Chương 85 - Lễ hội Sumuzhe (Tiếp theo)
Pusyseda nắm lấy cánh tay đang chỉ vào mặt tôi, lạnh lùng nói:
- Ăn nói cho cẩn thận, là ai đã dụ dỗ ai, chắn hẳn trong thâm tâm cô là nggười rõ nhất
Ánh mắt sắc lạnh lướt qua mặt cô gái
- Ta rõ ràng trước đó đã cự tuyệt cô, nhưng cô lại không biết xấu hổ. Sau đó liền bảo phụ thân mình đi đến gặp phụ thân ta mà kể tội ta. Đừng tưởng cô có phụ thân là tể tướng, thì mọi người đều phải phục tùng, nghe lời cô.
Cô gái giận dữ giậm chân, nước mắt như mưa gió, chạy đi như bay. Tôi thở dài. Chỉ một chú sơ ý, tôi đã trở thành vai chính của vở kịch này.
- Pusyseda, cô nương ấy thích cậu thì có gì là sai chứ...
Pusyseda ngắt lời tôi:
- Tôi ghét nhất là loại đàn bà cứ tỏ vẻ như mình là yếu đuối, giả vờ như rất tử tế trước mặt nhưng bên trong lại chẳng ra gì. Bọn họ là thích cái gì ở tôi? Bởi vì tôi có phụ thân là quốc sư, mẫu thân là công chúa hay là vì tướng mạo và võ công của tôi? Thử hỏi những người đó, nếu không vì những thứ bên ngoài ấy, có mấy ai sẽ thực sự yêu thương chính bản thân của tôi? Có ai sẵn sàng hy sinh để cứu mạng tôi hay không?
Tôi không ngờ Pusyseda lại có tâm sự như vậy. Trước giờ cứ nghĩ cậu ấy là kẻ vô ưu vô lo, dựa vào vẻ điển trai của mình để mặc sức chơi đùa, trêu ghẹo mọi người. Cậu ấy đã tự khoác lên mình vỏ bọc như vậy, chẳng trách có nhiều cô gái theo đuổi cậu và bọn họ càng đau lòng hơn khi không một ai có thể chiếm hữu được cậu ấy. Tuy mang vẻ ngoài rất cởi mở, nhưng Pusyseda lại đóng kín trái tim của mình, cậu không dễ dàng mở ra cho bất kỳ một ai. Là vì từ nhỏ cậu đã mất đi tình yêu thương của mẹ hay sao? Cậu ấy mong muốn được quan tâm thật lòng, nhưng lại không muốn tin tưởng một ai khác.
Nhìn thấy sự lạnh lẽo tận sâu trong đáy mắt Pusyseda, tôi càng thương hại cậu, nhưng tôi không thể thể hiện điều đó. Đối với một người đàn ông kiêu hãnh như cậu, hẳn sẽ không muốn nhận bất kỳ sự thương xót nào từ người khác.
Buổi tối, tắm rửa xong xuôi, vừa bước đến cửa phòng đã thấy gã "lãng tử" đang "nhàn cư vi bất thiện", vẽ vời lung tung trên cuốn tập của tôi. Thói xấu này mười năm qua vẫn không thay đổi. Vừa thấy tôi, Pusyseda liền quẳng ngay chiếc bút xuống, vẻ mặt cau có:
- Cô tắm rửa gì mà lâu thế! Này mặc vào đi!
Pusyseda đẩy một chiếc váy mới ra trước mặt tôi, đó là một chiếc váy lụa mềm, màu lục, trang nhã, thêu những bông lựu vàng tươi tăn, chất liệu vải cao cấp, thủ công tinh xảo, chắc chắc người mua đã phải bỏ ra một khoản khổng lồ. Sau khi kết thúc lễ hội Sumuzhe ngày hôm nay, cậu đưa tôi về phủ Quốc Sư rồi lại đi ra ngoài, không nghĩ rằng là cậu ấy đi mua bộ váy này cho tôi.
Tôi tấm tắc khen ngợi:
- Pusyseda, cậu đúng là cao thủ tình trường.
- Đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho phụ nữ đấy. Xưa nay, đều là đám phụ nữ ấy tặng quà cho tôi, họ tặng quà mà chưa chắc tôi đã nhận đâu.
Cậu ta rướn cằm, vênh mặt lên trời.
- Rốt cuộc là cô có nhận không hả, không thích thì để tôi trả lại
- Ấy, đừng đừng.
Tôi vội vàng đón lấy
- Tôi cũng là phụ nữ, tôi không nỡ từ chối.
Khi còn ở thế kỷ XXI, vì thích đi du lịch, thích tìm hiểu, nghiên cứu mọi thứ, nên trang phục thường xuyên của tôi là quần bò, áo phông, giày thể thao. Giáo sư Quý thường lắc đầu nhìn tôi bảo rằng tôi chẳng nữ tính chút nào. Trở về thời cổ đại, lại càng không có nhu cầu thu hút sự chú ý của người khác, quần áo trên người mặc lại càng giản tiện hơn. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng là phụ nữ, phụ nữ thì ai cũng giống ai, ai cũng bị quần áo đẹp chinh phục.
- Thích không?
Tôi gật đầu, sung sướng ướm thử chiếc váy lên người. Giọng nói rủ rỉ của Pusyseda bay trên đầu tôi:
- Cô định trả công tôi thế nào đây?
Tôi giật mình
- Cậu muốn thế nào?
- Hay là, tối nay tôi ở lại đây nhé?
Lại là nụ cười quyến rũ và những cái liếc mắt đưa tình làm người khác ngộp thở, lại là chiêu bài đong đưa mang thương hiệu ấy. Mặt tôi nóng bừng. Tôi không quen nghe những lời tán tỉnh ve vãn ấy. Không đi là sao? Cậu ta muốn gì chứ?
- Ha ha, tôi đùa thôi.
Pusyseda cười giòn giã.
- Tôi sẽ không bao giờ cưỡng bức phụ nữ. Nhưng mà...
Cậu ta đột ngột ghé mặt sát tôi, ánh mắt phong tình gợi cảm, cố ý kéo dài giọng:
- Ngải Tình, cô chưa từng có gì với đàn ông đúng không? Tôi mới nói thế mà cô đã đỏ mặt rồi.
Mặt tôi lại càng đỏ lên dữ dội, tôi lừ mắt đe dọa tên ranh ấy.
- Việc gì đến cậu! Nếu có thì cũng không phải với cậu!
Đây là lần đầu tiên tôi bàn luận về vấn đề này với một người đàn ông trẻ tuổi vào lúc nửa đêm. Cảm thấy thật ấu hổ! Mặc dù tôi là người của thế kỷ 21, tôi lại lớn hơn cậu ta hai tuổi, nhưng lại luôn cảm thấy như mình là một đứa trẻ khi nói chuyện cùng cậu.
- Tại sao lại không thể là tôi?
Giọng Pusyseda trở nên nghiêm túc. Trái tim tôi lại đập loạn nhịp, tôi nhìn cậu. Pusyseda tiếp tục luyên thuyên:
- Cô xem, tướng mạo tôi không xấu, gia cảnh cũng không hề tệ. Quan trọng nhất là, ở bên cạnh tôi cô sẽ không bao giờ cô đơn. Tôi chắc chắn sẽ làm cho cô thật hạnh phúc.
Tôi thầm thở dài, phóng tầm mắt mình vào bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ:
- Nhưng đây không phải là những thứ tôi muốn
- Vậy thì cô muốn gì?
Tôi bước đến cạnh cửa sổ:
- Đàn ông và phụ nữ tình cờ gặp gỡ, nảy sinh tình cảm, giai đoạn đó người ta gọi cuốn hút. Cuốn hút là sức hấp dẫn nhục dục, nó sẽ tan rất nhanh. Nhưng yêu là thứ tình cảm chứa đựng cả rung động của tâm hồn và khát khao nhục cảm. Khi người ta yêu, lý trí trở lên bất lực, mọi buồn vui, hạnh phúc và đau khổ đều nảy sinh từ đó. Rồi người ta muốn được có nhau, muốn được hãnh diện về nhau, đón nhận nhau, thương nhớ nhau, tha thứ cho nhau, hạnh phúc vì nhau. Nhưng đó chưa phải là giới hạn cao nhất của tình yêu, giới hạn cao nhất là sống bên nhau. Tình yêu cuồng nhiệt đến đâu rồi nước chảy hoa trôi, cũng sẽ trở lên bình lặng. Hai con người nương tựa vào nhau, sống bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long, đó mới là sự gắn kết bền chặt, mãi mãi.
Tôi lặng ngắm bầu trời bên ngoài cửa sổ. Rajiva đang ở nơi cách tôi bốn mươi dặm. Có phải cậu ấy cũng đang hướng lên bầu trời ngàn vì tinh tú kia giống như tôi không? 'Từ tình cảm đến chân tình rồi trao nhau ân tình, đó mới là những cung bậc trọn vẹn của tình yêu.' Tôi và Rajiva, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để trao nhau ân tình. Tình cảm của chúng tôi, rồi cũng hoang phế.
- Ngải Tình, cô yêu ai rồi phải không?
Tôi thót tim! Pusyseda đang ở rất gần tôi, đôi mắt sâu thẳm chiếu vào tôi như muốn soi tâm tư. Ánh mắt ấy giống Rajiva đến kì lạ!
- Không, không, không phải.
Tôi vội vàng thanh minh. Tôi không thể để Pusyseda hay bất cứ ai trên đời này biết được tình cảm của mình dành cho Rajiva.
- Tôi chỉ hơi xúc động thôi! Giá mà tôi có được tình yêu như thế thì tuyệt biết bao...
Pusyseda xoay vai tôi lại, ngón tay nhè nhẹ nâng cằm tôi lên để khiến tôi đối diện với đôi mắt thường khiến tôi gặp ảo giác ấy.
- 'Tử sinh cách trở đôi nơi
Cùng em anh đã nặng lời từ xưa
Đôi ta những nguyện cùng già,
Cầm tay thuở ấy, bây giờ chưa quên'
Ngải Tình, cô muốn có một tình yêu như vậy, đúng không?
Tôi chưa từng nghĩ về điều này. Tôi chưa bao giờ dám mơ đến một ngày nào đó sẽ được bình thản nắm tay Rajiva, cùng nhau đi đến cuối chặng đường đời. Mỗi người trong chúng tôi đang phải gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm...
- Ngải Tình, hay chúng ta thử xem.
Khi làn môi gợi cảm của tên lãng tử chực đổ xuống, thì tôi đã kịp dùng chiếc váy mới che trước mặt, sau đó đá hắn ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com