Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57 - Gặp lại (Tiếp theo)

Dòng người nối đuôi nhau đi đến chùa Vương Tân. Cảnh vật vẫn y như cũ, một con sông bắc ngang trên con đường đi đến trước cổng chùa, và trên sông là một cây cầu gỗ bắc ngang. Cây cầu hiện tại đã được sửa sang lại nên có phần bự hơn lúc trước. Ngôi chùa vẫn trầm mặc tọa lạc bên kia sông, mái chùa lấp lánh ánh vàng, xem ra, chùa đã được tu sửa ngày càng khang trang hơn. Nhớ lại khoảnh khắc run rẩy nhón bước trên mặt băng, tay nắm chặt bàn tay ấm áp của Rajiva, bất giác mỉm cười. Đó là lần đầu tiên tôi bị hoa mắt vì "quáng tuyết" (cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt băng tuyết, kích thích và làm cho mắt bị đau, thậm chí bị mù). Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng về nỗi sợ hãi khi đó.

- Rajiva, sao tôi không thấy cậu?

- Đừng sợ, cứ nhắm mắt lại, một lát nữa là không sao. Là lỗi của tôi, lẽ ra phải nhắc cô không nên nhìn vào tuyết quá lâu như vậy.

- Rajiva, tôi sẽ không bị mù chứ?

- Không đâu.

- Nếu tôi bị mù thì phải làm sao?

- Không đâu

Dường như nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên tôi từ phía xa, tôi vội vàng mở mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh ấy, nhưng chỉ thấy một dòng người hối hả nối bước đi với nhau và không có gì khác lạ nữa cả. Khẽ thở dài, chắc vì quá nhớ đến cậu ấy nên tôi bị ảo giác mà thôi.

Sắc trời dần ngả về đêm, mọi người trên đường vẫn mải mê ca múa, riêng tôi lại bắt đầu lo lắng về chỗ nghỉ chân đêm nay. Sau khi tách khỏi dòng người náo nhiệt, tôi ghé qua một vài quán trọ để hỏi thuê phòng nhưng tất cả đều đã kín chỗ. Tôi đang suy nghĩ không biết có nên đến phủ Quốc Sư hay không, nhưng lại chẳng thể kiếm lý do nào để nói với mọi người về việc tại sao ngoại hình của mình chẳng hề thay đổi sau ngần ấy năm...Có rồi, vẫn còn một nơi!

Cây đèn pin sử dụng năng lượng mặt trời được ngụy trang như một ngọn đèn dầu được đặt trên cành tay còn lại của tượng Phật, nhóm một đống lửa, đặt một nồi cháo lên nấu. Mọi thứ đều ổn thỏa! Tôi vừa khẽ lẩm nhẩm hát bài 'Kiss my baby' vừa sắp xếp lại chỗ ngủ cho mình. Nhìn tổ ấm nho nhỏ do mình làm ra thật mãn nguyện, quả thực tôi rất có duyên với nơi này.

Nhìn khắp xung quanh một lượt, mọi thứ không có gì thay đổi, chỉ là cũ hơn so với trước kia một chút. Nơi này đã ghi dấu trong tôi biết bao kỷ niệm, dù cho nơi đây cũng chính là nơi diễn ra thời khắc sinh tử, hiểm nguy nhưng nó cũng là nơi chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào và ấm áp.

Nhắm mắt lại, tôi như lần nữa nhìn thấy ánh mắt, nụ cười của cậu:

- Ngải Tình, quả nhiên chỉ có cô hiểu tôi

Rajiva nhìn tôi và cười:

- Tôi nhất định tin cô, bất kể là thời khắc nào, bất kể là nơi đâu

Cậu chắp tay vái tạ, ánh mắt đầy vẻ chân thành và ấm áp:

- Ngải Tình, được bái cô làm sư phụ đó là do Đức Phật đã thương xót, muốn Rajiva thoát khỏi cảnh lạc lối. Cả cuộc đời này của Rajiva, nhất định sẽ không phụ lời dạy của sư phụ.

Rajiva cúi đầu xuống đất, giọng nghẹn ngào:

- Ngày sau tôi nhất định sẽ đến Trung Nguyên thuyết pháp. Khi đó, tôi có thể tìm cô.

- Cô đã trở lại?

Hả? Câu cuối cùng hình như không nằm trong kho trí nhớ của tôi thì phải? Tôi mở mắt, quay đầu lại. Định thần, rồi hai mắt cứ thế mở to ra, to nữa, thêm nữa, lớn đến mức trong tầm mắt chỉ tồn tại duy nhất dáng vẻ thảnh thơi, an nhiên của cậu ấy...

Rajiva đứng ngay cửa đền đã vỡ nát, ánh trăng đổ xuống người, lộ ra vầng hào quang dịu nhẹ. Bàn tay khẽ run, trong mắt hiện lên tia sáng, Rajiva cười nhìn tôi:

- Mười năm không gặp, sao vẫn ngây ngô như vậy?

Phải rồi, cậu ta từng nói, nếu không có vẻ mặt ngây ngô ấy, tôi sẽ thông minh hơn rất nhiều. Trời ơi, những kỉ niệm mà tôi ngỡ vừa mới hôm qua, vậy mà đã là mười năm thời gian đối với Rajiva. Sống mũi tôi bỗng cay cay.

- Sao thế? Không nhận ra tôi à?

Cánh tay phải chìa ra, sắp chạm đến vai tôi, lại đột ngột vẽ một đường vòng ngượng ngập, rồi thu về. Ánh mắt ban đầu nhìn tôi chăm chú, bỗng chớp chớp đôi ba lần, khẽ cúi đầu, hàng mi chùng lại.

Tôi vẫn nhìn cậu ta chăm chú, hàng vạn lời muốn nói bỗng bay biến đâu mất, để rồi cuối cùng đổi lại là một câu nói vô cùng ngốc nghếch:

- Đã muộn vậy rồi, cổng thành cũng đã đóng, cậu làm sao có thể quay về được?

Rajiva chỉ lắc đầu, trên môi vẫn nở nụ cười:

- Không sao. Cô nấu cháo à?

Nước mắt cố nén bao lâu giờ đây đã không thể nào kìm lại, cứ thế trào ra. Tôi vội vã lấy tay lau nước mắt. Cùng lúc đó, Rajiva vội nắm lấy tay trái của tôi và lo lắng hỏi:

- Tay sao thế này?

Nhìn xuống lòng bàn tay, vết thương lại rỉ máu. Do trước đó tôi chỉ bôi một số dược liệu trong y quán, khi nãy lại lo sắp xếp mọi thứ để nghỉ qua đêm nên vô tình đã quên đi nó. Giọng tôi chùng xuống:

- Trong lúc hỗn loạn, tôi không cẩn thận bị té ngã.

Lòng bàn tay cậu nóng rực, như nhận ra điều gì đó, Rajiva vội vàng buông tay, trên mặt lại hiện lên sắc hồng quen thuộc:

- Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ đưa cô vào cung để gặp y sư.

Tôi lắc đầu, ngồi xuống bên đống lửa:

- Không sao đâu, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ. Hơn nữa, dù đã qua 10 năm, nhưng vương cửu của cậu chắc vẫn còn nhớ mặt tôi....

Rajiva sững sờ một lúc, như nhớ ra điều gì, liền không nói thêm gì nữa. Tôi chỉ về phía bên cạnh mình:

- Có muốn ngồi xuống hay không?

Rajiva mỉm cười, cũng như đêm đó tại sa mạc, cậu đã ngồi cạnh tôi và nghe tôi giảng giải vể ốn loại nhu cầu trong lí luận của Maslow. Cậu ngồi xuống bên cạnh, cách tôi hai bước chân, và đưa đôi bàn tay thon dài của mình đến bên đống lửa để sưởi ấm. Tôi ngập ngừng:

- Cậu không thắc mắc vì sao tôi không hề thay đổi ư?

Cậu ta không hỏi gì khiến tôi cảm thấy rất bứt rứt, nhưng nếu cậu ta hỏi đến, tôi phải giải thích sao đây? Sau mười năm, Rajiva đã trở thành một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, còn tôi, chẳng thay đổi gì cả.

Cậu rũ mắt xuống, khẽ nói:

- Không cần hỏi, bởi lẽ cô là tiên nữ...

Rồi lại ngước lên nhìn tôi, vẫn là đôi mắt trong sáng và thuần khiết ấy.

- Dù thế nào, cô trở về là tốt rồi...

Tôi nghe mà sống mũi cay cay, tôi ốm mất! Tôi hắng giọng, đưa mắt đến chuỗi hạt trên tay cậu ta, màu sắc không còn như trước nữa, một số hạt đã có vết nứt.

- Cũ như vậy mà vẫn đeo sao?

Cậu ta cúi xuống, thu tay vào trong áo:

- Uhm, đây là món quà do cô tặng, tôi vẫn luôn mang nó bên người. Tôi chưa từng nghĩ sẽ thay nó...

Tôi lôi trong ba lô ra chuỗi hạt mã não.

- Đeo cái này đi.

Rajiva nhìn chuỗi hạt trong tay tôi, hơi ngạc nhiên. Chuỗi hạt đó rất đều và đẹp, sắc đỏ long lanh, trong suốt, chỉ nhìn cũng biết là món đồ quý giá. Một lúc sau, cậu ta mới đưa ta ra nhận lấy chuỗi hạt, nhưng không đeo vào tay, mà thận trọng đặt vào lòng mình. Ánh mắt mơ màng ngước nhìn tôi. Tôi nghĩ, nhiệt độ sao tự nhiên tăng lên quá vậy.

Tôi buộc phải dời sự chú ý của mình vào nồi cháo đang nấu, dùng thìa khuấy đều. Chín rồi! Tôi bắt đầu ăn cháo của mình, Rajiva vì phải tuân theo giáo luật nên không ăn gì sau buổi trưa, nên chỉ mỉm cười nhìn tôi ăn mà thôi. Nhưng như vậy càng làm tôi khó chịu hơn. Tôi quyết định giải quyết nhanh buổi tối của mình, không cẩn thận lại khiến bản thân bị bỏng. Thè lưỡi thở hổn hển, đồng thời lấy tay ra sức quạt để làm dịu đi cơn nóng trong miệng.

Rajiva không nhịn được cười, giọng quở trách:

- Cô đó, sao cứ bất cẩn như vậy.

Cầm lấy chén cháo, cậu dùng thìa khuấy đều và thổi nhẹ cho bớt nóng. Dưới ánh lửa bập bùng, khóe môi Rajiva nhếch lên tạo nên một nụ cười thật rạng rỡ khiến cho người đối diện không thể nào rời mắt đi.

Tim tôi bỗng đập mạnh một cái. Quay đầu sang hướng khác, tôi cố gắng kiếm chuyện để phá tan bầu không khí nguy hiểm này:

- Mười năm trước, sau khi tôi rời đi, vương cửu của cậu có làm khó cậu hay không?

Rajiva lắc đầu:

- Sau khi cô đi, chúng tôi liền vào bên trong để tìm cô. Cả bốn người bọn chúng đều bị mù. Bọn chúng vì đã làm chuyện xấu, đây đều là những nghiệp quả bọn họ phải gánh chịu.

Giọng nói trầm ấm, pha lẫn một chút khẩu âm của người Khâu Từ nói tiếng Hán. Cứ như vậy, từng chút từng chút một nhẹ nhàng vang lên trong đêm, kể lại cho tôi nghe những việc đã xảy ra sau khi tôi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com