Chương 78 - Cố nhân quay về
Phía trước vương thành Khâu Từ, tiếng nhạc và tiếng cười đùa vang lên khắp nơi báo hiệu cho sự bắt đầu của buổi lễ Sumuzhe.
Những con phố chính đã chật kín người, ai nấy đều đeo mặt nạ, mọi người niềm nởi chào hỏi lẫn nhau, bất kể người quen hay người lạ. Không khí cởi mở, vui tươi ấy đã xua tan ưu phiền trong lòng tôi.
Lễ hội Sumuzhe được truyền đến Trung Nguyên vào thời nhà Đường, khiến kinh thành của người Hán trở nên náo động hơn bao giờ. Có rất nhiều tác phẩm thơ ca nổi tiếng viết về lễ hội Sumuzhe đã ra đời trong thời kỳ này, Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Di, Lý Hạ... đều đã từng chấp bút về đề tài này. Đến đời Tống, Sumuzhe trở thành tiêu điểm của rất nhiều bài tử, trong đó, nổi tiếng nhất phải kể đến bài tử 'Biếc mây trời, vàng lá đất' của Phạm Trọng Yêm. Khi đi ngang qua Khâu Từ, Huyền Trang cũng từng được chứng kiến và ghi chép lại không khí náo nhiệt của ngày hội này. Đức vua Khâu Từ đã mời nhà sư cùng dự lễ. Đến tiết mục nhảy múa, đức vua còn khẩn khoản mời sư phụ cởi áo cà sa và giày tất, cùng tham gia vào điệu múa cầu lạnh.
Một lát sau, thì đoàn diễn hành bắt đầu diễn qua, đám đông tự động dàn ra hai bên tránh đường.
Đầu tiên là đội trống với dàn trống Hạt khổng lồ dẫn đầu, các tay trống ngồi trên xe ngựa, đồng loạt đánh lên những thanh âm sôi động đầu tiên, mở màn cho lễ hội Sumuzhe. Theo sau là một đoàn nghệ sỹ cầm trên tay nhiều loại trống lớn nhỏ khác nhau, vừa đánh trống vừa nhảy múa, phối hợp nhịp nhàng với đội trống Hạt đi đầu. Cách một đoạn là đến đội hình múa đôi nam nữ. Họ mặc những trang phục chỉnh tề, nghiêm trang, mảnh khăn lụa dài được căng rộng trên hai sải tay, biểu cảm trang trọng, điệu múa truyền thống. đậm màu sắc cổ điển. Điệu múa này có nét gì đó rất giống với vũ điệu "ương ca" của các bà cô người Hán vào mỗi dịp năm hết Tết đến. Tiếp đó là đội hình biểu diễn múa trên dây, các cô gái trẻ, đầu đội mũ miện đính hoa tươi, sải bước trên những sợi dây thừng được trang trí hoa văn rực rỡ, ký thuật điêu luyện, động tác uyển chuyển, nét mặt rạng rỡ như hoa. Kế đó là các đội hình múa dải lụa, xiếc khỉ, vân vân. Mắt tôi được dịp no căng với bao nhiêu loại hình vũ đạo độc đáo. Mỗi điệu múa có một đội hình riêng, với những cỗ xe được trang trí hoa tươi muôn hình muôn vẻ.
Năm 1903, có hai người Nhật đã tìm được một chiếc hộp, bên trong đựng xá lợi của một vị cao tăng ở thành cổ Subash. Họ lẳng lặng đem chiếc hộp về Nhật Bản và giấu đi. Đến tận năm 1957, người Nhật Bản mới phát hiện ra, dưới lớp màu sắc được phủ phía trên thấp thoáng dấu ấn của hội họa. Lúc đó, họ mới cạo bỏ lớp màu trên bề mặt, những hình vẽ nguyên sơ hiện ra, đó là bức họa về các vũ điệu Sumuzhe, sống động và tinh tế khiến người ta phải kinh ngạc. Bức họa vễ rất nhiều ngưới, trên tay cầm những nhạc cụ đặc sắc của Tây vực, họ đeo mặt nạ và trình diễn những vũ đạo không giống nhau. Đến nay, chiếc hộp vẫn đang ở Nhật Bản. Chúng tôi phải cất công sang tận đó để chụp hình mang về nghiên cứu.
Còn bây giờ, lễ hội từng được mệnh danh là "ngày hội sôi động của phương Đông" đang diễn ra sống động trước mắt tôi, có thể nói rằng, niềm phấn khích trong tôi không bút nào tả xiêt. Lễ hội Sumuzhe diễn ra liên tục trong bảy ngày, bất kể ngày đêm. Nếu như khi quay về, tôi có thể góp sức khôi phục lại ngày lễ cổ truyền long trọng này thì công tác nghiên cứu tính kế thừa lịch sử của các loại hình nghệ thuật ca múa dân gian chắc chắn sẽ được ủng hộ và phát triển rộng rãi. Và điều đó, chắc chắn sẽ khiến không ít đồng nghiệp của tôi phải đỏ mắt ghen tị. Ha ha, chỉ nghĩ đến đó tôi đã sung sướng cười ngất.
Không đúng, vì sao bọn họ lại nhìn Rajiva với ánh mắt kỳ lạ như vậy? Tôi nhỏ giọng hỏi:
- Tại sao bọn họ lại nhìn cậu như vậy
Rajiva lúng túng thấp giọng đáp:
- Tăng nhân không được đến nơi hội hè ca múa...
Tôi la lên 'ai da', nói tiếp:
- Tôi lại khiến cậu vi phạm giới luật rồi
Nhưng trong lòng tôi vẫn đong đầy nghi vấn: Huyền Trang cũng xem múa hát đó thôi, vì sao Rajiva không thể? Nhưng thôi, Huyền Trang là du khách từ nơi xa đến, nhập gia phải tùy tục là theo lẽ thường tình.
Cậu nở nụ cười ấm áp:
- Không cần quá lo lắng. Mọi thứ cũng chia ra nặng nhẹ, giới luật nhà Phật chỉ chú trọng đến sự thuận tiện và hiệu quả mà thôi.
Nhìn thấy một tiệm quần áo bên đường, tôi quay sang hỏi Rajiva:
- Hay là...
Rajiva nhìn theo ánh mắt của tôi, lập tức hiểu ra rồi liền gật đầu đồng ý.
Vì để tránh bị nghi ngờ, thay vì đi theo cậu vào cửa tiệm nhưng tôi chỉ đành phải đứng bên kia đường để đợi. Bây giờ là buổi trưa, đoàn ca vũ vẫn tiếp tục diễu hành qua các con phố, bên đường, những quán ăn vặt đã bày sẵn lúc nào. Mùi thơm của thịt dê nướng khiến tôi không khỏi nuốt nước miếng ừng ực. Tôi đến bên một sạp hàng nhỏ, hỏi mua ba xiên thịt. Xiên thịt nướng ở thời đại này sao mà vĩ đại! Miếng nào miếng ấy to bằng cả quả trứng gà. Tôi vừa thưởng thức thịt dê nướng vừa ngắm nhìn những món đồ thủ công mang đậm phong cách phương Đông tinh xảo.
Đã đợi một lúc lâu, ngay cả thịt xiên nướng cũng đã ăn hết nhưng Rajiva vẫn chưa quay trở lại chỗ tôi. Tôi băn khoăn quay lại nhìn vào cửa hàng quần áo, đã lâu như vậy rồi, nếu là tôi chắc đã thay được cả mười bộ quần áo. Khi bước vào bên trong để hỏi thăm, chủ tiệm nói với tôi rằng Rajiva đã thay y phục và rời đi được một lúc.
Không đúng, tại sao cậu ấy không đi tìm tôi? Lẽ nào có chuyện gì xảy ra?
Tôi lo lắng bước ra khỏi cừa tiệm. Tôi nên đi đâu bây giờ? Không có điện thoại đi động trong tay, làm cách nào để có thể tìm thấy Rajiva trong biển người mênh mông này? Trong lúc bối rối, tôi nhìn thấy một cô gái duyên dáng giữa đám đông.
Tôi vô cùng ngạc nhiên:
- Doanh Doanh?
Cô ấy không nghe tiếng gọi của tôi nên đã biến mất trong đám đông. Tôi vội vàng chạy theo hướng của cô ấy. Cảm thấy bản thân không hề bị hoa mắt, người mà lần trước tôi đã nhìn thấy trong lễ hội hành tượng chính là cô ấy! Tôi nhất định phải tìm ra để xem cô ấy có phải là Bùi Doanh Doanh hay không?
Tôi cố gắng chen chúc qua đám đông và cứ thế lại đi đến quảng trướng chính lúc nào không hay. Dường như có ai đó đang gọi tên tôi ở phía sau, nhưng khi quay lại thì không hề thấy ai cả. Tôi lo lắng rằng đó có thể là Rajiva, nhưng có quá nhiều người, chỉ trong phút chốc không để tâm thì liền không nghe gì nữa cả. Tôi cắn răng tiếp tục lách khỏi đám đông để đi về phía trước. Điều quan trọng lúc này là phải tìm được Doanh Doanh đã.
Có một sân khấu được đặt giữa quảng trường lớn, hầu hết các nghệ sỹ từ khắp các nơi ở Tây Vực đều tụ tập ở nơi đây để thể hiện tài năng ca hát, nhảy múc của mình. Có một đóa hoa sen lớn trên sân khấu. Chỉ với ba nhịp trống, bông hoa sen hé nở, để lộ hình bóng một người con gái đang đứng ở giữa. Cô gái mang mạn che mặt, khoác trên người một chiếc áo xen lẫn hai màu tím đỏ, bên dưới chiếc áo được điểm xuyết bằng những chiếc chuông nhỏ bằng vàng. Quấn quanh trang phục là những dải lụa dài, dưới chân là đôi giày nhỏ bằng gấm màu đỏ. Âm nhạc vang lên, cô gái bắt đầu những động tác múa đầu tiên, những chiếc chuông vàng kêu lên rộn rã.
Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, cô gái hòa mình vào nhịp trống, thể hiện những vũ điệu mềm mại. Cho đến khi tiếng trống dừng lại cũng là lúc chiếc áo khoác ngoài cô gái xé nát và ném vào hoa sen. Phần thân trên lúc này chỉ còn một mảnh vải bó sát màu hoa vân anh, bên ngoài là một chiếc áo ngắn, bên dưới là một chiếc váy dài cùng màu. Cô gái lại xoay tròn theo tiếng trống, chiếc váy cũng nhẹ nhàng tung bay tựa như một nàng tiên đang bay trên trời. Tiếng trống đột ngột dừng lại lần nữa, chiếc áo ngoài còn lại cũng đã rơi ra, chỉ còn lớp vải bó sát bên trong, cô gái để lộ cánh tay trần với dáng người mảnh khảnh duyên dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com