Chương 16: Thì ra tôi đã có chút cảm tình với sói!
Writter: Cáo cô nương
Chương 16: Thì ra tôi đã có chút cảm tình với sói!
Nhóc quỷ chở tôi về nhà, trên đường đi, tôi vẫn không chịu được mà luôn miệng hỏi nó về vấn đề nó nói lúc nãy. Nhưng cho dù tôi có bỏ sức trăm trâu ngàn bò mà hỏi, nó vẫn một mực im lặng! Con bà nó!!! Thế khi nãy mày nói chuyện đó với chị mày làm gì hả thằng ôn dịch kia??? =.= chỉ giỏi chọc chị mày nổi điên!
“Này, nhóc chở chị về nhà thật à? Không mời chị ăn trưa sao?” Tôi níu tay áo của nó hỏi. Mặc dù đang đội nồi cơm điện trên đầu, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nó đang lườm tôi. Gì? Chỉ là hỏi thôi mà, không ưng thì nói chứ mắc gì lại lườm hoáy nhau!!! Nó bỏ cái nồi cơm điện trên đầu ra, quay sang nhíu mày nhìn tôi “từ lúc bước ra khỏi quán café, chị mở miệng 230 lần, 1 lần hỏi tôi không mời chị ăn trưa à, 1 lần hỏi tôi không mời chị ăn trưa hả, bây giờ 1 lần hỏi tôi không mời chị ăn trưa sao, còn 227 lần còn lại thì điên cuồng hỏi tôi khi nãy nói vậy là ý gì!!! Tôi mà mời chị đi ăn trưa…” Nó rướn người lại gần mặt tôi “Chẳng phải là tự ngược bản thân hay sao? Tôi cũng đâu có bị khùng???” Nói xong nó đội nồi cơm điện lên đầu rồi phóng vèo đi trong gió!!! Tôi chớp mắt mấy cái. Gớm! Vậy mà cũng để ý!!!
Tôi lủi thủi đi vào nhà. Nói là vào nhà chứ thật ra là đứng trước cửa nhà, nhận một cú điện thoại kinh thiên động địa của mẫu hậu “Cái gì??? Không có cơm trưa á???” Tôi nói như hét vào điện thoại, mẫu hậu tôi lại sang nhà đại tỷ rồi a~ “mày hét vào mặt mẹ mày thế đấy hả? Mày xem lòng vòng trong nhà còn cái gì thì ăn đỡ đi” Tôi khóc sướt mướt “ạ ạ ạ ạ, con không biết đâu, lỡ trong nhà không có gì ăn thì sao? Chiều nay con còn 2 ca học lận, mẹ không muốn con chết đói thì mau về nấu cơm cho con đi!! ạ ạ ạ ạ ạ” “Mày có thôi ngay cái trò ạ ạ đó không? Mẹ sinh mày ra là con gái vàng ngọc, chứ có phải quạ đâu mà cứ hễ khóc là mày lại ạ vậy hả?” Tôi lại càng khóc lớn “Ạ Ạ Ạ Ạ, con không biết đâu, là con gì thì cũng phải ăn trưa, mẹ mau về nấu cơm cho con đi! Ạ Ạ Ạ Ạ” Mẫu hậu nhà tôi hít vào một hơi “Mày tự nấu được, không thì ăn Omachi đi, tối về mẹ mua bún bò cho” Tôi thút thít “Hứa nha! Bún bò chả lụa nha, con không ăn giò heo đâu! Sẵn mua sinh tố dâu về bồi bổ con gái mẹ học hành vất vả luôn nhaaa~!!” “Mày được tiền thì muốn vàng à?” Tôi lại tiếp tục điệp khúc mùa thu “Ạ ạ ạ ạ, mẹ bỏ đói con buổi trưa, thì phải bù vô buổi tối chớ, ạ ạ ạ ạ” Mẫu hậu tôi lập tức gầm lên “mày mà còn ạ nữa thì tối lại tiếp tục ăn Omachi nghe chưa con” Tôi đành ngoan ngoãn chấp nhận sự thật là chỉ có bún bò chả lụa mà không có sinh tố dâu T.T Tôi muốn uống sinh tố dâu a~!!!
“Rột rột…sột sột” vâng, em nhỏ đã phải ăn Omachi thay cơm trưa nay!!! Tôi đang rất bình tĩnh vừa ăn vừa soạn giáo án chiều nộp, thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa!!! Tôi ngặm trong họng một đống mì, não bắt đầu vận động. Nếu là gia đình tôi thì không bao giờ có chuyện gõ cửa, bánh bao Cả Cần cùng các thể loại liên quan đến hắn thì đã bị tôi cấm tuyệt không được lại gần nhà tôi, Nhiên hoa khôi thì đi làm, Hậu nhà tôi thì giờ chắc đang nằm phè trong phòng máy lạnh ôm lap rồi. Vậy có thể là ai??? Tôi hút rột đám mì trong họng, nhai nhai mấy cái rồi nuốt ực, quyết định liều mạng ra mở cửa!
Cửa nhà tôi là thể loại cách âm tuyệt đối, căn bản cách nhau 1 cánh cửa thì đã giống như cách nhau 8 ngàn năm ánh sáng rồi. Tôi đưa mắt nhìn qua khe hở, bất ngờ chưa? Là thư kí mỹ nữ của bánh bao Cả Cần!!! Tôi vội vàng mở cửa, trưng cái mặt ngu cười gian nhìn người ta
“Chào…chào chị, đây…đây là của Mr. Ryan nhờ tôi đưa đến cho chị” thư kí mỹ nữ dưới cái nhìn đê tiện của tôi đã không thể giữ nổi bình tĩnh, lắp bắp nửa ngày mới nói hết ý của mình. Nhưng khoan hãy để ý đến vấn đề đó, vấn đề quan trọng là hắn gửi cho tôi cái gì thế này? Tôi ôm lấy cái hộp to cỡ 14inch từ tay mỹ nữ. Ôi mẹ ơi! Nặng chết tôi!!! “cảm ơn người đẹp…à không, cảm ơn…mà tôi phải xưng hô với chị thế nào đây nhỉ?” Tôi cười hết sức xúc động nhìn thư kí mỹ nữ. Mỹ nữ đáng thương, rặn mãi mới ra một nụ cười nhìn còn đau khổ hơn đang bị táo bón “Cứ gọi tôi là Cindy cũng được” Tôi cười tươi rói “a, vậy cảm ơn Cindy mỹ nữ, thật ngại quá, đã làm phiền cô đến tận đây. Cô có muốn vào nhà một chút không?” Thư kí mỹ nữ vội vàng phất tay “không không không… tôi còn có việc phải làm, hẹn gặp lại” Nói xong lập tức bỏ của chạy lấy người! Tôi nhếch mày, gì zậy trời? Tôi đáng sợ vậy sao? Tôi là cục vàng người thấy người mê đó ngaz!!!
“AAAAAAAAAA, BMW MZ8~!!!!!” Vừa mở hộp quà ra tôi đã hét lên như đang đi đào vàng mà phát hiện ra kim cương vậy. Đẹp, trời ơi, đẹp chết tôi rồi!!! À, thật ra nó chỉ là mô hình thôi! Nhưng mà MZ8 là bản concept vừa mới được thiết kế cách đây không lâu, vẫn chưa đưa vào nghiên cứu. Hắn làm cách nào lại có thể làm mô hình của nó? Cái này chỉ có 2 loại, một là hắn quen biết siêu rộng, sau đó được thiết kế sư đồng ý rồi đưa mẫu concept cho dựng mô hình. Hai là…đệ nhất nhái hàng Tung thị Của!!! Tôi vội vàng nhưng nhẹ nhàng nâng mô hình yêu dấu lên nhìn vòng quanh để check xem có ‘made in China’ không!!! Không nha, là made in Germany!!! Á, vậy là hàng thật! Tôi thật muốn chưng nó vô lồng kiếng, dán ở bên người để ngày nào cũng ngắm T.T hạnh phúc chết mất!!!
Chưa hết, kế bên cái mô hình còn có một lô lốc các chai lọ, nhỏ có, lớn có, trong có, đục có…toàn bộ là tiếng Anh. Ôi trời đất thánh thần thiên địa ơi! Lần đầu tiên tôi được trai tặng mỹ phẩm, lại còn là loại thượng hạng nữa nha!!! Nhưng mà…tôi không có năng khiếu dưỡng da, cho nên sau khi liếc nhìn cái đám lùng nhùng kia một cái, tôi lập tức quay zìa với cái mô hình MZ8 của tôi. Trời ơi đẹp!! Tôi nhớ rõ ràng mình chỉ khoe hắn một lần duy nhất trong lúc hắn chở tôi đi học “này, bánh bao…ý Ryan, anh có biết BMW vừa ra mẫu concept MZ8 không?” Hắn lúc đó đang lái xe, gật đầu một cái “có biết” Tôi hào hứng “đẹp lắm nha, nhìn vừa khỏe khoắn, vừa hiện đại lại ngầu vô cùng luôn!!!” “thích sao?” Tôi hất cầm “dĩ nhiên là thích, phàm là hàng của BMW cái gì tôi cũng thích. Hậu của tôi còn nói ‘sau này không cần biết ngoại hình, nghề nghiệp, gia đình người ta thế nào, chỉ cần là đi BMW thì ngươi lập tức sẽ chân chó chạy theo người ta’ ” Hắn cười phì “Anh cũng đi BMW, mà không phải chỉ có 1 chiếc…” Tôi lúc đấy bỗng nhiên nhìn thấy Hậu yêu dấu vừa bước xuống xe bus, tôi lập tức la lên “dừng xe, lập tức dừng xe” Sau đó vội vàng phóng tới bên Hậu nhà tôi, bơ luôn hắn qua một bên.
Nhưng nói gì thì nói, tôi bỏ mô hình vào lại trong hộp, sau đó đem giấu giếm kĩ lưỡng trong phòng. Tiếp tục ăn mì rồi tung tăng đi học!!! Tự nhiên có cảm tưởng như ngày đầu tiên đến trường, tâm trạng cứ gọi là phơi phới :3!!!
“Bé con!” Tối hôm đó, sau khi ăn no nốc nách tô bún bò của mẫu hậu, vừa trèo vô phòng chuẩn bị lôi mô hình ra dán vào người thì thấy điện thoại run mãnh liệt “A, bánh bao Cả Cần” “Bánh bao Cả Cần?” “Quên đi, A, rất cảm ơn anh, suốt đời suốt kiếp tôi sẽ không bao giờ quên ân huệ của anh, anh là mặt trời chân lý, là ánh sáng trong đêm tối, là mì gói trong lúc đói, là phao cứu sinh trong vũng sình, là tương lai, là lẽ sống, là…” “Em có thôi ngay đi không?” Tôi còn đang định thao thao bất tuyệt, hắn đã nghiến răng rít lên. Ờ, thì có hơi lố, nhưng cũng đâu cần phải hung dữ với tôi, tôi là đang ca ngợi anh cơ mà “Nhận được quà rồi?” “Dạ, rồi” Tôi nhỏ nhẹ thỏ thẻ với hắn. Sau đó điện thoại truyền đến tiếng phụt rất mạnh, cùng với tiếng cốp, tiếng hắn ouch rất lớn và tiếng bộp, sau đó điện thoại chìm vào tiếng tút tút tút quen thuộc… Đột nhiên tôi cảm thấy rất buồn cười, dạo gần đây cứ nói chuyện với hăn, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Giống như bị dư năng lượng sau khi ăn ngọt vậy!!! Lúc nghe điện thoại, tôi luôn vô thức cười cười, sau khi cúp máy lại cứ tiếc tiếc, sau đó còn ngồi tự kiểm điểm sao lúc nãy không nói thế này, sao không cười thế kia…Cảm giác này quen lắm, một năm trước, cũng đã từng trải qua…
Hắn bị tôi làm cho điên đảo thị phi rồi :3 *nở bông*
Sau khoảng 15 20 phút sau, điện thoại tôi lại run mãnh liệt “Anh bị làm sao vậy?” “Ừm, không có gì! Mà này, sau này em có thể…ngày nào cũng nói chuyện với anh như lúc nãy không?” Tôi đằng hắng mấy cái “nếu anh đều đặn mỗi ngày gửi cho tôi 1 mô hình concept của BMW, có chết tôi cũng nói chuyện với anh nhẹ nhàng như thế!!!” Hắn im lặng luôn.
“Em…ở nhà ngoan chứ?” “Cái gì ngoan? Tôi là con anh à?” Hắn phì cười “À, ý của anh…em ở nhà, có gặp Ron không?” Tôi nghi ngờ “Nhóc quỷ á? Hồi sáng có đi café với nó!! Sao vậy?” Hắn im lặng một chút “Nó…có nói gì với em không?” Tôi chau mày, tôi có nên nói với hắn rằng em ruột của hắn đã xúi tôi đừng tin hắn không? Sau đó sẽ nảy sinh mâu thuẫn gia đình, sau đó chiến tranh bùng nổ, hắn sẽ giết nhóc quỷ để trả thù, nhóc quỷ sẽ chống đỡ hết sức có thể. Hai anh em nhà đó, một mất một còn, một vào nhà xác một vào nhà đá. Kết thúc câu chuyện thương tâm đầy nước mắt!!!
Chết cha, lạc đề đi đâu rồi “Hả? Anh hỏi gì cơ?” Hắn thở hắt một hơi “Không có gì! Chờ anh về, có được không?” Tôi chau mày nhìn quanh “Hai anh em anh bị điên cái gì vậy? Tôi mệt rồi, hai anh em các người thật sự rất phiền phức, toàn nói những lời vô nghĩa, nếu không còn gì nữa, tôi cúp máy đây…” “Khoan đã” Tôi hít vào một hơi.
Tôi là loại người vừa đa nghi vừa thích suy diễn. Tôi có khờ thật, nhưng cũng không phải là ngốc. Một khi đã ngửi thấy mùi phiền phức, tôi sẽ lập tức bỏ trốn. Tôi không thích dây dưa, tôi không thích cảm giác bị người khác qua mặt, tôi lại càng không thích cảm giác bị người ta lừa dối. Cái cảm giác là người cuối cùng biết được mọi chuyện, nó đau lắm…Nhưng cái cảm giác là người theo dõi và từng bước tìm hiểu ra mọi chuyện, nó còn đau hơn gấp trăm, à không là gấp ngàn lần hơn nữa…Thà là ngay từ đầu, bạn không biết gì, ít ra trước khi đau khổ bạn còn có khoảng thời gian hạnh phúc. Nhưng nếu ngay từ đầu bạn đã nhận ra điều không bình thường, đến một giây an vui, bạn cũng đã dành dụm để nuôi nấng nỗi đau trong lòng rồi…
“Nói nhanh đi, sáng mai tôi còn phải đi học” Mùa xuân của tôi, quả nhiên cũng chỉ là do tôi ngộ nhận cả thôi.
Hắn im lặng một lúc, tôi thở dài “Anh không nói, tôi cúp máy đây”
“Anh thua rồi!”
Tôi im lặng
“Anh…thật sự thua rồi!”
Tôi cúp máy, nhưng một giây trước khi tôi cúp máy, tôi đã nghe thấy một câu, mà vĩnh viễn tôi cũng không quên được
“Anh thích em, bé con!”
Tôi lặng lẽ thở dài…Đau thật đấy!!! Hóa ra tôi thích hắn nhiều hơn tôi tưởng, đau đến thế này cơ mà…Chỉ có người bạn thật sự quan tâm, mới có thể làm tổn thương tâm hồn bạn. Quan tâm càng sâu, tổn thượng càng nặng nề hơn…
Nếu hắn không bị lời thỏ thẻ của tôi làm cho thần hồn điên đảo, nếu hắn không chờ đến 15 20 phút sau mới gọi lại cho tôi, tôi đã không nhận được cuộc gọi của Nhiên hoa khôi. Nếu tôi không nhận được cuộc gọi của Nhiên hoa khôi, tôi đã không biết hôm qua…
Chính là ngày hắn đính hôn…
Nếu như chỉ mình Nhiên hoa khôi gọi điện thoại nói cho tôi biết điều đó, tôi đã thật sự không tin. Một chút cũng không tin lời Nhiên hoa khôi nói. Nhưng còn biểu hiện của nhóc quỷ…tôi không thể không để ý…Nhưng nếu chỉ có biểu hiện của nhóc quỷ và cuộc điện thoại của Nhiên hoa khôi, tôi vẫn sẽ quyết định tin 50% vào hắn, sẽ đợi hắn về mới hỏi rõ sự tình…
Nhưng còn lời chúc phúc đó thì sao? Lời chúc phúc mà hôm qua trước khi hắn cúp máy, tôi đã vô tình nghe được “Congrat Mr. Ryan, your Bright-to-be is so gorgeous”
Tôi phải làm sao? Làm sao để tin hắn? Làm sao đây…
Lời tác giả:
*cúi đầu 180 độ* Thành thật xin lỗi mọi người!!!!! Ta muôn lần đáng chết TT______TT Ta không có lời gì biện hộ cả, mong mọi người xử phạt!!!!
Nhưng nói gì thì nói, nút vote kế bên, cmt bên dưới, ủng hộ đi :3 *bung lụa* *nở bông*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com