôi một người thầy thông thái như cô để chỉ dẫn và khai mở đường đi cho Rajiva. Rajiva nguyện không phụ lòng cô!

Cậu ta chưa bao giờ tỏ ra cung kính như vậy đối với tôi. Một tia lửa nhỏ bất ngờ nhen nhóm trong tim tôi và nhanh như chớp, tỏa đi khắp cơ thể tôi. Tôi một lần nữa lại dùng tay làm quạt đón gió. Vì sao đang giữa đông mà trời lại oi bức như vậy?

Ánh mắt Rajiva dừng lại nơi phía cổ của tôi, nương theo ánh mắt cậu, tôi cũng cúi đầu nhìn xuống. Là chiếc khăn lụa Atala. Tôi đưa tay vuốt ve, không khỏi nở nụ cười:

- Cám ơn cậu vì món quà sinh nhật, tôi rất thích nó.

Khuôn mặt đỏ bừng, Rajiva trầm giọng hỏi:

- Vậy cô đã xem bức thư được quàng trong chiếc khăn rồi sao?

Tôi gật đầu:

- Cậu yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ cố gắng tìm cách tham gia buổi Pháp hội để giúp cậu hoàn thành tâm nguyện

Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt liền thay đổi ngay sau đó:

- Trong thư tôi đã bảo cô phải tránh buổi Pháp hội càng xa càng tốt mà. Đừng đi đến buổi Pháp hội

Tôi lấy bức thư từ trong tay áo, đưa cho cậu:

- Không phải cậu nhờ tôi sử dụng pháp bảo để đánh bại con quái thú sao?

Rajiva xem thư qua vài lần, giọng nói xen lẫn sự tức giận bảo:

- Quả nhiên đã bị đánh tráo.

Cậu quay sang nhìn tôi lo lắng:

- Ngải Tình, cô mau rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com