chap 10
" tôi kiếm Bảo, nếu như ông với Bảo đang bận thì thôi để tôi điện lại sao vậy nha" Thanh Tuấn không để Bùi Thế Anh nói thêm câu nào liền tắt máy
Bùi Thế Anh cũng chẳng muốn dài dòng với Thanh Tuấn nên cũng để điện thoại của em qua một bên rồi ôm em ngủ tiếp
Em chẳng khác nào liều thuốc ngủ với gã cả, chẳng hiểu sao chỉ cần có người này kế bên gã liền ôm người đó ngủ đến hôm sau cũng chẳng sao
Bên này hai người ôm nhau ngủ ngon lành thì bên phía mọi người bên kia lại đang đứng ngồi không yên
Cuộc gọi khi nãy của Thanh Tuấn không chỉ có mình anh mà còn có mọi người trong Rap Việt còn có cả Mỹ Lâm trợ lí của em
Lý do gì để mọi người có mặt đầy đủ như vậy thì phải hỏi Mỹ Lâm
Hôm qua cô được nhận tin là Thanh Bảo đi bar với mấy anh chị, nên cũng chẳng có gì mấy lo lắng, cứ nghĩ em đi sẽ về sớm, nhưng sáng hôm sau cô qua nhà em thì lại chẳng thấy em đâu, hỏi bác người làm sớm đến để quét dọn nhà cho em thì bác ấy lại nói khi đến đây đã chẳng thấy em ở nhà rồi
Cô nghe vậy thì lo lắng gọi điện thoại cho Thanh Bảo, nhưng chẳng hiểu sau cô điện cách nào cũng chẳng có ai nghe máy
Mỹ Lâm nào biết số của cô đã bị Bùi Thế Anh chặn vì điện quá nhiều gây phiền toái đến gã và Thanh Bảo ngủ
Mỹ Lâm cũng chỉ còn cách cầu cứu mấy đồng nghiệp của em là nhóm của Hoàng Khoa, người nào người nấy đều nói rằng hôm qua em và gã gây xích mích nên cả hai đã về sớm nên cũng nghĩ cả hai cũng chỉ có thể về nhà mà thôi
Nào ngờ sáng sớm đã nhận được cuộc gọi của trợ lí Thanh Bảo hỏi rằng có thấy em không thì mọi người đã biết sảy ra chuyện gì rồi
Thanh Tuấn thử gọi điện cho em thì bất ngờ được bắt máy, nhưng người bắt máy lại chẳng phải là em mà là, khi đó cuộc gọi được bật lo ngoài nên mọi người đều nghe được rõ mồn một câu chuyện đó
Hoàng Khoa thì như chẳng tin vào tai mình đã nghe được chuyện gì, đứa em hôm qua của anh còn cãi lộn với gã sáng nay gã lại nghe điện thoại dùm
Mỹ Lâm cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cô ít nhiều gì cũng biết được lờ mờ chuyện đã sảy ra, nhưng thứ cô lo lắng bây giờ là sức khoẻ của em, cô lo gã có biết được bệnh tình của Thanh Bảo hay không, nếu gã không biết mà để em như vậy không điều trị thì sẽ rất nguy hiểm
Bên kia Mỹ Lâm đứng ngồi không yên thì bên này giữa em và gã lại yên bình đến lạ thường
Bùi Thế Anh sớm đã bị cuộc gọi khi nãy làm cho tỉnh giấc, vốn không muốn xuống giường là vì cái con gấu nhỏ trong lòng cứ ôm chặt lấy người gã không một kẻ hở, dù có muốn xuống giường cũng chẳng đi được với em
Bùi Thế Anh khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của Thanh Bảo, gã nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân, khoác lên người chiếc khăn choàng tắm đem xám càng tôn lên đường nét cơ bắp săn chắc sắc sảo trên người gã
Gã bước tới cạnh giường ngồi bên mép giường nhìn em đang ngọ ngậy tìm kiếm hơi ấm của gã
Bùi Thế Anh thu hết vào mắt những hành động đáng yêu đó của em, bàn tay rắn rỏi đưa ra xoa nhẹ bên má của em
Thanh Bảo như tìm được bảo vậy mà men theo tay Bùi Thế Anh tìm đến người gã
Bùi Thế Anh bất lực trước sự bám người này của em, chẳng hiểu sao gã lại thích như thế này thay vì khó chịu, bài xích
" em đang quyến rũ tôi sao Thanh Bảo" gã nhìn chằm chằm vào đôi môi cưa hé mở theo nhịp thở của lòng ngực
" xem như Bùi Thế Anh này làm phước đi, đến khi thức dậy nên cảm ơn tôi một tiếng đấy " gã nói xong thì tiết ra một chút Pheromone của bản thân đủ để giúp em điều tiết lại dòng chảy Pheromone trong người
Đừng hỏi vì sao gã lại cho em ít như vậy, vì nếu gã cho quá nhiều Pheromone thì em sẽ bị say Pheromone mất
Gã toan tính đứng dậy đi ra khỏi phòng thì mắt đã va phải một tập tài liệu được gã vứt lung tung trên ghế sofa trong phòng gần đó
Một chút khó chịu dâng lên khi mắt va phải thứ đó, gã đi lại cầm lấy mấy tờ giấy vương vãi trên ghế, cẩn thận cho vào một vỏ bao trống cất nó vào nơi sâu nhất trong tủ bàn làm việc của mình
Hơn 15 phút sau khi Bùi Thế Anh ra khỏi phòng em cũng không còn cảm giác ấm áp quen thuộc nên cũng không chợp mắt được lâu nữa
Thanh Bảo ngồi dậy hai bàn tay trắng trắng mềm mềm đưng lên dụi dụi hai mắt, đêm qua chính là đêm thoải mái nhất trong một tuần này của em
" gì đây? " Thanh Bảo khi đã nhìn rõ được xung quanh thì giật cả mình
Trước mắt em là 1 căn phòng vừa lạ mà vừa quen, lạ vì nó không phải là phòng em, quen vì em đã từng trốn thoát khỏi nói chưa được 1 tuần trước
Em theo quán tính cúi đầu xuống nhìn người mình, đồ đã được thay gọn gàng, trên bàn còn có thau nước lẫn khăn nhỏ và vài vĩ thuốc giảm sốt của đêm hôm qua
Thanh Bảo bắt đầu cố nhớ lại khoảng thời gian ngày hôm qua mình đã làm gì để giờ xuất hiện ở trong phòng của gã ăn chơi có tiếng thế này
Nhưng thứ em nhớ lại chỉ là những câu nói vô tình của gã và hình ảnh thảm hại của bản thân
" nè, em định ngồi đó đến khi nào hả, hay là muốn tôi đến giúp em tắm rửa" Bùi Thế Anh định vào lấy một vài thứ thì thấy em đã dậy nhưng lại đang ngồi thẫn thờ một chỗ
" áh.. không.. không cần " em đang chìm trong suy nghĩ thì bị gã làm cho giật mình quay lại nhìn gã
Thấy mình làm em giật mình gã cũng hơi áy náy, chân bắt đầu không nghe lời đi chuyển đến phía em, gã mặc kệ em đang ngơ ngác mà bế em vào bên trong nhà vệ sinh
Bùi Thế Anh đặt em đứng trước gương, còn mình thì cầm lấy 1 cái bàn chải mới toanh mà để kem đánh răng trên đấy, gã cầm lấy tay em đặt bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị lên tay em
Còn bản thân gã thì đi ra ngoài, em từ đầu đến cuối chẳng nói chẳng rằng chỉ biết nhìn gã chăm mình còn hơn chăm em bé
" anh ta bị ai nhập hả trời, hôm qua còn nói bản thân rất ghét
Omega như mình mà, sao giờ lại chứa mình trong nhà anh ta" em hoang mang không biết gã bị làm sao mà lời nói lại trái ngược với hành động như vậy
Em chỉ mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đã thấy trên giường sớm đã để một bộ quần áo khác, một chiếc áo sơ mi trắng toanh duy nhất trong tủ quần áo của Bùi Thế Anh và một chiếc quần tây nhỏ nhất đối với gã
Em nhìn bộ quần áo trên giường rồi lại nhìn đồ trên người mình, em tốt nhất nên thay bộ đồ mà gã chuẩn bị thì hơn, vì bộ đồ trên người em nó khá rộng cộng thêm là đồ ngủ nên càng rộng thêm hai cả 1 bên vai của mình hoàn toàn bị lộ ra ngoài
Nhưng ngay sau đó em lại hối hận hơn khi thay bỏ bộ đồ ngủ trước đó, ít nhất bộ đồ ngủ nó còn tốt hơn bộ đồ này
Áo sơ mi trắng của gã vốn đã khá to, em lại quá nhỏ con, nên chỉ cần mặc mỗi áo cũng đã đủ che tới gần đầu gối, phải nói thảm hơn là cái quần, em còn chẳng thể mặc nó quá 3 giây đã tụt xuống tận bên dưới rồi
Em nhìn bản thân trong gương mà đỏ hết cả mặt, mặc thế này thì khác gì không mặc đâu
" nè nè nè, tôi nói ông ấy nhá Bâus, làm gì thì làm đừng có mà ăn tươi nuốt sống con nhà người ta nghe chưa" giọng nói oanh oanh của Thanh Tuấn phát ra từ điện thoại khiến gã có chút đau đầu
" đã nói rồi tôi không thích Omega lặn" gã vừa nói vừa gác chân lên bàn
" chắc bố tin " Thanh Tuấn thầm suy nghĩ nhưng cũng rất nhanh nói tiếp " thì tôi nói thế, thằng Khoa nó ghim ông từ đêm hôm qua rồi đấy, động đến em nó thì có nước húp cháo, khuyên thật lòng đấy, không ăn được đâu, thả em bé về đi "
Bùi Thế Anh nghe thế thì im lặng rồi tắt máy, gã khó chịu quăng điện thoại sang một bên đi xuống dưới bếp, nhưng chưa kịp đi được mấy bước đã bị em từ trên tầng bước xuống cướp mất hồn
Cảnh xuân trước mắt làm Bùi Thế Anh 1 giây cũng không thể rời mắt đi được
Em thấy được gã nhìn chằm chằm em thì hơi mất tự nhiên tay nhanh chống kéo chiếc áo che đi mấy phần cần che thật kĩ càng
" quần của anh...hơi rộng nên tôi không mặt vừa được nên mới...." em ấp a ấp úng trước cái nhìn của gã
Nghe em nói vậy gã cũng lấy lại được bình tĩnh không nói gì nữa xoay người đi vào nhà bếp, Bùi Thế Anh bất giác nhìn xuống bên dưới của bản thân
" con mẹ nó, cương mất rồi" Bùi Thế Anh cố gắng giữ bình tĩnh cho bản thân mình, nhưng những hình ảnh quả đào căng tròn cứ tâng này khi xuống cầu thang cứ lập đi lập lại trong đầu gã
Cả hai đầu vú hồng hào được lấp ló đằng sau lớp áo mỏng manh, chiếc eo nhỏ nhắn kia khiến gã muốn mạnh mẽ nắm lấy nó mà nâng lên nâng xuống, cả cái biểu cảm e dè và sợ sệt kia, tất tần tật mọi thứ ở em làm gã chẳng chịu nổi mà dương vật cương cứng
____________còn tiếp _____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com