68/ tình cũ
- mai anh sang phòng nói chuyện với em một chút nha?
- dạ?
- sáng mai nhé, anh về phòng trước.
thế anh nhanh chóng rời đi trước sự ngạc nhiên của minh tú. cô cảm thấy khó hiểu về sự chủ động này, vì cô vẫn cảm nhận có một chút gì đó thật sượng sùng khi gặp lại người cũ. cũng đã hơn 2 năm rồi còn gì, con tim vẫn đang đập liên hồi, một cảm giác thật lạ.
"lạ lùng thật"
thế anh trở về phòng. hoàng khoa vì mệt đã ngủ gục, gã gọi khoa dậy để ăn chút mì. hai người đàn ông đều trong trạng thái lo lắng, cùng ăn với nhau.
- anh tính ở đây mãi à?
- ừ, nào bảo tỉnh thì anh mới an tâm.
- ừm.
- em còn giận anh sao?
- mắc gì giận anh?
- thì...
- thôi đã khó xử rồi còn khơi gợi lại nữa. em bình thường à, hôm đấy nóng nên lỡ lời.
- vì anh nên em ấy mới như thế này. anh vô tâm, không để ý đến em ấy, nên thành ra bây giờ..
- thôi thôi cái này sao trách anh được, cảm xúc tiêu cực đến với thằng bé nên phải như vậy thôi. sau này liệu mà chăm sóc cho nó nhiều vào. cái gì cũng phải tìm hiểu, đừng có nghi ngờ nó nữa.
- anh biết rồi. mà em tính ở lại đây à?
- không biết, tại binz đi diễn ở tỉnh khác rồi, em ở nhà một mình cũng chán
- vậy ăn xong em ngủ ở sofa đi, anh canh chừng em ấy.
màn đêm tĩnh lặng. đã hơn 1 giờ sáng, mọi thứ rơi vào trầm tư, tất cả đều say giấc. chỉ còn thế anh vẫn ngồi ở đấy, rối ren trong lòng những suy nghĩ. gã đếm từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày. bất cứ khoảnh khắc nào trôi qua cũng đều hồi hộp vầ chuẩn bị tinh thần, vì em bé của gã sẽ tỉnh lại bất kì lúc nào. thế anh làm một việc mà gã chưa bao giờ làm, đó là kiên nhẫn. trước giờ chẳng khi nào chờ đợi một người lâu đến vậy, toàn người khác chờ gã thôi. thế mới thấy thanh bảo trở nên đặc biệt trong mắt gã đến nhường nào.
"gọi anh khi tỉnh lại nhé"
-----------------
bảo được thế anh mua cho mấy em gấu bông mới. thứ cute đáng yêu này luôn thu hút bảo, cũng như cách bảo đã thu hút thế anh. nhìn thấy nụ cười của em, gã cứ mãi mỉm cười không khép lại được.
- làm gì nhìn em cười hoài vậy?
- em có biết em vừa làm gì không?
- gì? tặng rồi tính đòi lại hả? xí, đồ keo kiệt, không thèm
- ơ nào anh có đòi bao giờ. em vừa lấy đi trái tim của anh đấy
- ủa sao chưa ngủm nữa?
- ơ..
- thui giỡn, mà sến quá ông dà ơi.
- vì yêu bảo thôi mà. báo con đáng yêu lắm.
nhưng mà... em chỉ vừa dụi mắt thì thế anh cùng mấy con gấu biến mất không dấu vết. bảo lại sợ hãi, ngồi thu mình một góc. một lẫn nữa em bị bỏ rơi, và chỉ còn lại một mình. mọi thứ tiêu cực nhất ập đến và em khóc.
tiếng khóc của một người phải kìm nén cảm xúc và những ức chế.
ba mươi tuổi nhưng tâm hồn vẫn còn là đứa trẻ, vì phải sống trong xã hội phức tạp này, bảo đã chấp nhận giấu đi phần yếu đuối ấy, chỉ trưng ra những gì sôi nổi nhất như một người bình thường.
em không có quyền khóc.
- anh nhớ andree quá.
- thì tỉnh lại đi ba, rồi ngồi đây than
- vì anh chưa dám đối diện.
- lí do vừa thôi, anh sợ cái gì chứ?
- anh sợ đau.
nỗi lo phải đối mặt với những dở dang cuộc cãi vã chưa thể giải quyết. hay là những áp lực đang giằng xéo và đè nặng. hoặc có thể là mấy cảm xúc vụn vỡ đến bất ngờ không hề báo trước.
bảo cứ trốn ở đây.
- trời sáng rồi?
------------------
cuộc gặp gỡ của thế anh và minh tú.
- sao đấy anh, có chuyện gì à?
- em dạo này vẫn khỏe chứ?
- em ổn, nhưng trông anh tàn tạ quá, có vết thâm quầng nữa.
- ừm, không sao đâu.
- bảo vẫn chưa tỉnh hả anh?
- hôn mê mấy hôm nay rồi em. à mà lâu ngày không gặp, em vẫn xinh như hồi đấy nhỉ
- làm nghề này mà không giữ nhan sắc thì cạm đất mà ăn hả chèn. rồi anh có gì nói đi, cứ vòng vo hoài dạ?
- em có nghĩ rằng bảo sẽ tỉnh lại không?
- tỉnh chứ, chỉ là dùng thuốc quá liều thôi mà? anh đang sốt ruột đấy à?
- mấy ngày rồi...
- đúng là người đặc biệt có khác, hồi đấy em còn chẳng được anh đối xử thế này. anh yêu em ấy đến vậy à?
- yêu. vài ngày trước cả hai có bất đồng, nhưng anh hối hận vì đã không tin tưởng.
- anh làm gì em ấy rồi?
- bảo về mỹ thăm ba, mà anh chỉ nghĩ em ấy đi chơi... cũng do anh quá nhớ em ấy, còn em ấy lại... quá vô tư.
- gì vậy trời, ông nội này khùng hả? có vậy mà anh cũng làm được luôn? bó tay thiệt, biết sao hồi đó chia tay rồi đó.
- ơ...
- ơ gì mà ơ. anh đấy, anh yêu đương kiểu gì thế hả? biết bao nhiêu cô khổ vì anh rồi, lần này còn tính thêm một nạn nhân nữa à?
- anh biết anh sai rồi...
- anh biết thì còn ý nghĩa gì nữa không? yêu nhau thì cần sự tin tưởng đấy anh ạ, nhớ thì cứ nói nhớ, mè nheo nhiều vào, làm nũng nhiều vào, và phải hỏi em ấy tại sao lại về mỹ. tự dưng đang yên đang lành về đấy làm gì, phải tinh tế một chút thế anh ơi. đến chịu với anh luôn đấy.
- anh cứ nghĩ bảo cũng là đàn ông thì khi yêu nhau cũng giống anh chứ nhỉ...
- ủa liên quan gì trời? nội tâm của mỗi người khác nhau chứ anh. em ấy lại nhạy cảm hơn, có lẽ đã bị trầm cảm rồi mới phải nốc nhiều thuốc đến vậy, vì thực hiện hành động trong tình trạng không tỉnh táo. anh không thể quy chụp như vậy rồi đối xử với em ấy như thế.
- anh có biết em ấy bị trầm cảm mà, nhưng anh xem have a sip cứ nghĩ em ấy hết rồi...
- chắc tui quánh anh quá, nói ra câu nào là muốn đánh liền á. anh cứ nghĩ đi, bảo là nghệ sỹ và xã hội này không có phép người đàn ông yếu đuối đâu. tất nhiên là phải giấu rồi.
- em là fan của ẻm hay sao mà hiểu ẻm quá vậy?
- ờ cũng có nghe nhạc, nhưng mà những gì bảo đang phải chịu đựng thì em trải qua hết rồi. xem cái podcast đấy là hiểu mà.
- vậy anh phải làm gì?
- giờ thì chỉ có thể đợi thôi anh. nhưng mà ngủ chút đi nhé.
- em và người yêu sao rồi?
- vẫn ổn. thôi đừng có hỏi chuyện của em, lo mà về phòng đi. đúng là andree, bao năm vẫn như vậy. hên là bảo thương anh nên mới không bỏ đi.
- gặp lại anh sau nhiều năm thế này mà không sượng à?
- ủa mắc gì trời, giờ mình là bạn bè mà, bình thường thôi. hong lẽ anh sượng?
- đâu có, tại anh nghĩ nếu người khác thì sẽ sượng thôi.
họ gặp lại khi đã có người mới bên cạnh, ai cũng đều đang "ổn" với cuộc tình của mình, dù andree thì chật vật hơn. nhưng họ vẫn dành sự tôn trọng cho nhau, đối xử tốt mà không có bất kỳ sự hậu thù hay bất mãn. vì họ lớn rồi, mọi thứ chỉ xem như kỷ niệm và ở một vị trí đặc biệt, mối tình đầu mà!
đây không phải "tình cũ không rủ cũng tới", đây chỉ là hai người bạn tri kỉ.
mọi thứ đúng với quỹ đạo ban đầu của nó,
một cách mãn nhãn.
------------------------
hôm nay thế anh có một show quan trọng ở abc club. vì lịch trình đã được book từ tháng trước nên không thể hủy. andree dùng hết 12 tiếng ít ỏi để ngủ nạp năng lượng cho buổi tối. minh long và hữu khương đại diện nhà chung đến thăm thanh bảo, cặp đôi này cũng đang tiến triển kha khá rồi, nhưng vẫn còn ở mức tìm hiểu. nhưng họ đẹp đôi, chỉ vậy thôi!
andree: canh bảo cho đàng hoàng đấy, anh chạy show này rồi về ngay
smo: đi lẹ đi anh, không có ai đụng gì tới bảo đâu.
khương: đeo mắt kính vào nha thầy, bọng mắt còn sưng lắm.
không khí của buổi diễn vẫn luôn cháy như mọi show trước, tất cả đều quẩy theo vô cùng nhiệt tình. hôm nay thế anh không diễn với dancer, chỉ một mình gã trên sân khấu khiến ai cũng đều bất ngờ. không ai biết vì gã đang yêu.
- nghe.
- bảo tỉnh rồi, anh đến bệnh viện đi
- sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com