Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66 - Pháp hội Quan Âm

Tối hôm đó Rajiva lại đến thay thuốc cho tôi như thường lệ, sau đó, sẽ nghe tôi giảng bài. Tôi giảng giải cho Rajiva quyển thứ sáu mươi mốt trong tập "Sử ký" của Tư Mã Thiên có tên gọi – Bá Di liệt truyện. Bá Di và Thúc Tề lấy việc nước mất làm xấu hổ, thề không ăn thóc nhà Chu, bỏ lên núi hái rau dại ăn qua bữa, nhưng rau dại không thể nuôi sống con người, nên cuối cùng hai ông đã bị chết đói tại núi Thú Dương. Dưới ngòi bút của Thái Sử Công Tư Mã Thiên, lòng trung thành và phẩm hạnh cao khiết lẫm liệt ấy đã được đánh giá rất cao. Phần truyện kể về Bá Di, Thúc Tề rất ngắn gọn súc tích, nhưng nội dung chính lại nằm trong đoạn Thái Sử Công bày tỏ những suy cảm của riêng mình.

- Thế nhưng, chúng ta có nên học theo hành động "ngu trung" đó của Bá Di và Thúc Tề hay không? Khi ấy, thiên hạ đã thuộc về nhà Chu, họ thề không ăn thóc nhà Chu, bỏ lên núi hái rau dại, nhưng rau dại ấy vẫn là rau dại của nhà Chu, họ sống trên núi Thú Dương thuộc lãnh thổ của nhà Chu và sau khi họ chết, chính người nhà Chu đã an táng cho họ.

Tôi thở dài:

- Ai rồi cũng phải đối mặt với những khó khăn thử thách trong cuộc đời và trước mỗi khó khăn thử thách ấy, mỗi người đều phải đưa ra lựa chọn và quyết định của riêng mình. Sẽ nhẫn nhục tiếp tục sống hay học theo Bá Di, Thúc Tề thà chết đói chứ nhất định không chịu nhục. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn cách tiếp tục sống. Bởi vì chỉ có như vậy chúng ta mới có thể thực hiện được lý tưởng của mình. Vậy còn những lời phán xét của người đời sau thì sao? Tôi đã thành người thiên cổ rồi thì còn để tâm đến điều đó làm gì nữa!

Tôi lặng ngắm Rajiva và bâng khuâng nghĩ đến khúc ngoặt trên hành trình số mệnh của cậu ấy mười một năm sau. Khi ấy, chắc hẳn cậu ấy đã phải chịu những nỗi dằn vặt đau đớn đến đứt từng khúc ruột?

- Vì vậy, Rajiva à, nếu sau này gặp phải khó khăn hay trở ngại, cậu hãy nghĩ đến lý tưởng lớn lao của mình, lấy đó làm động lực tiếp tục sống.

Mười năm sau, tôi sẽ không xuất hiện, nên chỉ có thể đưa ra lời khuyên như vậy với cậu ấy.

- Viết sách làm thơ, đó là điều những người trong lúc cùng khốn dùng để truyền đạt chí hướng và suy cảm của mình. Xưa Tây Bá (tức Chu Văn Vương) bị tù ở Dũ Lí nên diễn giải Chu dịch; Khổng Tử gặp nạn ở đất Trần, đất Sài nên viết Xuân Thu; Khuất Nguyên bị đuổi nên viết Ly Tao; Tả Khâu Minh bị mù làm Quốc Ngữ; Tôn Tẫn cụt chân bàn Binh Pháp; Lã Bất Vi bị đày sang Thục, đời truyền lại sách Lữ Lăm; Hàn Phi bị tù ở Tần làm nên những thiên Thuyết Nan, Cô Phẫn; ba trăm bài ở "Kinh thi" phần lớn đều do thánh hiền làm ra để giãi bày nỗi phẫn uất. Những người ấy đều vì những điều uất ức không biểu lộ ra được, cho nên thuật lại việc xưa mà lo truyền lại người sau.

Chúng tôi cứ thế nhìn sâu vào mắt nhau, mặc cho không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng thất thường, giữa chúng tôi là bầu không khí khó đặt tên. Gương mặt Rajiva hiện dần sắc đỏ, cậu đột nhiên quay đi. Vẻ mặt mà tôi nhìn thấy là sự đan xen của rất nhiều xúc cảm: một chút khó xử, một chút buồn và một chút... hối hận.

Rajiva, thực ra cậu đâu cần tôi dạy. Đoạn sử "Thái Sử Công tự thuật" cậu vừa đọc nằm trong chương cuối của bộ Sử ký. Tôi tin rằng, nếu yêu cầu cậu đọc thuộc cả bộ Sử ký này, cậu cũng có thể làm được. Vậy thì vì sao cậu vẫn muốn tôi lên lớp? Trái tim tôi bỗng đập nhanh dữ dội, tưởng như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi có thể suy luận ra được, là vì cậu muốn được gặp tôi mỗi ngày, nên mới vờ như chưa từng đọc "Sử ký", đúng không? Nhưng mà... nhưng mà...

Tôi nhắm nghiền mắt lại, cố sức kìm chế nhịp đập gấp gáp, vất vả của trái tim và nói với cậu ấy bằng sự bình tĩnh lớn nhất mà tôi có được:

- Từ ngày mai trở đi, cậu đừng đến đây vào buổi tối nữa. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ nhờ Mavasu truyền lời lại với cậu.

Cậu sửng sốt nhưng sau đó, dường như hiểu ra điều gì:

- Có phải cô đã nghe được điều gì ở trong chùa đúng không?

Tôi im lặng

- Mặc kệ cô đã nghe được những gì, tôi thực sự không quan tâm.

Rajiva nói không quan tâm, nhưng trong giọng nói cậu như có chút oán giận. Chỉnh trang lại tay áo của mình, cậu ngẩng cao đầu và nói:

- Rajiva đây không hề câu nệ đến những quy tắc kia, chỉ cần những việc tôi làm không thẹn với lòng.

Tôi lại thở dài. Nhờ vào xuất thân cao quý cùng với trí thông mình hiếm có mà Rajiva đã nổi dành từ rất sớm, nhưng cũng vì những điều đó đã trói buộc cậu vào giới luật nhà Phật. Trong tiểu sử của cậu, người ta đã ghi chép lại rằng: 'Ông rất thoải mái trong vấn đề tình dục và không quá khắt khe trong việc giữ giới luật, điều này đã khiến các đệ tử khá hoài nghi về ông'. 'Bằng lòng với chính mình, không bận tâm' – Đây chính là cách sống phóng khoáng của Rajiva. Nhưng, Rajiva à, việc cậu không quan tâm chẳng phải cũng là một loại bất lực giữa những lời đàm tiếu hay sao?

- Ngày mai, buổi pháp hội Quan Âm sẽ bắt đầu.

Tôi quay đầu, không dám nhìn cậu

- Sau khi lấy được pháp khi, tôi sẽ rời khỏi Khâu Từ và đi đến Trung Nguyên.

Vì lời nói và hành động của cậu đều bị giám sát bởi con mắt của người khác, hơn nữa, cậu ta lại chẳng thể rời bỏ nhóm tăng nhân ở đây. Vì vậy, tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất là ra đi. Tôi chỉ là một người khách qua đường trong đoạn đường đời của Rajia, tôi không hy vọng bản thân mình sẽ trở thành một nhân tố làm gia tăng thêm sự chỉ trích lên người Rajiva.

Cậu ấy nhìn tôi, rồi lại ngoảnh mặt đi hướng khác, ánh mắt lạc lõng thả trên ngọn đèn dầu lập lòa, giọng nói nhẹ như hơi thở:

- Tôi sẽ cố gắng lấy lại pháp khí giúp cô

Trời khuya dần, tôi cứ trằn trọc trở mình qua lại. Tôi biết mình phải ra đi, nhưng tại sao khi nghĩ đến việc rời đi, tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Sáng sớm hôm sao, tôi mang mạn che mặt và đi đến cổng chùa Tước Li. Có rất nhiều người đang tập trung ở cửa chùa, không chỉ có người dân ở Khâu Từ mà còn những người khác đến từ khắp nơi của Tây Vực. Vì nghe tin về buổi pháp hội hôm nay, nên mọi người liền tập trung ở đây từ sớm. Tuy nhiên, mọi người đều bị quân lính chặn lại không cho vào, riêng tôi do có thư tín của Rajiva, nên được phép đi vào mà không có bất kỳ sự cản trở nào.

Bỗn có người hét lớn:

- Hãy cho bọn tôi tham dự buổi pháp hội.

Tiếp theo một lão già có mái tóc hoa râm cũng bất mãn nói theo:

- Tại sao lại không cho bọn tôi tham dự?! Chẳn lẽ chỉ có hoàng gia, quý tộc mới có quyền nghe thuyết pháp, còn những người dân bình thường như bọn tôi thì không được phép hay sao?

Sau đó, đám đông hô lớn tán thành, đồng loạt xông lên hòng thoát khỏi vòng ngăn chặn của đám binh lính. Đám lính và các tăng nhân ở cổng cảm thấy sắp không chống cự nổi nữa thì liền vội vàng lui vào trong chùa, định đóng cửa lại. Thấy vậy, mọi người lại càng la hét lớn tiếng hơn. Khi tình hình sắp trở nên tồi tệ hơn, bỗng vang lên một giọng nói chắc nịch:

- Mở cửa ra!

Là Rajiva! Cậu sải bước đến cổng chùa, mọi người ngơ ngác nhìn cậu. Thủ đầu ra sức khuyên can:

- Trụ trì, đây là lệnh của bệ hạ.

Rajiva ngắt lời:

- Mở cửa!

Dáng đứng thẳng tắp, khuôn mặt toát lên vẻ ngạo khí, đầu ngẩng cao chẳng ngại sóng gió, ánh mắt sắc bén quét qua đám binh lính. Ban đầu, các binh sĩ còn do dự nhưng sau dó, liền tuân theo lời cậu để cho người dân đi vào. Dân chúng hò reo, hàng hàng lớp lớp vui mừng kéo nhau vào bên trong. Các tăng nhân lòng ngập tràn lo lắng, nhưng Rajiva chẳng hề quan tâm, cậu chỉ tập trung chỉ huy mọi người:

- Pháp hội được tổ chức tại ngay chính điện, mọi người hãy xếp hàng đi vào đó, đừng chen lấn!

Tôi mỉm cười, đây mới là Rajiva mà tôi quen biết! Chợt thấy cậu ngước mắt lên, nháo nhác nhìn vào đám đông như thể đang tìm kiếm một điều gì đó. Vì đang đeo mạn che mặt, sợ rằng cậu ấy không nhận ra mình, nên tôi đã đưa tay lên và ra dấu OK với cậu. Đúng như dự đoán, Rajiva sau khi nhận được tín hiệu của tôi liền nở một nụ cười và tiếp tục công việc chỉ huy của mình.

Tôi là người cuối cùng đi vào chính điện. Rajiva định bước lại nhưng tôi đã nhanh chóng lắc đầu từ chối, ra hiệu cho cậu cứ chuẩn bị cho buổi thuyết pháp. Rajiva hiểu ý, khẽ gật đầu rồi vội vàng rời đi. Đột nhiên có một người thanh niên bước nhanh tới. Vì cúi đầu chạy quá vội vàng, nên người đó đã đâm sầm vào tôi.

Tôi bị ngã đau đến nỗi cả khuôn mặt đều nhăn nhó. Nhưng người đàn ông đó cũng không hề dừng lại xem xét tình hình xung quanh mà cứ thế chạy về phía cửa. Tôi vuốt ve cánh tay của mình, đồng thời tức giận nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy dần biến mất về phía cửa. Loại người gì vậy chứ, đụng phải người khác cũng không biết nói môt tiếng xin lỗi. Lại còn đụng trúng chỗ vết thương trước đó của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com