Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Bí ẩn của cây thần.


Mặt trời xuống thấp dần, rừng cây im lặng chìm khuất trong bóng tối, tiếng những loài động vật đua nhau gọi bầy về tổ đâu đó vang vọng khắp núi rừng. Shinichi và Hattori vẫn đang ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây để chờ đợi thời điểm của lời nói.

-Vẫn không có kết quả gì sao? Shinichi đột ngột quay sang hỏi Hattori ngay sau khi thấy cậu chàng thở dài thả lỏng cánh tay tỏ vẻ bất lực.

-Không thể xuyên qua được sự bảo vệ này, nó qua nghiêm ngặt, đến nỗi ta nghĩ là mình bị chìm vào tư tưởng mênh mông như làn sương mù không có lối thoát. Có gì đó ngăn cản ta tiếp xúc với tư tưởng của cái cây này.

-Ta nghĩ huynh không có khiếu nói chuyện với một cái cây thì đúng hơn.

Hattori lườm lại:

-Còn hơn ai đó chỉ biết ngồi chờ đợi.

(lườm) Shinichi phi thân lên trên cao, dù đã năm lần bảy lượt lên đến ngọn cây nhưng quả thật chàng chẳng tìm được gì ngoài những tán lá rậm rạp và xanh rì. Trên bầu trời, các chòm sao như đang chuyển động.

________________

Trở lại với thánh điện hoàng hôn, Akai và Melkioh đang thở dốc, cuộc chiến với Âm Ma thật sự tàn khốc. Toàn thân nó được bao phủ bởi những chiếc lông dày màu xám, không có chân tay, thậm chí cũng không hiểu thân hình nó được tạo ra bởi cái gì, chỉ có đôi mắt chết chóc là nỗi sợ hãi khiếp đảm cho bất cứ ai nhìn thấy nó. Ngay cả hai người đã từng trải nghiệm trên chiến trường cũng chưa từng gặp qua. Phải rất khó khăn cái đống đầy long lá ấy mới rú lên một tiếng khi Ma cốt long đánh xuyên qua người nó. Đây là chiêu thức mạnh nhất của Chiêu Sinh kiếm, gọi lên Ma Cốt Long, đánh tan linh khí của đối thủ, đúng ra nó sẽ thất bại nếu như trước đó Akai không tạo được một lớp phá ấn trên cơ thể của Âm Ma. Bởi vì Âm Ma có thể hấp thụ ngược lại linh năng này, chính vì sự kết hợp bất đắc dĩ ấy mà hắn mới không ngờ tới. Có điều, hai người không ngờ tới, đó là việc ma lực của hắn lập tức biến mất ngay sau đó, mà không từ từ tiêu biến. Vì vậy việc lấy lại sức lực là cấp thiết lúc này.

Ở một gian phòng khác, Kingu đã đẩy ra đáng kể một lượng lớn các độc ký sinh trong người, nhưng ma lực đang yếu đi rất nhanh.

-Vermouth.

-Vâng, thưa Ma Vương.

-Có lẽ ta cần trở về hình dạng nguyên thủy để tống lũ ký sinh này ra ngoài, mi hãy tạo giúp ta một không gian khác.

-Được, người cứ yên tâm.

-Vừa rồi chắc ngươi cũng nhận ra rồi chứ?

-....

-Đừng nói là không biết, ta biết bản thân ngươi thực sự có khả năng còn hơn ta nữa.

-Thần không dám, nhưng quả thật nguồn ma lực khủng khiếp đó không biết ở đâu ra.

-Nếu đó là tiền đề cho sự hồi sinh của Thiên địa vô dụng thì không biết hắn sẽ còn mạnh tới mức nào.

-Người có nghĩ cô gái đó sẽ làm được?

-Haha, chuyện này ta không thể tính được. Cô ấy quá hiền lành.

.....

-Thần Nguyệt được mệnh danh là con đường đến với nơi ở của thần linh, thật ra là vì nó là môi trường tu luyện tốt nhất để đạt đến cấp thần của tiên giới, và được gọi là Thần giới. Đi qua các cửa ngươi sẽ có được một lệnh bài gọi tinh linh, ngươi phải vượt qua được 7 cửa, chìa khóa đi tiếp chính là lệnh bài ngươi có. Hãy nhớ, đã bước vào là rất khó quay lui, ngươi chỉ có thể đi đến cuối cùng của con đường.

- Ta đã hiểu.

-Lão lão, con có thể đi với cô gái này không? chứ ở mãi đây con cũng chán lắm.

Hana tuy là linh hồn đi lạc vào đây đã rất lâu, nhưng cô không thể đi qua cốc để đến cửa khác, chính vì thế rất háo hức khi có cơ hội được đi cùng Ran, mè nheo đến nỗi lão lão kia phải đồng ý. Ran thì nghĩ rằng có một người làm bạn thì sẽ rất vui.

________________________

Toe ... toe ... toe....

-Huynh có thôi được không hả? Shinichi bực mình quát lên khi Hattori lại quấn thêm một chiếc là và đưa lên miệng thổi một điệu chẳng giống ai.

Trời đã nửa đêm, chòm sao xạ thủ đang hướng mũi tên đến con gấu lớn trên bầu trời, vậy mà ở dưới cây thần này vẫn không có hiện tượng gì xảy ra. Làm như không nghe thấy Shinichi vừa quát, Hattori lại đưa tiếp một chiếc lá nữa lên.

Toe .. toe .. toe ...

-Đồ trẻ con, Shinichi lầm bầm, hai người chẳng còn sức đâu mà cãi nhau sau vụ tìm kiếm.

Nghĩ đến hai chữ trẻ con, Shinichi chợt nhớ đến lúc đồng dao của lũ trẻ mà khi ngồi uống nước bên đường chàng nghe mấy đứa trẻ chơi với nhau hát:

"la la la

chàng thợ săn

tìm gấu lớn

xin cây thần

ban quả ngọt

ăn một trái

sức một cân

tăng vạn lần

tên như kiếm

giết gấu lớn

trừ họa cho dân

...."

Shinichi lẩm bẩm mấy câu hát rồi ánh mắt chợt sáng lên.

-Hattori, huynh nhớ bài đồng dao mà lũ trẻ hát hôm trước chứ?

-Bài đồng dao nào, à, cũng vui đấy chứ ... toe ..to..

-Tên này, thật là, Shinichi giật chiếc lá khỏi miệng Hattori, ngươi thử nhẩm lại xem.

-Có gì lạ? Hattori bỏ lửng ... không lẽ ..

-Là quả cây thần.

Cả hai người vội vàng leo xuống.

-Nếu theo như lời nói thì nó sẽ xuất hiện dưới chân người thợ săn phải không, ở vị trí này về phía đông chắc phải có gì đó.

-Đúng vậy theo truyền thuyết ta biết thì một nghìn năm trước cây thần này cũng đã cho quả một lần và từ đó đến giờ nó chưa bao giờ cho quả nữa.

-Vậy nó có thể ở đâu giữa những tán lá xum xuê này.

-Có cần "xin cây thần" không?

-Xin ư? Vậy mà không nghĩ ra, có một loại phép thuật có thể cho phép ta cầu xin thần linh khá đơn giản.

-Vậy mà không làm từ sớm.

-Hừ, ta đã nói là nó rất đơn giản rồi nên ta không nghĩ tới.

Nói rồi, Hattori áp bàn tay trái của mình vào thân cây to lớn.

-Aaaaaaa.... Ư ...

-Chạy đi Hana. Ran hét lên, nhưng quá muộn, trước mặt cô, cơ thể Hana đã bị quăng thẳng vào một vách đá.

-AAAAAAAAAAAAAA ..... Thủy Long giáng thế.

Một tiếng gầm khủng khiếp dội lên từ không trung, cuốn thành một con rồng với chiếc miệng há rộng, sức mạnh từ sự tức giận cho đến những cố gắng cuối cùng của một cô gái đang cố cứu lấy một người. Vu Thủy kinh khiếp né tránh nhưng con rồng không lao về phía hắn mà lao thẳng về phía vách đá Hana đang bay tới, tốc độ và sức mạnh của nó đã phá vỡ toàn bộ ngọn núi đá trước khi Hana bị chạm vào, và ngay lập tức làn nước mát lạnh từ con rồng đã đẩy ngược cô trở ra. Đoạn nó thu mình chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo.

"Thủy long có nguồn gốc từ long vương, là loài ngự trị đặc biệt của biển cả. Nó chính là biểu hiện của nước, một trong năm nguyên tố ngũ hành. Gọi được Thủy Long đã là một điều khó khăn, nhưng để điều khiển được nó còn khó hơn nữa ..."

"Cửa đầu tiên là Vu thủy, nước là nguồn gốc của tất cả, cũng giống như con người các ngươi không thể thiếu nước, vì vậy, sức mạnh của nước là thứ rất đáng sợ. Không có sự giúp sức của Thủy Tinh linh, ta cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ mong ngươi cố gắng vượt qua."

-Chuyện gì vậy? Hana ngỡ ngàng. Dù ướt nhẹp vì nước cô vẫn như không nhận ra cô gái đi cùng mình, một con người với vẻ mặt đầy cương quyết và tức giận, đồng thời đang tập trung một sức mạnh khủng khiếp. Sức mạnh ấy tạo ra một áp lực đè nặng lên đối phương. Vẫn vẻ ngoài với mái tóc dài và bộ váy thiên thanh tha thướt nhưng lại nghiêm túc và tập chung. "Không lẽ đây mới thực sự là Ran, lúc nãy cô ấy còn ...". Chợt Ran phi thân lên cao.

"Thủy táng long ngâm". Con Rồng bay vút lên cao rồi lao xuống.

-Ngươi đã qua cửa. Vu Thủy chợt hét lên, Ran vội thu đòn, con rồng cuộn lại tạo thành một làn nước êm đềm cho nàng đáp xuống và biến mất.

-Phiền ngươi đưa lệnh bài cho ta.

-Cầm lấy. "Vậy mà cô ta không ra đòn ngay từ đầu, cô gái này thật mạnh, không, còn mạnh hơn người trước đây". Vu thủy nghĩ thầm.

Lúc này, Ran đang lau mặt cho Hana, rối rít hỏi xem cô có bị thương ở chỗ nào không. Hana cười to, nói cơ thể cô thực ra cũng chỉ là hội tụ bởi linh năng, có cảm giác thì cũng chỉ là ảo, bởi cô vốn đã chết từ lâu rồi.

Tấm lệnh bài màu vàng đầu tiên đã được lấy, Vu thủy một lần nữa dùng sức đẩy một phiến đá lớn phía sau, lộ ra một thông đạo. Phía sau đó chính là Vô Thần cốc. Ran chợt nhớ đến lời của vị Lão Lão: Vô Thần cốc là thử trí thông minh của ngươi, ở đó chỉ có một thứ là thật, còn lại đều là ảo, nếu không tỉnh táo thì có thể sẽ kẹt mãi trong đó. Hai người bước qua thông đạo, trái với tưởng tượng, khu vực này khá nhỏ, giống như nằm trong một gian nhà và chỉ có một người khoác chiếc áo màu đen đang đứng đấy.

-Nơi này nhỏ hơn ta nghĩ. Hana tỏ vẻ thất vọng. Mà lại có ông già kia nữa.

-Uhm, ta thử hỏi người kia xem.

Ran tiến lên hỏi:

-Xin hỏi, ngài là ai ah?

...........

-Thấy rồi. Lại đây Hattori, bên này.

Shinichi reo lên, ngay sau khi Hattori thành khẩn trò chuyện với cây thần thành công (vì cậu chàng phải làm đến tận lần thứ ba khiến cho Shinichi phải "khích lệ" xem có đúng là loại bùa phép đơn giản hay không, thực ra thì do Hattori rất ghét phải cầu xin hay cầu khẩn cái gì đó). Rốt cuộc thì hai người cũng đã tìm thấy thứ mà họ tìm mãi không thấy dưới một nhánh cây rất rất .. thưa thớt lá. Đơn giản vì đó là thứ mà cây đã giấu đi. Quả hình tròn, nhỏ, màu xanh, có lớp lông mềm và mịn.

-Có đúng là nó không?

-Theo hướng các vì sao đã chỉ thôi.

- ...

-Có hái được không? Shinichi chợt hỏi.

-Chờ chút.

Đúng như Hattori nói, họ thậm chí không cần phải chờ chút, quả cây bắt đầu chuyển sang màu sậm dần rồi rụng xuống, Shinichi bèn nhanh tay đỡ lấy. Lúc này trong tay chàng, hiện rõ một vầng sáng xanh kỳ lạ đang tỏa ra.

-Đẹp thật.

-Tinh linh này trông thế nào nhỉ? Hattori nghĩ đến hình dáng của Kim.

-Chắc không giống như các hạ nghĩ đâu. Shinichi bỡn.

-Hừ.

-Kaito nói đã có tung tích của địa nhẫn, ngươi nghĩ sao?

-Hoàng cung có mật thư về việc mấy trăm người mất tích, dù sao cũng tiện qua đó, ta cũng muốn xem cớ sự thế nào.

-Vậy được, chúng ta cùng đi.

-Ha ha ha ha ...

Hana ôm bụng cười ngặt nghẽo vì cái cớ sự "không thể hiểu nổi" theo đúng lời người canh cửa nói với Ran. Cứ nghĩ rằng việc qua cửa này sẽ vô cùng khó khăn vì giữa trăm nghìn thẻ bài mà người đó cho cả hai chọn thì Ran đã chọn chính xác chiếc thẻ mở cửa chỉ với một lần. Nói nôm na thì chỉ có một thẻ là thật, còn lại đều chỉ dẫn lối đến cõi hư ảo mơ mộng của chính tâm hồn người đó. Ran đã không lo lắng chọn đại một cái, vì suy cho cùng, nếu chọn nhầm thẻ thì cũng rất mất thời gian để quay lại, mà nếu thử hết thì chắc mất cả đời, nàng bèn phó mặc cho vận may, nếu không nói là vận may của nàng đúng là rất đỏ. Điều này khiến cho người gác cổng đó không khỏi ngạc nhiên (nếu không nói là ngạc nhiên cực độ), và Hana thì cười ngất khi nghĩ rằng ông ta muốn xỉu luôn khi Ran đưa lệnh bài ra. Hai người qua cửa thứ hai một cách dễ dàng.

Chỉ có điều, dường như đi càng sâu vào phía trong, càng không thấy bóng dáng ai. Hai người đang di chuyển theo một con đường đầy cỏ và hoa lá, dẫn sâu vào phía trong, nhưng lại tuyệt đối không một bóng dáng ai. Hana đã bỏ được cái tật lướt trên không trung, nhưng thi thoảng vẫn nhảy cà tưng nhiều khi khiến Ran giật mình khi nhìn thấy.

-Ran tỷ, sao không thấy người gác cửa đâu nhỉ?

Hana tính cách rất trẻ con nên nhất mực gọi Ran là tỷ tỷ.

-Tỷ không rõ, muội mệt không? Có cần nghỉ chân không?

-Không cần, không cần ... ơ Kim ..

Kim tinh linh thức dậy sau một giấc ngủ dài ngó cái đầu xinh xinh ra khỏi chiếc túi, nhìn quanh một lượt rồi nói với Ran.

"Nhiều hoa lá như vậy thì chắc chắn người gác cửa ở đây là Liên Hoa rồi"?

-Liên Hoa?

-"Là biệt danh của mụ ta, mụ ta chiếm nơi này làm nơi an dưỡng từ lâu rồi".

-Vậy mụ ta đâu, ta sao không thấy? Hana nóng ruột.

-"dưới chân ngươi đó"?

-Hả?

-"Hai người không để ý mấy sợi dây leo sao, nó chính là thứ mụ ta dùng để hút sinh lực của kẻ khác đấy".

-Á!

Ran hét lên khi nhận ra mấy sợi dây leo từ lúc hai người tiến vào đã ở sát ngay họ.

-Nhưng sao ta không cảm thấy gì? Hana thắc mắc.

-"Kim khắc mộc, chủ nhân đừng sợ, người không nhận ra là từ đầu đến giờ người không sao?, Còn người kia chỉ là cơ thể của u linh, sao có thể có được sinh khí như con người được cơ chứ"

-Cảm ơn Kim.

-"Có gì chứ, đó là chuyện tự nhiên thôi mà", một cái đầu với đôi mắt đen, mái tóc buộc gọn, đôi cánh như hình chiếc lá và phát ra ánh sáng vàng phảng phất.

-Ngươi là ..

-Xinh quá, Hana tinh nghịch định chạm tay vào tinh linh nhưng lại rút ngay tay về vì tinh linh đã nhả ra một luồng lửa nóng.

-Ối.

-Hana

Cả Ran và Hana cùng kinh ngạc.

-Hỏa Tinh linh của ngũ linh nguyên tố. Ta đã để ý ngươi từ lúc nhìn thấy ngươi.

-Vậy là mi đã thức giấc từ trước. Ran hỏi.

-Đúng vậy. Giờ ta muốn đi một vòng.

-Này. .. Ran chưa kịp nói thêm tinh linh đã biến thành một luồng sáng rồi lao vút đi.

-Chủ nhân không phải lo đâu, Hỏa linh thực tế nhận được sức mạnh rất lớn từ mặt trời, chính vì thế tích tụ một năng lượng vô cùng lớn, trong năm nguyên tố, chỉ có hỏa linh là có được điều đó. Cứ mặc kệ đi.

-oh, vậy sao, giờ chúng ta tính sao?

-Phải tìm ra mụ gác cửa. Hana nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tỷ ở đây nghỉ ngơi, muội sẽ đi trước.

-Nhưng muội đi đâu.

-Tỷ nghĩ muội là vô tích sự sao,

Nói rồi lướt qua những ngọn hoa tiến vào sâu hơn, để Ran ở lại. Ran cảm thấy, mình hoàn toàn không biết phải làm gì hết, nàng tư lự, lại nghĩ đến một người ...

dRuR6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: