Chương 3
Đống bài tập này, em không hiểu gì hết, nếu em không làm mai em sẽ vô sổ đầu bài ngồi mất. Em có nên gọi hỏi bài hắn không? Có phiền hắn không?
Hay là nhắn cho hắn nhỉ? Ừm...Nhắn thôi.
"Ừm...Bài tập địa có thể chỉ tôi làm không? Có vài chỗ tôi không hiểu."
Cũng đã hơn ba mươi phút trôi qua rồi, gã vẫn không rep tin nhắn em, cũng chẳng seen nốt. Có lẽ là bận rồi, cũng phải...Học sinh giỏi như gã thì làm gì có thời gian cho em.
...
Đã 10 giờ đêm rồi, em mệt mỏi lê thân lên giường sau khi cố gắng vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không ra được gì. Thôi thì chịu vậy, ghi tên vào sổ thôi mà....
Ngày hôm nay thật sự làm em mệt mỏi và chán nản, nhìn vào miếng băng cá nhân trên cổ tay. Có lẽ em cũng nhớ gã...Không đâu, là nhớ những hành động dịu dàng của gã mới đúng.
Những suy nghĩ kéo em vào giấc ngủ, em thường ngủ không sâu, chỉ vỏn vẹn 4 tiếng, dù có ngủ lại thỉ cũng chỉ có 4 tiếng là sẽ tỉnh. Một phần là do đầu gối em lại có chút đau, một phần có lẽ là do em hay gặp áp lực trong cuộc sống.
Từ khi chia tay gã việc này xảy ra thường xuyên hơn, gã không biết về việc này...Em không cho gã biết, chắc có lẽ do em không tâm sự với ai và việc này xảy ra không quá thường xuyên. Nhưng sau khi chia tay thì nó lại là một vấn đề khác.
Những vấn đề này kéo em vào giấc ngủ, cũng như mọi khi em lại thức giấc vào 4 tiếng sau. Bây giờ là 2 giờ sáng...
Điện thoại em có thông báo tin nhắn. Hình như là từ Bible...Gã gửi em một số tài liệu, tham khảo và hướng dẫn cách làm bài. Là gửi từ 12h...
Em đơn giản là gửi lại lời cảm ơn lúc 3 4 giờ sáng sau khi làm xong đống bài tập.
Ting.
"Em còn thức sao?"
Em do dự về việc có nên nhắn lại không nhưng tay em sớm đã gõ những kí tự trên bàn phím và nhắn gửi đi dòng tin nhắn đó rồi.
"Ừm, giật mình nên tỉnh dậy."
"Khó ngủ sao? Hay là gặp ác mộng? Hay đầu gối em lại đau?"
Đây là lần đầu tiên em thấy gã hỏi han, quan tâm em thế này. Lúc còn hẹn hò, em có vài lần mất ngủ, nên tìm đến gã nhưng đến nhắn tin gã cũng không xem lấy một chút...
"Không, là việc xảy ra thường xuyên thôi. Không phải việc gì lớn."
Màn hình hiện lên dòng chữ đang nhập...
Sau đó lại dừng lại, sau đó lại hiện lên và dừng lại. Có lẽ gã không biết phải nhắn gì...
Cứ thế cuộc trò chuyện giữa gã và em kết thúc.
Sáng nay trời bỗng có một cơn mưa nặng hạt, cũng đúng thôi đang là tháng 9 là mùa mưa mà.
Em có nên đi học không nhỉ? Từ đây ra đến bến xe có vẻ xa, em sẽ bị ướt mưa mất...Nhưng em lại chẳng có dù hay áo mưa. Đành vậy...
Dưới cơn mưa lớn không ngừng, em cất bước chạy ra bến xe. Em làm sao mà có thể nhanh hơn mưa đây, em ướt cả rồi.
Áo khoác em ướt và cả bộ đồng phục cũng vậy, có chút khó chịu vì đồ dính vào người em. Em đứng trước cửa lớp dè dặt không dám vào trong, bởi vì lớp hôm nay đã lắp máy lạnh rồi. Em sẽ lạnh cóng mất...
Em không muốn vào nhưng tiếng chuông vào học đã hối thúc em phải liều mạng vào trong căn phòng lạnh lẽo đó.
Gã thấy em ướt từ trên xuống, liền khoác áo khoác của gã lên người em. Nhưng em đã nhanh chóng từ chối, em không muốn làm áo gã ướt.
-Không sao, không lạnh.
Sao em lại nói dối chứ? Em là lạnh đến run nhưng lại không muốn khoác áo của gã...
Em cố gắng bỏ cái lạnh ra khỏi não, tự nhủ là chỉ cần não không nghĩ rằng nó không lạnh thì cơ thể sẽ không lạnh. Nhưng em thật sự rất lạnh, đầu gối em cũng rất đau, em chỉ có thể gục mặt xuống bàn và giấu nhẹm nó đi, lâu lâu cố gắng ngẩng lên viết vài chữ.
Một phần em không muốn gã biết đầu gối em lại tái phát, rồi lại khiến gã khó xử, một phần không muốn làm phiền gã.
Cũng may là đến giờ ra chơi rồi, em chỉ muốn được ngủ thôi. Đồ em cũng khô rồi nên em cũng không còn khó chịu lắm.
Em gục mặt lên bàn ngủ, em chỉ muốn ngủ một chút thôi nhưng không ngờ lại ngủ đến nguyên một ngày. Bible cũng không đánh thức em, có lẽ gã nghĩ em mệt...
Trời lại mưa rồi, chắc em sẽ đợi...Đợi đến khi hết mưa. Em soạn đồ vào cặp, mệt mỏi lê bước xuống cầu thang, đầu em có chút đau nên đi không vững. Đã biết bao lần em xém té, nhưng em đã vịnh vào cầu thang.
Có một bàn tay bắt lấy em, đỡ lấy em...Đó là Bible, gã dìu em ra ghế đá một cách nhẹ nhàng.
-Cảm ơn...
-Không sao chứ?
Lại là bộ dạng lo lắng ấy, gã đưa tay định chạm vào trán em nhưng em đã né và gạt nhẹ tay gã ra.
-Không...Sao...
Chắc gã đang có chút khó chịu vì tính bướng bỉnh của em. Mỗi lần bệnh em đều trở nên rất bướng.
Gã phải làm sao với Build của gã đây? Gã và em chia tay là do em bảo em không thấy được cảm giác yêu đương. Em bảo là gã và em không khác gì một cặp bạn thân đính kèm một lời tỏ tình, cho nên em đã chọn chia tay.
Lúc đầu gã vẫn cảm thấy bình thường, vì ngay từ lúc đầu gã không hề có tình cảm với em. Ngày đó gã nghĩ rằng cứ thử đi và thời gian sẽ bù đắp tất cả. Nhưng có lẽ là không như vậy...Em và gã chia tay trong yên bình.
Bible sau khi chia tay, tụ tập bè bạn nhiều hơn, không dành thời gian nghỉ, thời gian ra chơi để ở lớp nữa. Gã nghĩ như thế thì gã sớm sẽ ổn, nhưng...
Một khoảng thời gian sau, những thói quen kia lại cứ ám theo gã. Gã muốn quên nhưng lại không thể, gã không thể nào nói chuyện thân thiết với Build, Build đáng yêu, Build siêu thực, Build tuyệt vời, Build của gã nữa...
Không...Build đã từng là của gã mới đúng.
Có lẽ gã đã rất nhớ Build, là nhớ em đến phát điên nhưng Bible lại chẳng dám mở lời nói với em rằng gã nhớ em đến nhường nào...
Em gạt tay gã nhưng gã không bỏ cuộc, gã giữ chặt cổ tay em và chạm vào trán em.
-Sốt rồi.
Gạt tay ra
-Đừng bướng nữa, Build.
-...
Gã khoác áo cho em, em cũng không từ chối gã nữa, mặc cho gã khoác lên. Bây giờ mưa khá lớn nên chẳng thể đi đâu, em và gã chỉ ngồi đó ngắm mưa...
Lâu lâu gã sẽ lén lút nhìn biểu hiện của em, nếu tình hình trở nên tệ hơn có lẽ gã sẽ cõng em đến bệnh viện dưới cơn mưa này.
Cơn sốt khiến em mệt mỏi, em muốn tìm một chỗ để dựa vào nhưng ngoại trừ gã thì chẳng có thứ gì em có thể dựa lên. Gió lạnh thổi qua, em càng rút vào chiếc áo của gã nhiều hơn.
Gã nhìn Build nhỏ bé của gã, em đang rất lạnh, gã đã nhẹ nhàng kéo vai em ngồi gần vào gã.
Em để cho gã kéo vào, sau đó em tựa vào vai gã để nghỉ ngơi. Tay gã xoa xoa lấy vai em, một cách ân cần...Chắc em nên ngủ một chút, em mệt quá.
Build của gã ngủ rồi, Build của gã...
Bible nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của em, gã vô cùng nhẹ nhàng vì sợ xinh yêu của gã sẽ vì gã mà tỉnh giấc.
Tay gã đan vào từng ngón tay em, em từng hỏi sao tay gã lại to đến thế. Gã khi đó không đáp lời em vì gã thật sự không biết nhưng đến bây giờ gã nghĩ rằng tay gã to là để có thể bao bọc lấy bàn tay nhỏ của em.
Trời mưa ngày lúc càng nặng hạt, nó không có vẻ là bớt đi. Gã chỉ đành đánh thức Build dậy, chắc gã sẽ cõng em về nhà gã. Nhà gã gần hơn nhà em, nên dù có ướt thì cũng ướt ít chứ không nhiều.
-Build, dậy nào. Trời tối rồi, cũng không bớt mưa nữa. Để tôi cõng em về.
Em gật đầu với gã, em chỉ nghe được loáng thoáng vài từ vì em thật sự quá mệt rồi.
Dưới trời mưa lớn, em ôm lấy cổ gã, sau đó em cũng chẳng nhớ gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com