Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61 - Thành cổ Subash (Tiếp theo)

Như phát hiện ra điều gì mới lạ, Rajiva cứ lẩm nhẩm trong miệng:

- CEO, CEO, CEO...

- Cậu làm gì vậy?

Với vẻ mặt thành kính, cậu chắp tay lại nói:

- Quê hương cô không phải là nơi tịnh độ Phật giáo sao? Những cách phát âm kỳ lạ mà Rajiva chưa từng nghe qua bao giờ này hẳn là một loại thần chú bí mật nào đó, tôi đương nhiên phải ráng ghi nhớ chúng.

Tôi há hốc mồm, nhìn chăm chăm vào đôi mắt xám nhạt đầy vẻ thuần khiết, cảm thấy bản thân thật xấu hổ và bất lực:

- Đừng đừng, đừng. Đó không phải là bùa chú bí mật gì cả đâu. Chỉ là những chữ vô nghĩa của tôi mà thôi, cậu nghe rồi thì cứ quên đi.

Tôi nhanh chóng tự vả miệng mình. Ngải Tình à Ngải Tình, đừng nói nhảm nữa. Nếu cứ vậy sẽ làm cho cậu ta hiểu lầm, rồi sẽ dẫn đến những tội lỗi nghiêm trọng hơn nữa. Nhưng hành động ấy lại một lần nữa rơi vào tầm mắt của cậu ấy, thật khổ mà. Rajiva sau đó không nói gì nữa, nhưng cậu ấy luôn nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi và suy nghĩ rất nhiều. Ây da, Rajiva có thể đừng cứ gắn kết những điều tôi đã nói với Phật Tổ có được không?

Sau đó, tôi tự nói với bản thân rằng không nên dùng từ ngữ hiện đại trước mặt cậu ta nữa, nhưng khi xe ngựa chạy vào một khu trấn nhỏ mang đâm phong cách phương Tây, tôi liền quăng những kiêng kị qua sau đầu.

Trước mắt tôi là ngôi chùa nổi tiếng nhất trong lịch sử Khâu Từ - Tước Li đại tự. Trong sách 'Đại Đường Tây Vực ký', pháp sư Huyền Trang gọi nó là Chiêu Hộ Li đại tự (Zhao-hu-li 照怙厘). Pháp sư Huyền Trang đã từng đi ngang qua Khâu Từ và đã thuyết giảng ở đây hơn 60 ngàyvà ngài đã để lại cho thế kỷ XXI rất nhiều tư liệu nghiên cứu quý giá về ngôi chùa này.

Chùa Tước Li lấy sông Tongchang làm đường ranh giới tự nhiên phân tách ngôi chùa thành hai khu vực phía đông và phía tây. Người dân Kucha ngày nay gọi đó là thành cổ Subash, là di chỉ quan trọng nhất ở Khâu Từ, bên cạnh Thiên Phật động Kizil. Lúc tôi còn ở Kucha, muốn đến chùa Chiêu Hộ Li thì chỉ có thể nói là đến 'thành cổ Subash', vì hầu hết những người không nghiên cứu sâu về lịch sử ở Kucha đều không biết chùa Chiêu Hộ Li là ngôi chùa nào. Tuy nhiên, trên thực tế, thành cổ Subash chỉ là một thành phố nhỏ nằm ở đầu phía nam của khu chùa phía tây mà thôi. Là thành phố trực thuộc trong cả khối kiến trúc đồ sộ của ngôi chùa vĩ đại này. Subash là nơi nghỉ trọ của khách thập phương khi đến chùa cúng bái. Trong nội thành Subash, kiến trúc đền tháp chiếm đa số, đi đến đâu cũng thấy những tòa tháp, tháp lớn tháp bé, khiến người ta mỏi mắt ngắm nhìn.

Chúng tôi đang có mặt ở nội thành Subash. Mavasu đánh xe đến một ngôi nhà nhỏ ở nơi khá hẻo lánh trong thành phố. Rajiva bước xuống xe và nói:

- Đây là biệt viện của tôi bên ngoài chùa. Mavasu giúp tôi trông coi nó. Cô cứ ở đây tạm trong thời gian này.

- Vậy bắt đầu từ ngày mai tôi có thể đến chùa Tước Li để khảo sát được không?

Tôi hết sức cẩn thận nhảy xuống xe ngựa. Đúng lúc ấy có một vị tăng nhân đi ngang qua và chắp tay chào Rajiva, cậu ấy đáp lễ. Nhưng vị tăng nhân ấy đột nhiên nhìn qua phía tôi và ngạc nhiên, tôi hơi khó chịu khi ông ấy nhìn mình như vậy. Khuôn mặt Rajiva không chút gợn sóng, cậu bình tĩnh gật đầu với tôi:

- Đương nhiên có thể.

Khuôn viên ngôi nhà không rộng lắm, gồm ba gian, hai chái nhà ở hai bên. à giống như mọi ngôi nhà khác ở Khâu Từ, trước sân có một giàn nho, hoa nở rực rỡ. Lúc này đang là mùa nho chín rộ, nên khắp không gian lan tỏa hương thơm ngọt ngào dìu dịu.

Rajiva hái một chum nho rồi đưa cho tôi, tôi ngắt một trái và bỏ vào miệng thưởng thức. Thật ngọt! Hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành này, tôi chân thành nói lời khen ngợi:

- Đây quả là loại thực phẩm hữu cơ hoàn toàn tự nhiên, không có bất kỳ loại thuốc trừ sâu nào.

- Cái gì

- Ah, không có gì

Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy

- Dạy cậu một câu khẩu lệnh. Nếu cậu có thể học được, trình độ tiếng Hán của cậu sẽ cải thiện rất nhiều. Nào, đọc theo tôi..

Tôi nói nhanh:

- Ăn nho nhưng không nhổ vỏ nho, không ăn nho mà nhổ vỏ nho*

*吃葡萄不吐葡萄皮,不吃葡萄倒吐葡萄皮。- Mình copy cho bạn nào muốn thử sức nhé ^^

Rajiva cũng nói theo tôi. Tiếng Hán của cậu ấy có pha lẫn chút khẩu âm Khâu Từ nên khiến tôi cười đến mức không dừng lại được. Ban đầu còn có chút xấu hổ, nhưng sau đó chính cậu cũng bật cười vì giọng nói của mình. Nụ cười trong veo như làn gió xuân tháng ba, hóa thành những hạt mưa rơi xuống trong tim và rồi lặng lẽ hòa tan cùng với máu.

Chúng tôi cùng nhau bước vào bên trong. Đồ đạc trong phòng rất giản dị: giường, tủ, bàn, ghế và không có bất cứ thứ đồ dư thừa nào khác. Cảm giác như nơi này không vướng chút bụi trần, thanh bần và thoáng đãng. Tài sản quý giá duy nhất là hai giá sách áp vào lưng tường. Tôi thốt lên 'Woa' và lập tức đến gần tủ sách để nhìn rõ hơn.

- Đây là nơi tôi đọc sách. Cô muốn đọc gì cũng được

Nhìn thấy ánh mắt khao khát của tôi, Rajiva cười nói:

- Pusyseda không ham đọc sách, nên phụ thân đã tặng tôi toàn bộ số sách trong nhà.

- Cậu sống ở đây ư?

- Tôi ở trong chùa chứ! Nơi này chỉ là chốn thanh tĩnh để đọc sách thôi.

Khuôn mặt Rajiva toát lên vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không hề nhìn tôi.

- Cô cứ yên tâm ở lại đây, Mavasu sẽ chăm sóc cô.

Rajiva bước ra ngoài, tôi tranh thủ sắp xếp đồ đạc. Một lát sau cậu ta quay lại, trên tay cầm chai rượu thuốc và một miếng vải bông sạch, ra hiệu cho tôi đến băng bó vết thương. Tôi muốn tự mình băng bó, nhưng khi rượu thuốc ngấm vào vết thương, tôi cắn răng chịu đau. Rajiva ngồi bên cạnh quan sát, trách tôi tay chân vụng về, rồi cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng thấm rượu vào miếng bông tẩy trùng vết thương cho tôi. Thực ra vết rách trong tay không nghiêm trọng, nhưng khuỷu tay bị toác một miếng khá rộng và sâu. Tôi xắn tay áo lên, chìa vết thương đang sưng tấy, nhức buốt ra trước mặt cậu ta.

Rajiva sững người khi nhìn thấy cánh tay trần của tôi. Tôi chợt nhận ra, trước mặt tôi lúc này không còn là cậu thiếu niên với thân hình mảnh khảnh và khuôn mặt hồn nhiên của tuổi mười lăm nữa. Rajiva của mười năm sau đã là một thanh niên trưởng thành, bằng tuổi tôi. Và vào thời cổ đại, một cô gái chìa cánh tay trần của mình ra trước một chàng trai là hành vi không ý nhị chút nào. Tôi buông tay áo xuống, nói rằng tôi sẽ tự mình băng bó.

Rajiva đang yên lặng bỗng kéo tay tôi về phía mình, vén tay áo lên cao, thấm bông và lau vết thương cho tôi. Tôi xuýt xoa đau đớn, cậu ấy vừa chấm vết thương vừa thổi nhẹ:

- Vết thương khá nặng, đã sưng tấy đỏ lên cả.

Động tác của cậu nhẹ nhàng như nước chảy, những cơn gió nhẹ từ cậu thổi đến phần nào làm giảm bớt đau đớn xung quanh vết thương. Cảm giác ngứa rát xuyên thấu vào da thịt, khiến tim tôi đột nhiên dâng trào từng đợt sóng ngầm. Tôi lúc này quên cả đau đớn, chỉ biết len lén quan sát cậu ấy.

Dưới ngọn đèn dầu của buổi chiều muộn, gương mặt dài bên ánh sáng, hàng mi dài khẽ đua lên cao, sống mũi cao vời vợi, đôi môi khép chặt. Vẻ đẹp cuốn hút ấy khiến người đối diện không thở nổi. Chúng tôi ngồi cách nhau đủ gần để tôi có thể cảm nhận được mùi thơm dìu dịu của gỗ đàn hương trên người cậu ấy, thứ hương thơm khiến tôi mơ màng và chỉ muốn lại gần thêm nữa. Tôi thầm cố trấn tĩnh để bản thân không quá hồi hộp nữa. Ngờ đâu hành động này lại thu hút sự chú ý của Rajiva, cậu ấy ngước nhìn tôi. Tôi mở mắt ra, cậu ta lập tức xấu hổ, sau đó đưa thuốc cho tôi uống mà không nói bất cứ điều gì.

Tôi chợt nhận ra rằng, tôi phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ mắc sai lầm. Mà sai lầm này, chắc chắn giáo sư Quý sẽ không tha cho tôi và bản thân tôi cũng không thể tha thứ cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com