Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

셋(ses)

Trước đây em với Minji đã từng cùng đi xe máy dạo phố rồi,hồi đó vui thật Minji còn cố tình tăng tốc xe để em Hân ôm chặt mình.

Lần cuối em ngồi xe cùng Minji là mùa xuân,hiện tại là mùa thu em lại được cùng Minji đi trên chiếc xe ngày nào.

"Mũ nè,cài vô đi"

Hân ngẩn người,trước đây Minji luôn đeo mũ cho em rồi cài ngăn ngắn.Mỗi khi cô quên cài cho em thì Hâm lại xị mặt ra rồi phải đợi Minji cài cho bằng được.

À ừ,quên mất,giờ chỉ là "cấp trên-cấp dưới".

Hân vui vẻ nhận lấy cái mũ bảo hiểm,cài ngay ngắn.

Minji gạt chỗ để chân để Hân leo lên vì sợ với chiều cao khiêm tốn của Hân thì lại phải vật lộn bao lâu mới lên được không biết.

"Bám chắc vào,mình tăng tốc đó."

Hân muốn giữ chút khoảng cách với người-yêu-cũ nên rướn người lên chút nói với Minji "Cậu đừng đi nhanh quá,mình sợ ngã mất."

Đó là cái lý do ngớ ngẩn nhất Minji từng nghe.Bao năm nay cô lái xe chẳng khi nào té,Hân cũng thừa biết điều đó mà?

"Nếu cậu bám chắc thì sẽ không bị tụt ra?Sao,không muốn gần mình à.Chỉ là đi xe thôi Hân à."

"Không phải nhưng mà...."

"Nhưng mà gì?"

Hân chẳng nghĩ ra được lý do nào để không bám Minji được nữa nên thôi,phải nghe lời cái người họ Kim này.

"Không có gì,cậu đi đi mình bám rồi.Nhưng đừng nhanh quá."

"Biết rồi mà,bám chắc vào nhé". Nói rồi Kim Minji tăng ga cái vèo khiến Hân suýt nữa thì tuột mất khỏi xe.

Nói thật thì đi lại chung xe với Minji khiến Hân bồi hồi lắm.Bao nhiêu kí ức lại ùa về.Năm đó vẫn thắm thiết lắm nhưng giờ đã khác rồi.

"Hân muốn ăn cái gì?"

"Ăn gì cũng được"- Đó là câu trả lời mà Minji nghe xong muốn đấm vào mặt Hân một cái nhất.

"Cậu vẫn ăn gì cũng được nhỉ?" Minji vừa nói vừa cười.

"Vậy như cũ nhé?"

Như cũ? Minji vẫn nhớ à.Thậm chí có đôi lúc Hân còn quên đấy.

"Ý tớ là tokbokki"- Minji không thấy Hân phản hồi liền lên tiếng.

"Đ-được thôi,món gì cũng được mà.

Tiết trời mùa thu mát mẻ khiến Hân với Minji dễ chịu hơn bao giờ hết.Những cây hoa anh đào hồng nở rộ rồi lại rơi xuống như tâm trạng của Hân vậy.

Minji tấp vào quán quen của hai đứa hồi còn quen nhau.Quán này là của bạn Minji- Haewon,vì Minji đến muộn quá nên quán đã sắp đóng cửa,nhân viên về hết nên Haewon tự tay nấu rồi phục vụ luôn.Không khí của quán cũng thích hợp để cho những cặp đôi hẹn hò.

"Xuống xe đi"- Minji nói rồi đỡ Hân xuống xe.Minji cũng không dám ôm eo em như lúc còn yêu nên cũng chỉ đỡ hờ hờ,phòng khi nào em Hân ngã thì còn đỡ kịp=))))

"Như cũ nhé,nhưng đổi cho tôi coca thành trà đào". Minji nói vọng vào trong

"Cậu vẫn uống trà đào đúng không Hân?Đồ ăn thì vẫn như vậy hả."

"Ừm đúng rồi,vẫn như vậy mà."

"Cậu chuyển từ thích coca sang trà đào khi nào thế?"

"À,mới đây thôi vì dạo này tớ không thích uống đồ có gas mấy.

"Đồ ăn đâyyy,nóng hổi luôn nè.Minji vào bê nước hộ tớ với mệt quáa."

"Riết không biết tớ là khách hay nhân viên nữa à."-Minji nói giọng hậm hực vô cùng.

"Thôi mà hộ đi haaa.Ủa nay dẫn bạn gái theo à,tưởng vẫn nhớ nhung Hân chứ?"-Haewon nói thầm nhưng đủ để Hân nghe thấy.

"Nhìn kĩ lại hộ tớ cái?"- Minji đánh vào vai Haewon một cái.

Haewon ngó ngó kĩ Hân khiến Hân có chút sượng. "Ủa,Hân nè,nãy giờ cứ né né,nhìn không có ra luôn."

"Nãy nó nói xàm gì không á,Hân đừng để ý nha."- Minji đặt 2 cốc trà đào xuống bàn,tiện cắm ống hút cho Hân luôn.

"À ừ,tớ không để ý lắm đâu."- Nói vậy nhưng Hân để ý vô cùng,chia tay rồi mà giờ còn nhớ nhung gì nữa.Dù sao thì Hân cũng hơi vui vì lỡ đâu cuộc tình này còn hy vọng?Nghĩ rồi Hân lại nhớ lại hồi Minji nói 2 từ không hợp khiến em dập tắt cái suy nghĩ ấy luôn.

"Dạo này Haewon vẫn làm ăn tốt hả,dạo này bận quá mình cũng chẳng đến đây ăn mấy." -Hân cất giọng hỏi Haewon.

"À,cũng khá khẩm thôi mà Hân có công việc chưa,có người yêu chưa nữa."

Nghe đến đây Minji suýt phụt hết nước nhưng may cô còn giữ được bình tĩnh.Sao mà Haewon hỏi cái câu gì kì quá,nhưng không sao,trong lòng Minji đã lâu muốn hỏi câu này rồi hehe.Minji thầm cảm ơn cô bạn của mình rất nhiều.

"Mình mới xin vào quán của Minji làm sáng nay,còn cái kia thì chưa."-Hân trả lời lại Haewon.

"Ui thế á,được làm chung với nhau sướng thế còn gì nữa haha."

"Cái cậu này thôi hỏi để bọn này ăn coi."

"Được rồi,ăn đi.Lâu lắm mới ăn quán tớ nên chầu này tớ bao.Ăn đi nha,coi quán dùm tớ luôn tớ vào trỏng xíu."

"Ăn mạnh lên Hân,đây ăn cái này nè,đây nữa".Minji vừa nói vừa gắp thức ăn đầy bát cho Hân.

"Đủ rồi,đủ rồi.Cậu không thấy bát mình một đống đây hả,ăn đi!!!"

Nói thế nhưng Hân lại rất thích được Minji gắp đồ ăn cho,nhưng giờ cũng nên tém tém lại xíu.

"Ăn xong rồi lát đi dạo xíu nha,trời mát quá." Minji lên lời đề nghị.

"Để tối đi,ăn xong mình có việc rồi." Việc là ngủ đó,Hân làm từ sáng giờ cũng mệt lắm rồi,em muốn về nhà để đi ngủ.

Minji chun mũi."Hưmm,vậy tối có gì mình nhắn nha."

"Được,cậu vẫn dùng nick đấy đó à,mình tưởng cậu đã thay luôn nick mới rồi."

"Mình vẫn dùng nick đó mà,nick đó có nhiều kỉ niệm lắm,mình sẽ không thay."

Coi bộ Kim Minji này cũng biết trân trọng kỉ niệm lắm nhỉ.

Hân mỉm cười rồi cả buổi 2 đứa cũng ngồi im ăn luôn.
Hân vừa ăn vừa ngắm nghía bên trong quán của Haewon,lâu lắm không đến coi bộ cũng chẳng có gì khác mấy.Hân cũng mong vậy,Hân mong quán sẽ chẳng sửa sang lại nhiều để khi bước vào kỉ niệm của Hân với người cô yêu sẽ nằm ở đó.

Ở cái menu đồ ăn mà lần đầu Minji với Hân đến chẳng biết nên lựa món nào.
Ở cái bàn số 4 có hình cái bánh mì mà Hân đòi Minji cầm về bằng được.
Ở chậu cây cảnh mà Hân ôm đòi Minji chụp cho em một kiểu mà đến giờ em vẫn giữ:


"Ăn xong chưa,mình chở về nè." Minji nói một câu khiến bao suy nghĩ của em rơi vãi hết.

"Xong rồi,về thôi."

Quãng đường về nhà Hân thật xa mà sao Minji thấy ngắn hơn bao giờ hết.Có lẽ vì cô muốn ở gần em Hân hơn.

"Đến nhà rồi,cảm ơn cậu." - Hân xuống xe cởi nón trả lại cho Minji.

"Không có gì,về nhớ đọc tin nhắn của mình nhé!"

"Bye".Hân vẫy tay chào tạm biệt Minji.

Minji cũng vẫy tay lại mà lòng cứ lưu luyến,muốn giữ Hân ở bên mình mãi thôi.



Mùa thu lá vàng rơi
Đông sang tôi nhớ em
Tình yêu bé nhỏ,xin
Dành tặng riêng em.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com