Chapter 11: Về Pháp (2)
6 năm qua, Pháp? Chuyện gì đã xảy ra?
Chuyến bay đường dài từ Việt Nam sang Pháp của Nhi đã hạ cánh an toàn.
Nhi khệ nệ vai đeo bali, tay kéo lê chiếc vali to đùng với những món đồ linh tinh mà hầu hết Nhi đều cho là cần dùng đến chúng, cô chậm rãi đặt những bước chân đầu tiên của mình tại Pháp.
Phi trường đông ngộp người khiến Nhi cảm thấy ngột ngạt và có chút khó chịu. Cô quan sát thấy được rằng, hầu hết những người khách trên cùng chuyến bay với cô đều có gia đình và người quen đứng chờ đợi sẵn từ rất lâu. Nhi đưa mắt nhìn xung quanh mình. Đây là lần đầu tiên Nhi đặt chân đến một nơi hoàn toàn xa lạ, một đất nước tráng lệ, hùng vĩ và kiêu hãnh tại vùng đất Tây Âu, một nơi có thể được xem là quá xa so với Việt Nam, và Nhi đang ở đây một mình, không có lấy một người thân.
Thoáng chút, Nhi cảm thấy chạnh lòng.
Nhi hít một hơi thật dài lấy lại tinh thần. Cô mở điện thoại lên và lần dò gọi vào số của taxi mà Tú đã cẩn thận tìm kiếm trên Google về hãng nào uy tín mà lại phục vụ chu đáo. Sang tận Pháp rồi mà Tú vẫn có thể khiến Nhi cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản vì những việc cỏn con như thế.
Chớp nhoáng, Taxi Nhi vừa gọi đã đến. Anh tài xế vội mở cửa xe và xếp hành lí của Nhi vào cốp một cách nhanh chóng. Đúng thật là phong thái làm việc nhanh nhẹn.
"Excusez-moi. Ou veux-tu aller?" – anh tài xế cất giọng hỏi khi vali được xếp gọn gàng, và khách hàng của mình đang yên vị trên xe
"Oh... I'm so sorry..." – Nhi ấp úng bẽn lẽn đáp lại. Anh ta nói gì thế? Chết thật, Nhi đã kịp học được từ nào tiếng Pháp đâu chứ?
"Cô đến từ Việt Nam à?" – anh quay sang ngỡ ngàng hỏi. Ngữ điệu này, thái độ ấp úng này, tất cả thật quen thuộc. Anh chẳng ngại ngùng dùng tiếng Việt để hỏi rằng cô gái đây có phải đến từ Việt Nam hay không.
"Ah! Thật may quá. Tôi đang lo lắng không biết phải làm sao" – Nhi thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy chút hi vọng nhỏ nhoi về sự may mắn mà cô sắp được gặp, ít ra giữa nơi đất rộng người đông này, cô vẫn tình được một người đồng hương.
"Haha" – anh tài xế phì cười, "Cô muốn đến đâu?"
"Trường Đại Học ENS. Anh biết chứ?" – Nhi nhanh nhảu đáp.
"Tôi biết, tôi cũng học ở đấy. Thật trùng hợp" – Anh ta bật cười rồi nhanh chóng cho xe lăn bánh, "Tôi là sinh viên khóa 52 của trường"
"Khóa 52? Tôi cũng thế" – Nhi trố mắt ngạc nhiên nhìn anh, cô có thể sẽ có một người bạn giúp đỡ cho những buổi đầu rồi.
"Vậy là bằng tuổi nhau rồi. Xưng hô với bạn là gì nhỉ?" – Anh chăm chú lái xe, rẽ trái, rẽ phải, dừng đèn đỏ, rồi xe lại tiếp tục lăn bánh, nhưng vẫn không quên chú ý đến việc bắt chuyện với Nhi. Có lẽ vì ở đây hầu hết mọi người đều cởi mở, hoặc có thể vì anh cảm thấy quen thuộc về cô gái đến từ Việt Nam này.
"Gọi tôi là Nhi" , Nhi đáp, "Còn bạn?"
"Jacky"
Jacky? Nhi lẩm bẩm
"Ở Việt Nam là Hoàng Phong", anh tiếp tục nói khi nhận thấy Nhi có chút ngập ngùng
"Nhi nên tìm cho mình một tên tiếng Anh đi, ở đây sẽ chẳng ai gọi Nhi là Nhi đâu" – Phong bật cười
"Ừ nhỉ, Nhi quên mất" – Nhi sáng mắt ra như thể nhận ra điều gì đó
"Vậy có thể gọi tôi là Chloe"
"Rất vui được biết Chloe" - Phong nhanh nhảu đáp.
Nhi ngồi trong xe, đưa mắt nhìn Pháp qua cửa kính, Pháp hiện đại thật, đâu đâu cũng là các tòa cao ốc cao ngút ngàn, rồi chi chít những khi vui chơi, khu giải trí, kể cả những cửa hàng thức ăn nữa. Nhi đang cố gắng nhớ đường đến những cửa hàng này, vì ăn uống với Nhi là một phần không thể thiếu.
"Đến nơi rồi" - Phong nói
"Cảm ơn" – Nhi mở cửa xe, nhanh chóng thu lấy hành lí của mình. Cô tự trách tại sao mình lại mang theo nhiều đồ đến thế
"Nhi vào đăng kí và nộp thủ tục các thứ đi, tôi đợi ngoài đây, tôi sẽ giúp cô tìm khách sạn gần trường nhất" – Phong nói, "Kí túc xá chẳng còn chỗ đâu" – Phong nói tiếp khi nhận thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Nhi
Nhi lục balo lấy hồ sơ mà đã được chuẩn bị sẵn từ trước đó, vội vã chạy vào trường làm thủ tục, vì cũng đã xế chiều rồi, nếu chậm chân thì chắc cô phải chờ đến mai mất.
Loay hoay hơn nửa giờ đồng hồ, Nhi mới có thể tìm được văn phòng ở đây. Ngôi trường này to quá, như một mê cung khiến Nhi chạy đổ cả mồ hôi.
Chloe Nguyen, Nguyen Thuy Nhi, 14-06-1993, D52, Vietnam.
Hoàn tất. Nhi nhanh chóng nhận lấy giấy tờ rồi ra cổng. Bây giờ cô còn phải tìm khách sạn nữa.
"Tôi xin lỗi, trường to quá..." – Nhi gấp rút nói khi nhìn thấy taxi, à không, Phong vẫn chờ ở cổng.
"Bị lạc chứ gì? Lúc trước tôi cũng thế" – Phong bật cười
Nhi không nói gì, chỉ cười đáp lại, "À, cho xe đến khách sạn với, quả thật là chẳng còn phòng nào ở kí túc xá có thể chứa thêm tôi nữa" – Cô ủ rủ nói
Phong gật đầu rồi xe lại lăn bánh đưa Nhi tìm chỗ nghỉ.
Thấy khách sạn dần hiện ra trước mắt, Nhi vội mừng vì ít ra nó cũng không xa trường mấy, cô có thể đi bộ đến trường mà vẫn không lo muộn học, vừa có thể tập thể dục sáng sớm, hít thở không khí trong lành, lại càng không phải nhờ đến taxi.
Nhi nhận lấy hành lí của mình từ Phong, thanh toán hoàn tất tiền taxi rồi lại khệ nệ mang vào khách sạn.
Nhi hoàn tất thủ tục của mình một cách nhanh chóng vì ở đây có thể giao tiếp tiếng Anh, mà tiếng Anh với Nhi thì quá đỗi quen thuộc, Nhi không có chút chật vật gì với nó cả. Nhận lấy thẻ phòng, Nhi nhanh chóng tìm đến thang máy rồi về phòng nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay cô đã mệt quá rồi.
Phòng của Nhi ở trên tầng 7, không phải tầng cao nhất của khách sạn, nhưng từ cửa sổ nhìn ra, Nhi có thể nhìn bao quát được quang cảnh xung quanh đây. Trời cũng đã tối dần, thành phố đã lên đèn. Nhi mở cửa sổ, từng cơn gió se se lạnh thổi vào phòng khiến Nhi khẽ rùng mình, nhưng cũng cảm thấy có chút gì đó thoải mái. Thật may mắn vì một người có tâm hồn thơ mộng như Nhi, lại nhận được một phòng có "view" đẹp không kém, lại còn có không khí tuyệt vời thế này nữa, giống như ở nhà vậy, mỗi sáng Nhi có thể ra đây đón nắng sớm cho tỉnh táo tinh thần. Nhi khẽ cười đắc ý vì sự tự cho là may mắn của mình.
Nhi xếp quần áo vào tủ cẩn thận, rồi sắp xếp ngay ngắn mọi thứ, kể cả những chú gấu bông mà Nhi đã cất công mang đến, cô đem chúng bày biện toàn bộ lên giường một cách cẩn thận.
Xong xuôi, Nhi nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm và thay quần áo. Đến lúc được nghỉ ngơi rồi.
Nhi ngã nhào ra phía sau giường, tận hưởng cảm giác êm ái mà đáng ra cô phải được "hưởng" từ lúc xuống máy bay rồi. Nhi lăn lộn ngược xuôi rồi tìm lấy điện thoại và máy tính. Nhi dáo dát nhìn quanh phòng, lục lọi hồi lâu mới có thể tìm được mật khẩu để mà liên kết máy tính của mình với mạng Internet, nếu không, giữa chốn xa lạ này mà không có Internet, chắc cô tự kỉ mất.
Nhìn vào điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ từ Tú, cô khẽ vỗ tay vào trán mình vì quên mất đã hứa là sẽ gọi cho Tú khi máy bay hạ cánh. Ôi, thật đãng trí quá.
"Nhi đấy hả" – Tú nhanh chóng bắt máy khi chỉ vừa đổ một hồi chuông
"Em đây. Em vừa về đến khách sạn" – Nhi mệt mỏi nói, cả ngày hôm nay chật vậy như thế, cô không còn tí sức lực nào cả.
"Đến nơi sao không gọi cho Tú? Làm Tú lo chết được" – Tú đáp, giọng vẫn da diết, ấm áp đầy yêu thương.
Nhi khốn khổ kể lại cho Tú nghe về cả ngày hôm nay, từ lúc xuống máy bay cảm thấy chạnh lòng, đến lúc dò số taxi mà Tú đã lưu sẵn, rồi đến việc anh tài xế taxi là đồng hương, rồi cả việc bị lạc trong trường, loay hoay mãi mới thấy lối ra, ngay cả việc Nhi phải tìm khách sạn ở vì kí túc xá chẳng có còn chỗ trống nữa. Không hiểu sao ngay lúc này Nhi lại sụt sịt cánh mũi muốn bật khóc, cả ngày hôm nay cô có thế đâu, chắc do quen được Tú yêu chiều nên giờ lại định giở thói nhõng nhẽo đây mà.
Chẳng biết rõ Tú có tập trung nghe Nhi kể toàn bộ câu chuyện hay không, nhưng mà cuối cùng, Tú chỉ để ý đến việc anh tài xế đồng hương. Hình như Tú đây có chút gì đó ghen tuông rồi.
"Đừng có tơ tưởng đến Phong Phong gì đấy nhé" – Tú vờ trêu Nhi
"Tú nghĩ em đã có một con thỏ thúi còn chưa đủ hay sao chứ?" – Nhi cũng chẳng ngại ngần trêu lại Tú, ban đầu Nhi còn có ý chọc Tú về Phong nữa kìa, nhưng rồi lại thôi vì cô đang nhớ Tú da diết rồi, chả muộn phiền để mà chọc ghẹo nữa.
"Em nói ai thúi hả?" – Tú gằng giọng
"Thôi thôi, chẳng ai thúi cả, em đùa đấy" – Nhi phải hạ giọng trước rồi, nếu không thì Tú lại trêu mất
"Ở Pháp lúc này muộn rồi đấy, em ngủ sớm đi" – Tú nói.
Nghe vậy, Nhi ngước nhìn đồng hồ, đã hơn 11h rồi. Muộn thế rồi à, thảo nào từ nãy đến giờ Nhi cứ phải ngáp ngắn ngáp dài. Tú vẫn vậy, vẫn lo lắng cho Nhi từng chút một, không quên xem đồng hồ để nhắc Nhi ngủ. Có chút tiếc nuối khi phải tắt máy rồi, Nhi còn chưa nói hết với Tú mà. Nhưng mà mệt quá rồi, Nhi không gắng thêm được nữa đâu, vả lại, Tú cũng chẳng cho phép Nhi thức thêm nữa.
"Em chào Tú nhé" – Nhi mệt mỏi đáp
"Ngủ ngon nhé! Thương em" – Tú đáp lại, không quên tặng kèm một nụ hôn "xa" qua điện thoại.
"Tú cũng thế. Thương Tú" – Nhi cũng không quên hôn tặng lại Tú
Cứ dây dưa mãi như thế, cuối cùng Nhi phải dập máy trước, vì Tú cũng chẳng nỡ để tạm biệt Nhi. Nhi đóng đặt điện thoại lên tủ cạnh giường, với nâng nhiệt độ điều hòa rồi kéo chăn lên, ôm mấy chú gấu bông vào mình. Nhi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, vì Nhi đã thấm mệt rồi. Tiếng chuông đồng hồ điểm ba tiếng sang ngày mới, từng giấc mơ ngọt ngào đến với Nhi ...
Ngày đầu tiên của Nhi ở Pháp trôi qua như thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com