CHƯƠNG 6 - Cuối cùng tôi đã biết đây là đâu (tiếp theo)
Tôi ngồi xuống, ôm cô bé được tôi cứu sống vào lòng và an ủi:
- Đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi!
Từ xa, một dân phụ bước đến và gọi tên cô bé. Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ, rồi lại quay sang nhìn tôi và nói gì đó. Bỗng dưng, cô bé hôn lên mặt tôi một cái rồi chạy đến bên mẹ.
Tiểu hòa thượng mỉm cười và nói:
- Cô bé nói cám ơn cô, tiên nữ tỷ tỷ.
Tôi đứng lên thở dài, thật sự khi nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi:
- Đó là vì mọi người đến kịp lúc, tôi phải là người cảm ơn cậu vì đã cứu tôi mới đúng.
Tiểu hòa thượng khiêm tốn đáp:
- Cô cũng đã cứu tôi mà. Đúng rồi, cô vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao một cô gái như cô lại đơn độc xuất hiện tại sa mạc?
- Vậy cậu nói cho tôi biết trước, đây là đâu?
Cậu ta ngạc nhiên:
- Cô không biết đây là đâu? Đã qua khỏi vùng Kiệt Sĩ Nhĩ, đi thêm khoảng nửa ngày nữa là đến Văn Tự Nhĩ rồi.
Tôi nghe mà không hiểu gì cả :
- Kiệt Sĩ Nhĩ? Văn Tự Nhĩ? Đó là nơi nào vậy? Vậy mọi người đang đi đâu?
- Chúng tôi là người QUZI, chúng tôi đi về QUZI.
Tôi bị đống ngôn ngữ địa phương này làm chóng cả mặt rồi, vội vàng vỗ trán cho đầu óc tỉnh táo một chút, tôi nói:
- Gì vậy? Đây là ngôn ngữ của xứ sở nào nữa vậy?
Cứ cái kiểu ông nói gà bà nói vịt như thế thì không biết đến lúc nào mới có thể hiểu rõ ý của cậu ta đây, tôi phải thay đổi cách thức lại mới được.
Bởi vì nơi tôi rơi xuống là vùng sa mạc, vì vậy những nơi mà tôi có thể nghĩ đến lúc này chính là vùng Tây Vực hoặc Mông Cổ. Tôi lại hỏi tiểu hòa thượng có biết con đường tơ lụa hay không? Cậu ta hình như không hiểu, nhưng sau khi nghe tôi giải thích rằng đó là con đường mà các thương nhân sẽ vận chuyển trà, tơ lụa từ Trung Nguyên đến Đại Thực (các nước Ả Rập ngày nay), Ba Tư (Iran), Đại Tần (Rome), v.v. Cậu ta mới gật đầu. Tiểu hòa thượng bảo QUZI cũng nằm trên con đường này. Nghe cậu ta nói một hồi, cuối cùng đã có một chút hy vọng.
Sau đó, tôi bắt đầu cố nhớ lại những quốc gia mà con đường tơ lụa đi qua, Yên Kỳ, Thiện Thiện, Sơ Lặc (nay là Kashgar, Tân Cương), Lâu Lan, Hòa Điền (nay thuộc Hotan, Tân Cương), Cao Xương (nay là Turpan, Tân Cương), Ô Tôn (nay là khu vực Tân Cương Ili), Đôn Hoàng, v.v. Trong số đó có một vài địa danh mà sau khi nghĩ ngợi một lúc, hòa thượng nhắc lại bằng một âm tương tự, những âm còn lại rất khó nhận biết. Khi kể đến địa danh Khâu Từ, tôi sững lại. Kuchi, Khâu Từ (Qiu Ci, nay thuộc huyện Kucha, Tân Cương). Hai âm này rất giống nhau, lẽ nào là quốc gia có nền văn minh phát triển và giàu mạnh nhất vùng Tây vực thời cổ đại?
Tôi nhìn tiểu hòa thượng và thử đọc lại tên Khâu Từ. Cậu ta ngập ngừng giây lát rồi gật đầu và chỉ vào mình. Trời ơi, cuối cùng thì tôi biết mình đang ở đâu rồi. QUZI mà cậu ta nói hóa ra là Khâu Từ, Kiệt Sĩ Nhĩ chính là Jiashi, Văn Sĩ Nhĩ chính là Ôn Túc, đây đều là những địa danh của Tây Vực. Vậy hóa ra tôi đã đến Tây Vực!!!
Tôi lập tức hỏi cậu ta có biết hiện ai đang làm vua vùng Trung Nguyên hay không? Tiểu hòa thượng phát âm ra một tiếng gần giống với "Tần/Thanh". Tôi lúng túng hỏi lại:
- Tần? hay là Thanh?
Cậu ta lặp lại lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không phân biệt được. Trời ơi, hai triều đại này cách nhau quá xa.
Một lão bà trong thôn đang phân phát thức ăn, bà đưa cho tôi một cái bát, bên trong đựng một ổ bánh mì, ra dấu bảo ăn. Tôi nhận lấy, vừa nói cảm ơn thì đột nhiên lại nghĩ đến phương pháp nhận dạng. Tôi lấy cái bánh ra khỏi tô, nhìn vào hoa văn trên bát gốm. Đây là một cái bát được làm bằng gốm, tay nghề và phương pháp trang trí như thưở sơ khai. Tôi lại chạy đến ngôi nhà gần đó, xem xét thật cẩn thận cấu trúc của ngôi nhà. Tất cả nhà cửa ở đây đều là dạng nhà gỗ, tường được trát bùn. Một cái ấm to làm bằng đất sét được đặt trước nhà để đựng nước. Tôi cầm lên và quan sát. Đây là một cái ấm đất nung, có tay cầm và thô sơ. Bên trong nhà chỉ có vài vật dụng đơn giản, trên giường được phủ bởi một chiếc khăn với thủ công đơn giản.
Cảm thấy có người đang ở phía sau, tôi nhanh chóng quay lại. Chính là tiểu hòa thượng, đôi mắt trong sáng tựa như không hề nhiễm bụi trần đang chăm chú nhìn tôi. Tôi đột nhiên vỗ tay kết luận:
- Tôi hiểu rồi, là Tần, không phải Thanh.
Tiểu hòa thượng hoang mang, còn tôi thì phấn khởi nhìn cậu ta. Sống mũi cao thanh tú, nhãn thần rộng và sâu thẳm, khuôn mặt cậu ta khác hoàn toàn so với người Hán. Tài liệu lịch sử chép lại rằng, tổ tiên của người Khâu Từ là tộc người Da Yue Zhi, hay còn gọi là người Tochari. Đầu dài, mũi cao, mắt sâu, môi mỏng, da trắng, thuộc giống người châu Âu nguyên thủy. Tuy nhiên, tiểu hòa thượng có thể là con lai, do mẹ cậu ta có nước da trắng, còn cậu ta thì lại có làn da bánh mật.
Niềm hứng khởi đang lên cao thì lập tức bị kéo xuống. Những ghi chép về Tây vực thời kỳ nhà Tần rất ít ỏi, hầu như chỉ tồn tại trong "Tây vực truyện" thuộc sách "Hán thư". Lịch sử Tây vực trong trí nhớ của người Hán được bắt đầu từ thời Hán Vũ Đế: Trương Khiêm đến Tây vực, kết thân với Ô Tôn (Wu Sun), dựng trại làm ruộng, gây chiến với Hung Nô suốt mấy trăm năm. Nhưng được đến thời kỳ nhà Tần cũng rất tuyệt.
- Tôi biết mình phải đi đến đâu rồi. Tôi phải đi Trường An, cậu biết nơi đó không?
Tôi phải lên đường đi Trường An ngay mới được, để có thể tận mắt chứng kiến những biến động to lớn cuối đời Tần và diện kiến những nhân vật lừng danh trong lịch sử.
Tiểu hòa thượng gật đầu:
- Nhưng nơi đó rất xa, cô đi một mình sao?
Tôi tha thiết bày tỏ tâm trạng của một người lỡ bước phiêu bạt, mong ngóng được quay trở về cố hương. Quả nhiên đã khiến tiểu hòa thượng cảm động. Cậu ta bảo tôi trước tiên hãy theo bọn họ về Khâu Từ, rồi sẽ kiếm đội thương nhân đến Trung Nguyên để tôi đi cùng. Nhưng cậu ta cũng lo lắng nói thêm, từ Khâu Từ đến Trường An đường xa vạn dặm, phải một năm mới đến nơi, hơn nữa hiện đang là thời kỳ chiến tranh loạn lạc, muôn phần nguy hiểm.
Trời, chiến tranh xảy ra rồi ư? Vậy thì tôi lại càng không thể chần chừ. Tôi vui vẻ bảo rằng không sao cả, cậu ta lại băn khoăn nhìn tôi, đôi mắt màu xám nhạt lộ vẻ kinh ngạc. Tôi không biết phải giải thích thế nào để cậu ta hiểu vì sao một cô gái như tôi lại hứng thú với chiến tranh đến vậy, nên chỉ cười trừ.
Tiểu hòa thượng nhìn tôi, phát ra một tràng dài những âm. Tôi ngẩn người, cậu ta kiên nhẫn lặp lại một lần, nghiêm túc bảo:
- Đây là tên của tôi.
Tôi ngước nhìn tiểu hòa thượng, đôi mắt trong vắt tựa như ánh pha lê đang chăm chú nhìn tôi mỉm cười. Vừa mới cùng cậu ta dạo một vòng ở quỷ môn quan, vẫn chưa kịp hoàn hồn, đã bị nụ cười ấm áp của cậu ta làm cho loạn nhịp.
Căn cứ vào phát âm, tôi tìm ra những tiếng tương ứng trong Hán ngữ:
- Ku – ma – la – ji – bo, quả thực rất khó đọc.
Đây là tên theo tiếng Phạn, có chút khó nhớ đối với người Hán
Tiểu hòa thượng hiểu ý, lặp đi lặp lại ba lần, tôi gắng sức ghi nhớ: Kumalajibo, Kumalajibo, Kumalajibo...
Cánh môi hòa thượng lên xuống theo từng chuỗi phát âm của tôi, cậu ngừng lại với một điệu cười sảng khoái, giọng cười cao vút, trong veo và vang xa như tiếng suối reo giữa đại ngàn. Chợt nhớ đến, mới đây thôi tôi còn cười cậu ta phát âm tiếng Hán không chuẩn, bây giờ thì đến lượt tôi rồi nhé, má tôi nóng bừng.
Thật ra nghĩ lại, vào lúc đó, do không đọc được tên tiếng Phạn của tiểu hòa thượng nên tôi hoàn toàn không biết được rằng, người mà tôi trò chuyện hàng ngày, lại là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com