Chương 84 - Lễ hội Sumuzhe
Tôi cùng Pusyseda đi xuống phố. Phố xá đông đúc người qua lại, Pusyseda lo tôi sẽ bị người khác đụng trúng nên lo lắng bảo vệ lấy tôi. Chỉ là, cách bao bọc của cậu ấy lúc này khiến tôi có đôi chút không thoải mái. Tôi gần như nằm trọn trong vòng tay của cậu ấy, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ nghĩ rằng chúng tôi là người yêu của nhau. Pusyseda lại có vẻ được rất nhiều người hâm mộ, có cả nam lẫn nữ. Đám đàn ông nhìn thấy thì liền nở nụ cười đầy trêu chọc, ngược lại, ánh mắt của các cô nương thì lại đầy sự giận dữ và ghen tị, mà tên tiểu tử này dường như lại chẳng hề quan tâm chút nào.
Tiết mục đặc sắc trong ngày thứ hai của lễ hội Sumuzhe chính là Hồ Toàn Vũ (điệu múa Hồ Toàn) trứ danh. Hồ Toàn vũ có nguồi gốc từ đất nước Kangju ở Trung Á (Khu vực Samarkand ngày nay của Uzbekistan), và trở thành điệu múa được nhiều người ưa thích sau khi du nhập vào Trung Nguyên. Có rất nhiều nhà thơ Đường đã từng miêu tả điệu múa, trong đó nổi tiếng nhất là bài 'Hồ Toàn nữ, Hồ Toàn nữ, tâm ưng huyền, tay ưng trống'. Khi đó, Dương Qúy phi được người đời khen ngợi là người múa điệu Hồ Toàn đẹp nhất, đến nỗi Bạch Cư Dị đã từng lên tiếng phê phán rằng 'Quý phi dùng Hồ Toàn vũ mê hoặc lòng quân'. Hiện tại, được tận mắt chứng kiến, quả nhiên thật sự rất đẹp. Hồ Toàn vũ là một điệu múa tập thể, hơn mười vũ nữ đang thực hiện các động tác xoay người theo nhịp trống sôi động, váy dài tung bay trong gió.
Một ngày sôi động nữa lại trôi qua, vì để đề phòng sự đột nhập của Pusyseda, tôi cẩn thận khóa lại toàn bộ các cánh cửa trong phòng. Do đóng cửa quá kín suốt đêm nên không khí trong phòng thực sự rất ngột ngạt. Ngay khi vừa mở cửa, tôi đã thấy Pusyseda đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, sau đó, cậu đưa cho tôi một cái chai nhỏ. Tôi tò mò cầm lấy rồi hỏi đây là gì? Tên tiểu tử này lại bắt đầu ba hoa khoác lác bảo rằng đây là bột tản nhiệt, dùng để thông thoáng trong phòng, hơn nữa, cậu ta lại bắt đầu nói về việc cần phải mở cửa phòng để giữ thông gió trong nhà vào mùa hè.Nghe đến đó tôi liền túm lấy cây chổi cạnh cửa và bắt đầu đuổi đánh Pusyseda.
Tôi quả thật đã là một kẻ bại trận từ khi cậu chỉ mới là một đứa trẻ 12 tuổi, hiện tại xem ra cũng chẳng có gì thay đổi cả. Sau khi đuổi theo cậu vài vòng, tôi bất chợt la lớn:
- Tiểu nhân đầu hàng, tướng quân tha mạng!
Lời vừa thốt ra xong liền cảm thấy không đúng, tại sao lại nói câu này chứ? Ây da, tức chết đi thôi, tức chết đi thôi mà. Pusyseda đứng giữa sân cười ngặt nghẽo. Mọi người trong phủ đều đổ ra nhìn chúng tôi đầy vẻ khó hiểu.
Tối đến, như thường lệ, trước khi chìm vào giấc ngủ tôi thường nghĩ về Rajiva. Cho dù chỉ là những hồi ức vụn vặt, nhưng cũng đủ để sưởi ấm lòng tôi. Giá như Rajiva có thể ở bên cạnh... Thôi, không nghĩ nữa. Có nghĩ mãi thì cũng không thể nào tưởng tượng hình ảnh Rajiva sẽ ngồi xổm trên phố cùng tôi ăn thịt cừu nướng. Còn có Pusyseda kia mà. Nhất định sáng mai tôi sẽ nói cho Pusyseda biết việc không nên tùy tiện vào phòng con gái vào sáng sớm.
Khi tôi mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt màu xám nhạt. Haizz, quen rồi. Vì biết không thể nào cản được cậu nên tôi quyết định không cần phải đóng kín cửa nữa.
- Sao hôm nào mới sáng sớm tinh mơ đã chạy đến phòng tôi như thế này?
Tôi trùm chăn, than vắn thở dài.
- Thì đã sao. Ngày xưa tôi vẫn thường xuyên như thế mà.
- Khi ấy cậu mới 12 tuổi.
Hồi bé quấn lấy tôi, tôi không trách, nhưng bây giờ đã là người lớn rồi, cứ quẩn quanh bên tôi thế này, ngày sau kết hôn, làm sao vợ cậu ta có thể chấp nhận được!
- Cậu có biết là cậu đã trưởng thành rồi không?
Pusyseda gật đầu, đôi mắt mở to chớp chớp, long lanh, tỏ vẻ vô tội. Lại cái chiêu cũ rích hồi nhỏ vẫn thường dùng để lấy lòng tôi đây mà!
- Nam nữ phải giữ khoảng cách chứ, cậu em!
Tôi ôm đầu, chỉ muốn lao vào bức tường kia cho xong!
Bỗng nhiên, tôi bị kéo vào một vòng tay rất chặt và mạnh mẽ, một giộng nói xúc động thoảng qua trên đầu:
- Ngải Tình, xin đừng như lúc trước, tỉnh dậy không thấy bóng dáng cô đâu cả, báo hại tôi lang thang tìm kiếm khắp nơi...
Tôi thật sự cảm động, những chiếc lông nhím chưa kịp xù lên đã mềm nhũn ra. Thì ra, mỗi sáng cậu ta chạy đến phòng tôi là để chắc chắn rằng tôi vẫn ở đây. Nhớ năm đó cậu ta mới 12 tuổi, vậy mà phải chứng kiến cảnh người thật, việc thật biến mất vào khoảng không chỉ trong nháy mắt, hệt như diễn kịch vậy. Một người trưởng thành và tâm lý vững vàng, nếu phải chứng kiến cảnh đó, có lẽ cũng không thể chịu nổi, đừng nói là một cậu nhóc. Không biết khi ấy Pusyseda đã hụt hẫng và hoảng sợ nhường nào! Chỉ e, suốt đời, cậu ta cũng không thể xóa được ám ảnh tâm lý này. Tất cả là lỗi ở tôi...
- Xin lỗi Pusyseda...
Thực ra, lần này tôi sẽ lại biến mất, nhưng tôi đã hứa với lòng mình, không để Pusyseda phải chứng kiến cảnh tượng đó thêm một lần nào nưa. Thời đại này, kiếm đâu ra bác sĩ tâm lý để điều trị cho cậu ta?
- Ngải Tình, tôi có phải là người đàn ông đầu tiên mà cô ngủ cùng không?
Trời đất ơi! Tên trăng hoa này mà gặp trở ngại về tâm lý ư? Tôi gào lên thảm thiết. Ai giúp tôi xé xác hắn ra với!
Hôm đó khi xuống phố, Pusyseda cứ liên tục lôi kéo tôi đi đến đâu đó, không cho tôi một phút giây nào được yên tĩnh. Đến nỗi tôi phải đột ngột dừng lại, xoay người và tức giận nói với cậu:
- Này, cậu rốt cuộc làm gì vậy hả? Sao không để cho tôi đứng yên một chỗ để xem hết điệu múa kia chứ?
- Đi mua quần áo.
Pusyseda quay đầu nhìn tôi, vẻ bực dọc.
- Nhìn cô khoác thứ đó lên người cùng tôi ra phố làm mất mặt tôi quá!
- Pusyseda!
Chúng tôi giật mình dừng bước, nhìn lên. Một cô gái làm da trắng trẻo mịn màng đang dừng trước mặt chúng tôi, vẻ mặt giận dữ cuồng nộ. Pusyseda nghiêng mắt nhìn cô gái, điệu bộ thách thức. Đây rõ ràng là một màn kịch tình yêu, nhưng tôi không phải là vai chính, tôi phải rút lui thôi.
Tôi lẳng lặng bứt ra khỏi bàn tay rặt mồ hôi của Pusyseda, định bụng ẩn thân vào một góc khuất ở con phố bên cạnh. Nhưng được nửa bước đã bị kéo trở lại. Nguy quá, hắn quàng tay lên cổ tôi.
- Pusyseda, huynh... sao huynh làm vậy?
Cô gái đó chừng sắp khóc, ánh mắt nhìn tôi đằng đằng sát khí.
- Cô nhìn thấy cả rồi đấy.
Pusyseda quàng vai tôi, áp sát đầu vào cổ tôi. Chú em ơi, cậu không thích người ta thì cũng đừng nên lấy tôi làm lá chắn cho cậu chứ.
- Ha ha, cô nương đừng hiểu lầm.
Tôi gượng cười, ra sức đẩy Pusyseda cách xa. Chao ôi, tên tiểu tử này nặng thật
- Tôi và cậu ấy không phải như cô nghĩ đâu
Thình lình, một nụ hôn dán lên má trái của tôi. Cậu không cần phải diễn như thật vậy chứ?
Cô gái tức giận, giơ tay chỉ vào mặt tôi
Cô là đồ không biết xấu hổ, sao lại dám dụ dỗ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com