Chương 48 - Ra đi
Trước mắt chúng tôi là bốn tên đạo tặc, một trong đám đó đang bắt giữ Pusyseda. Bọn chúng nhanh chóng rút lui về phía ngôi đền nhỏ. Tôi lập tức lấy ra khẩu súng gây mê, đứng chặn trước mặt Rajiva.
Một tên hét lên bằng tiếng Phạn:
- Này cô gái, mau trao pháp khí qua đây, nếu không ta sẽ giết vị tiểu thiếu gia này!
Tôi và Rajiva lo lắng, cậu vội vàng hỏi tôi:
- Các ngươi là ai?
Bọn chúng cười rộ lên, một tên trả lời:
- Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội gặp lại nhau, sao mà nhanh như vậy các ngươi đã quên bọn ta rồi?
Chắc chắn tôi đã nhìn thấy mặt bọn chúng, giọng nói nghe cũng rất quen, bọn chúng lại còn biết đến pháp khi....Tôi nhớ ra rồi, đó chính là bốn tên đạo tặc trước đó!
Rajiva cũng đã nhớ ra, hét lên:
- Hóa ra là các ngươi! Các ngươi muốn làm gì?
Một giọng nói u ám truyền đến:
- Bọn ta chỉ muốn pháp khí trong tay vị cô nương kia!
Tôi không thể không cười nhạo một phen. Chẳng trách bọn chúng đều nấp sau cánh cửa, có lẽ đã biết thế nào là lợi hại. Sau khi trốn thoát khỏi bọn tôi, thay vì tránh xa, ấy thế mà lại theo chúng tôi đến tận Khâu Từ. Bọn cường đạo này thật quá táo bạo, có thể hôm nay chúng đã quyết tâm phải lấy cho bằng được món bảo bối này. Hèn chi tôi luôn cảm thấy mình bị theo dõi khi đi dạo trong thành. Nhưng do trong thành có quá nhiều người nên bọn họ không có cơ hội ra tay, vì vậy nhân cơ hội hôm nay, bọn họ liền đi theo Pusyseda để tiến hành kế hoạch.
Tôi kéo Rajiva qua bụi cây bên ngoài ngôi đền, không quên xem xét tình hình phía trong ngôi đền. Bọn chúng cũng vậy, nấp sau cánh cửa và thăm dò tình hình bên ngoài. Tình hình hiện tại quá bất lợi cho tôi, cứ như vậy thì tôi sẽ không thể nào dùng súng an thần để bắn bọn chúng được.
Chợt tiếng hét của Pusyseda phát ra từ trong ngôi đền, tôi hét lên bằng tiếng Phạn:
- Đừng làm hại cậu ấy, các ngươi chỉ cần ta đưa pháp khí thôi mà!
Tôi vứt khẩu súng trong tay xuống, đằng nào bọn chúng cũng không dùng được. Một tên cướp thận trọng bước ra từ phía sau cánh cửa, nhặt lấy khẩu súng và nhanh chóng chạy về đằng sau cánh cửa đền. Tôi tiếp tục la lớn:
- Đồ cũng đã đưa cho các người rồi, mau thả người ra!
Một lúc sau, một tên lại thò đầu ra nói:
- Cô trước tiên hãy nói cho bọn ta biết làm thế nào để sử dụng nó đã!
Tôi đáp:
- Muốn sử dụng thì phải niệm thần chú. Các ngươi trước hãy thả đứa trẻ đó ra đã, ta sẽ đến để dạy bọn ngươi câu thần chú ấy.
Ngay khi tôi vừa định bước ra, Rajiva liền nắm lấy tay tôi và nói:
- Không được, những người này cực kỳ hung ác. Sau khi cô dạy bọn chúng cách sử dụng, bọn họ nhất định sẽ giết cô.
Sức lực của Rajiva rất lớn, tôi chỉ còn cách an ủi:
- Tôi có thể tự bảo vệ mình. Hãy nhớ, đợi ở đây, sau khi Pusyseda được thả ra thì cậu hãy mau dẫn cậu ta chạy mau. Đừng ở lại đây.
Tôi làm sao không biết bọn cường đạo này hung ác, nhưng chỉ có cách này thì mới cứu được Pusyseda! Bọn họ có thể giết dân làng để cướp của, cắt nguồn nước của chúng tôi để trốn thoát, và giờ chỉ vì muốn có được vũ khí của tôi, bọn chúng cũng sẽ không ngần ngại ra tay với Pusyseda.
Nhưng Rajiva vẫn không buông tay tôi:
- Cô không có pháp khí, làm sao có thể tự bảo vệ mình?
Thực sự là bị cậu ta chọc tức chết mà. Trước đây chỉ cần chạm vào cậu một lát, cậu liền ngại ngùng xấu hổ không thôi. Vậy mà giờ phút này, cậu đã không còn quan tâm vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân nữa, cứ nắm tay tôi mãi không thôi. Tôi cũng ra sức nắm lấy tay cậu:
- Bản lĩnh tôi rất lớn mà! Chỉ cần cậu buông tôi ra, tôi có thể cứu Pusyseda ra!
Nhưng Rajiva vẫn cứ kiên quyết không buông tay. Trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, tôi đành phải tàn nhẫn một lần với cậu, cúi đầu cắn tay Rajiva một cái. Do bị đau nên cậu liền buông tay ra, tôi nhân cơ hội đó liền vừa chạy đến trước cổng đền vừa hét lớn:
- Muốn đánh muốn giết thì cứ ra tay với ta, bắt một đứa trẻ làm gì chứ!
Một tên cướp liền ló đầu xuất hiện. Trên mặt hắn ta có vài vết sẹo vẫn còn mới, giống như bị móng tay cào qua, vẫn còn đang chảy máu. Hắn tóm lấy tôi, kề dao lên cổ và kéo tôi vào trong ngôi đền. Ngay khi Rajiva vừa định bước lên, tôi liền dùng ánh mắt ngăn lại. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bất lực của cậu, mặc dù rất đau khổ nhưng tôi tuyệt đối không thể để Rajiva gặp nguy hiểm được.
Khi vào đến ngôi đền, tôi lập tức kêu lên khi thấy trên cổ Pusyseda rướm máu. Mặc dù hai tay Pusyseda đang bị trói, nhưng vừa thấy tôi cậu lại tỏ ra giận dữ, hét lên:
- Cô vào đây để làm gì! Bọn chúng căn bản không dám làm gì tôi, nếu không, phủ quốc sư nhất định sẽ bắt bọn chúng đền mạng!
Nhớ đến vết sẹo trên mặt tên cướp, chắn hẳn là do Pusyseda làm ra. Tôi muốn chạy đến chỗ cậu, nhưng bị tên cướp giữ lại:
- Cậu bị thương thế nào? Có đau không?
Nước mắt chực chờ trào dâng, nhưng cậu vẫn tỏ ra mạnh mẽ, quay đầu, khịt mũi:
- Ngốc thật, tự mình bị bắt vào đây, vậy mà còn quan tâm đến vết thương nhỏ của tôi làm gi
Tôi giận dữ nhìn bốn tên cườn đạo:
- Thả cậu ta ra, nếu không ta một chữ cũng không nói ra!
Bốn tên đó cúi đầu thảo luận, sau đó, một tên trong số đó liền xông ra ngoài rồi mạnh mẽ kéo Rajiva vào luôn bên trong.
Tôi càng giận dữ hơn:
- Nếu như các ngươi dám đả thương bọn họ, đừng mong ta dạy các ngươi chữ nào.
Bọn chúng trói Pusyseda và Rajiva lại với nhau. Pusyseda phàn nàn:
- Huynh thật bất tài, sao mà ngay cả một người con gái mà cũng không giữ được vậy!
Rajiva cúi đầu không nói, Pusyseda càng tức giận:
- Học Phật pháp học đến ngốc luôn rồi. Không những không biết chạy trốn mà còn bị bắt vào đây!
Rajiva quay qua nhìn Pusyseda, rồi nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:
- Bất luận thế nào, tôi sẽ không bỏ chạy một mình.
Tôi và Pusyseda sững sờ. Vốn dĩ vẫn còn tức giận bởi hành động không suy tính của cậu, nhưng sau khi nghe cậu ấy nói, chúng tôi đều không thể nói lại lời nào. Chỉ sau khi đã bị bọn cướp trói chặt, Pusyseda mới lại lẩm bẩm một tiếng:
- Ngốc!
Tên cướp nhét mảnh giẻ rách vào miệng của Pusyseda và Rajiva, sau đó, lôi cả hai ra ngoài ngôi đền và đóng cửa lại. Một tên liền nói với tôi:
- Yên tâm, dù gan lớn đến đâu, chúng tôi cũng không dám gây thù chuốc oán với phủ Quốc sư. Chúng tôi đã thả hai vị công tử theo yêu cầu của cô, hiện giờ có thể dạy được chưa?
Tôi khịt mũi lạnh lùng. Quả đúng là xảo quyệt, bọn chúng tuy miệng nói thả người, nhưng lại trói chặt tay chân bọn họ. Một khi tôi không dạy bọn chúng hoặc giả có điều gì khác xảy ra, bọn cướp chỉ cần nhanh chóng ra ngoài rồi uy hiếp hai anh em bọn họ lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com