Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ngoại truyện 1 : chuyến du lịch của Decimo ( phần 1)


( au có chỉnh lý và bổ sung một xíu, một xíu thôi )

Truyện tui viết là tương lai rất xa. Miễn trừ trả lời câu hỏi nhưng nếu muốn cứ hỏi, au sẽ trả lời cho chương sau.

***

“ Được, các người không đi chứ gì? Tôi đi!! ” Cậu mặt tức giận kéo vani cứ thế ra khỏi cửa chính Vongola.

Mấy người kia sau khi cậu đi liền bày ra cái vẻ mặt như phi tần thất sủng. Mà thất sủng chỗ nào? Một ngày đến 10 hiệp, thằng nào chịu được.

Cậu một tay kéo vani, miệng luôn lầm bầm chửi mấy câu đại loại ‘ Mấy người thích thì tự làm ’ hay ‘ Ta đi luôn, đừng có tìm ’

***

Đi đến sân bay, đặt một vé cấp tốc, cậu không khỏi cảm thán tốc độ quá nhanh. Nếu như nơi khác ít nhất phải nửa ngày.

Ngồi trên máy bay, cảm giác thoải mái ùa vào. Máy lạnh mát mẻ. Tại sao cậu lại không nhận ra được đi máy bay lại an toàn, yên tĩnh như vậy?

***

Cậu vừa đi cái đám kia liền nháo một trận. Gokudera sốt ruột đi qua đi lại. Yamamoto mặt đen đi một nửa. Kiếm cầm trên tay quăng đi tứ phía. Mukuro rất may mắn vài lần kiếm đâm vào. Hibari bay về Nhật Bản, là bay đấy. Ryohei hết mình chạy quanh... Nói chung chả có ai bình thường.

“ Oni-chan, mẹ giận lắm ” hai đứa trẻ buồn bã nói với người trước mặt.

“ Không sao, như vậy cũng tốt, họ sẽ biết quý trọng mẹ hơn ” Tsune xoa đầu hai đứa nhỏ. “ Có muốn đi chơi không nào?”

Hai đứa nhìn nhau mỉm cười “ Có ạ !”

Tsune bế hai đứa lên mỗi đứa một tay rồi cười. Hai đứa trẻ song sinh là em trai của Tsune, là sản phẩm của ai đó không rõ.

****

Sau vài tiếng ngồi trên máy bay, cậu bước xuống, gió lùa qua lướt trên gò má.

Sân bay đông đúc nhưng náo nhiệt. Vươn tay xoa lấy cái bụng phẳng lặng còn chưa nhô lên cậu thầm rủa mấy người kia không biết tiết chế.

“ Tính là nói cho họ biết nhưng chắc là không cần đâu... Ha ”

Cậu mỉm cười kéo vani đi vào dòng người đông đúc.

“ Báo cáo! Vongola Decimo đã đi về hướng 10h30, đã bắt taxi có biển số H12-S136 ”

Người kia nhiệt tình báo cáo ngay khi thấy cậu đi lên một chiếc xe. Ta đố mấy bạn biết thánh này là ai?

“ Được, tiếp tục theo dõi ”

Cậu vậy mà không để ý có người theo dõi.

***

Một mạch về đến Namimori, quanh cảnh không thay đổi lắm, thay đổi thì cũng phải tính đến những đứa trẻ đều đã trưởng thành cả.

Cậu lần này về Nhật cố để đi du lịch cùng lớp. Lớp cậu mới gửi một tin nhắn cho nhau là sẽ đi du lịch ở Ý một thời gian. Cậu thắc mắc, cái quái gì lại phải ở Ý, chẳng lẽ mấy người hết chỗ chơi sao?

“ Vongola Decimo đã đến cửa nhà Sawada ”

Người kia lại lên tiếng báo cáo. Cậu đứng ở cửa tay đưa lên hạ xuống không biết có nên ấn không. 3 năm qua cậu chưa từng về Nhật, không viết cha mẹ có nhận ra cậu không nhỉ? Nghĩ là háo hức cậu nhấn chuông cửa.

{ King kong...... }

“ Ra ngay !”

Không ngoài dự đoán của cậu, một người phụ nữ mái tóc nâu bước ra, trên người đang mặc tạp dề chắc là đang nấu ăn.

“ A!? Tsu-kun sao?” cô nghi hoặc hỏi người đứng trước mặt.

“ Dạ mẹ, con đây ” cậu cười gượng, chẳng lẽ trong 3 năm qua cậu thay đổi xấu lắm sao mà mẹ không nhận ra?

Bà xúc động, đánh rơi cả cái thìa nhào đến ôm cậu. “ Tsu-kun lâu không về làm mẹ rất nhớ đấy ”

Cậu cũng chỉ cười rồi ôm lấy bà, cánh tay vỗ về phía sau lưng trấn an.

Ồn ào ngoài cửa tình mẫu tử một lúc cả hai bước vào nhà. Rada dò cá ngừ của Iemitsu vang lên liên hồi. Vừa thấy cậu, chưa kịp mở lời ông đã lao nhanh đến chỗ cậu đứng “ AAAA!! CÁ NGỪ NHỎ CỦA TA, LÂU KHÔNG GẶP ”

Cậu cũng đáp lại ông rồi ngồi xuống. Nana vào bếp nấu tiếp thi thoảng lại ngoảnh ra nói vài câu.

“ Cá ngừ của bố, có phải bọn họ không cho con về phải không?” ông nước mắt ngắn dài hỏi cậu. Còn đâu ra cái danh “ Sư tử Vongola? ”

“ Không ạ, lần này con về để đi du lịch với lớp ” cậu cầm cốc nước lên uống.

“ Vậy con còn ở đây không?”

“ Dạ có... Con sẽ ở đây mấy tháng ” cậu tươi cười đáp.

“ Ôi cá ngừ của ba, con trưởng thành thật rồi ” ông giả vờ đưa tay lau mắt.

***

Sau một hồi thuyết phục và năn nỉ bằng tất cả những gì cậu có, cậu mới có thể đi dạo vài vòng quanh Namimori.

Namimori thật hoài niệm. Năm 14 tuổi đã phải chuyển về Ý sống cùng hoàn thành huấn luyện người thừa kế. Năm 25 thì do oan ức mất trí nhớ cũng về Namimori đến cuối cùng Namimori vẫn là nơi khởi đầu cho mọi chuyện.

“ Oa, nhìn vẫn như cũ luôn ”
Nói là vẫn như cũ nhưng cậu nào biết, cái bên trong nó thay đổi rõ rệt luôn.

Bước vào trường học, vì đây đang là giờ học nên sẽ chẳng ai để ý đâu, cậu cứ đi qua đi lại giữa các lớp và nhận được ánh mắt kì lạ của học sinh.

“ Hội trưởng phu nhân?”

“ Kusakabe, xin chào anh ” cậu cúi người nói. Thì ra Kusakabe luôn luôn ở lại nơi này để bảo vệ ngôi trường thay Hibari.

“ Chúng ta đến phòng kỉ luật ngồi chứ?” Kusakabe mở lời trước.

“ Được ” cậu gật đầu bước theo.

Cậu đã thấy hối hận khi bước vào phòng. Hibari! Đúng là Hibari Kyoya đang ngồi trên ghế, quay ra ngoài cửa sổ.

“ Kyoya... ” Cậu nhẹ giọng gọi tên người kia.

“ Lui ra ” Hibari lạnh giọng nói, ánh mắt liếc qua cậu đang đứng ở cửa.

Kusakabe nghe vậy bước ra, trước khi đi còn không quên đặt ở lại chiếc chìa khóa cửa.

“ Kyoya... Nghe em giải thích... ” cậu ngồi xuống nói.

“ Nói!” Hibari mất kiên nhẫn kêu lên.

Cậu sợ hãi ngồi lui ra xa và điều này làm Hibari không hề thích. Đừng hỏi tại sao. Trong số tất cả thì chắc cậu sợ nhất là Hibari, Xanxus, Reborn rồi. Mặc dù vợ chồng thì cũng làm rồi nhưng sợ hãi sẽ không biến mất đâu. Mà khoan, việc gì cậu phải giải thích nhỉ? Nhờ bọn họ mà cậu mới bỏ nhà ra đi mà nhỉ? Cái quái gì cậu phải xin lỗi?

“ Động vật nhỏ, qua đây ” Hibari thờ dài vỗ vào phần ghế trống bên cạnh.

Cậu bước lại nhưng mà gần bước tới liền bị nắm tay kéo mạnh xuống ngồi lên đùi người kia.

“ Kyoya... Thả em ra, em không hề thích trò này ” cậu đỏ mặt nghĩ, nhỡ có học sinh hay giáo viên đi qua hay là có thành viên hội kì luật đi vào há không phải là hỏng hình tượng sao?

Tsunayoshi a, hình tượng của cậu trong mắt bọn họ đã bị Hibari rèn, đúc lại là dễ thương, ngây thơ, đáng yêu và vô cùng dụ thụ nga~

“ Nói đi, tại sao lại bỏ đi? ” Hibari nhỏ nhẹ nói vào tai cậu. Cậu cảm giác mặt mình đỏ như cà chua rồi đây.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không hợp lý, tại sao trong cậu của Hibari lại cảm giác sợ hãi vậy? Hay do cậu nghe nhầm.

“ Mấy người đâu biết cái chồng giấy trên bàn em mất 3 đêm để làm đấy, vậy mà mới sáng ra mấy người lại đã tạo cho em thêm vài đống nữa, đã hơn 2 tuần em chưa ra khỏi phòng ..” đã thế mấy người có biết em đã có thai vậy mà vẫn còn không tha – cậu cật lực nói ra, câu cuối liền giữ lại im lặng. Cậu đâu muốn cái thảm cảnh của những năm trước xảy ra đâu.

Hibari ngay khi cậu đi lại nhớ lại cái cảm giác chính mình đã đuổi cậu đi, lo lắng cùng sợ hãi dâng lên, không tự chủ được mà đi theo cậu.

“ Sawada Tsunayoshi đừng rời xa tôi ” Hibari này là đang cầu xin cậu sao? Thật hiếm có.

Cậu bật cười, sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi vậy mà còn nói như thế? Sớm biết đã không thể nào dứt ra thì cố làm gì?

“ Em không có ” cậu xoay người lại ôm lấy gò má của người kia, trán chạm trán.

Hibari hơi bất ngờ nhưng sau đó bảo trì im lặng xem cậu định làm gì. Anh ngay lập tức nhìn thấy có một mật vụ đang ở ngoài cây. Vừa mới hạ hỏa giờ lại thêm tức.

Bất ngờ để cậu xuống, anh bước ra ngoài, vẻ mặt như tu la tái thế. Cái quái gì chứ, biết anh chuẩn bị làm cái gì mà hắn vẫn còn đứng trên cây theo dõi. Phải cắn chết!!

Cậu không hiểu gì cả, cơ thể mệt mỏi mau chóng nằm xuống ghế ngủ thiếp đi.

***

Hibari vừa đi cắn cái tên kia thừa sống thiếu chết quay lại thì thấy cậu đã nằm ngủ trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi hết sức. Có lẽ do bọn họ quá trớn sao? Lấy cái chăn trong tủ, Hibari đắp lên cho cậu. Ngồi xuống bên cạnh cậu anh đưa tay vuốt nhẹ.

“ Đừng bao giờ rời khỏi anh, Tsunayoshi ”

Ta thề luôn, viết câu này mà ta phân vân đắn đo cả nửa ngày có nên không?

Anh nhỏ giọng rồi hôn lên môi cậu. Cơ mặt cậu giãn ra trông có vẻ hạnh phúc.

                     “ Ti Amo... ”

Cái người bị đánh cho thừa sống thiếu chết kia lại vô cùng vui vẻ mỉm cười. Các vết thương trên người mau chóng biến mất không dấu vết.

“ Vongola Decimo, lần này ngươi sẽ phải trả giá ”

Rồi biến mất trong làn sương mù chàm.

****

Ta bí ý tưởng quá, có nàng nào góp ý không? Ta sẵn sàng đón nhận. Chương này nhạt lắm đấy. Nếu đọc nhớ ăn muối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com