Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 100


“Số 2081! Buông ra! Buông ra!”

Viên cảnh sát chạy đến khi thấy vậy, anh bẻ tay Mạnh Thiên ra sau, vặn người anh ta và đẩy vào tường.

“Hôm nay hết thời gian thăm phạm nhân!” Cuối cùng cổ cũng được nới lỏng, và Tô Hoàng Quyên đã có thể thở nhẹ nhàng.

Cô đang loạng choạng đứng dựa vào thành bàn, lấy tay ôm cổ, thở hồng hộc.

Mạnh Thiên nghiến răng và giọng nói hận thù truyền đến:

“Tô Hoàng Quyên, nếu cô dám giết con của chúng ta, tôi sẽ giết cô! Đợi tôi ra ngoài, tôi sẽ giết cô!” Mắt cô ta ươn ướt.

Những giọt nước mắt được kìm nén trong một thời gian dài, và thời điểm cánh cửa đóng lại đột ngột, rốt cuộc vẫn chảy ra giàn giụa.

Hít một hơi thật sâu, cô ta đưa tay lên lau một cách ngoan cố.

Tô Hoàng Quyên ngẩng cao đầu không để nước mắt rơi lần nữa.

Từ lúc nãy đến giờ, tay cô ta vẫn run run.

Không biết đã mất bao lâu, nhưng cuối cùng cô ta cũng sắp xếp lại được cảm xúc của mình.

Nhưng khi đến, cô ta vẫn ngẩng cao đầu khi ra về, kiêu hãnh và hững hờ.

Khiến người ta hoàn toàn không thấy được tâm sự bên trong.

Luật sư đã đợi bên ngoài, và khi cô ta bước ra, anh ta đã vội vã hỏi ngay.

“Cô Quyên, cô nói chuyện với thân chủ của tôi thế nào rồi? Anh ấy đã đồng ý chưa?” Tô Hoàng Quyên gật đầu và nói trống không: “Yên tâm đi, anh ấy sẽ đồng ý thôi”

Những lời cô nói rõ ràng đã kích thích anh ta, anh ta sẽ chỉ tìm cách thoát ra càng sớm càng tốt, và sẽ không bao giờ muốn ở trong đó mãi mãi.

Nhưng…

Từ hôm nay… Ngoài sự ghét bỏ, thực sự không còn gì giữa họ.

Đứa trẻ này sẽ không liên quan gì đến anh ta cho dù sau này có chuyện gì xảy ra.

Cô ta cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vốn đã hơi cong của mình.

Đây sẽ là trụ cột tinh thần duy nhất của cô ta trong cuộc sống cô đơn sau này.

Không có cô ta và anh ta, thế giới của cô ta không còn lại gì cả …

Buổi tối.

Phi Nhung khoanh chân trên sofa lật xem tạp chí ảnh cưới, nhìn những bộ váy cưới đẹp đẽ và phóng khoáng, cô thấy rất ngưỡng mộ.

Mỗi người phụ nữ đều có một giấc mơ về đám cưới của mình.

Tất nhiên là cô cũng vậy.

Nhưng… Tổ chức đám cưới cũng không hề dễ dàng gì, chỉ cần nghĩ đến việc dạo quanh sảnh tiệc trong bộ lễ phục với đôi giày cao gót là đã cảm thấy đau đầu rồi.

“ Phi Nhung, đồ đã gói xong rồi.” Ngay khi cô đang nghĩ về điều đó, dì Lý đã gọi cô.

Hộp cơm đặt ở trên bàn cà phê trước mặt cô:

“Đều là những món cậu chủ thích ăn

“Vâng” Phi Nhung gấp tạp chí rồi đứng dậy.

Dì Lý nhìn lướt qua tạp chí, đột nhiên nở nụ cười:

“Phi Nhung đang chọn áo cưới à? Hai người phải chuẩn bị hôn lễ cho chu đáo đấy. Cậu chủ đã đợi ngày này nhiều năm lắm rồi.”

Phi Nhung nở nụ cười:

“Chúng cháu còn chưa thảo luận, ít nhất phải đợi anh giải quyết xong việc lần này đã”

“Đúng vậy. Chuẩn bị hôn lễ không phải việc dễ dàng” Dì Lý vừa nói vừa vỗ vỗ hộp cơm: “Cháu đưa đi đi, đừng để đồ ăn nguội mất”

Phi Nhung gật đầu, bưng hộp cơm đi, nhờ tài xế đưa cô đến chỗ Nguyễn Mạnh.

Lúc cô đến công ty đã hơn 8 giờ.

Tuy nhiên, vẫn có những cuộc họp trên tầng cao nhất. Lúc này, đèn trên đó vẫn còn sáng.

Rõ ràng là vì một biến cố lớn vừa được giải quyết nên mọi người đều hào hứng và say mê với công việc của mình.

Phi Nhung xách đồ, liếc mắt nhìn phòng họp.

Anh vẫn ngồi trên ghế, nghe người khác báo cáo công việc, cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường.

Trợ lí Sơn đang ngồi ở một bên, và Mạnh Đức ở bên kia.

Dường như cảm nhận được điều gì, anh đang lắng nghe nghiêm túc thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Chỉ một cái liếc mắt, hai người đã nhìn nhau.

Cô mỉm cười trong trẻo, và khẽ đung đưa hộp cơm trước mắt anh, như có ma thuật, ngay lập tức, tất cả sự nghiêm túc và đầy cảm hứng trong công việc của anh lại được thay bằng một nét dịu dàng.

Mặc dù những nhân viên bên cạnh sự thay đổi này thì không có gì ngạc nhiên, nhưng đối với Phi Nhung mà nói , không, chính xác mà nói, sức hút của phu nhân chủ tịch đối với chủ tịch vẫn vô cùng mãnh liệt.

Nụ cười trên mặt Phi Nhung trở nên ngọt ngào hơn, cô chỉ lặng lẽ nâng hộp cơm trong tay rồi chỉ tay về phía phòng làm việc của anh, nhận được sự tán thành từ xa của anh, cô mỉm cười xoay người đi vào phòng làm việc.

Người tiếp cô đương nhiên là Lý Thanh.

“Uống cà phê không?” Lý Thanh hỏi Phi Nhung.

Phi Nhung lắc đầu:

“Bây giờ tôi không uống cà phê, có sữa không? Uống sữa đi”

“ được. Có ngay bây giờ đây” Lý Thanh quay người đưa cho Phi Nhung một cốc sữa nóng, rồi nhìn cô cười thăm dò: “Chủ tịch Nguyễn bỏ thuốc lá, còn cô thì không uống cà phê. Có vẻ như hai người đang có ý định sinh con?”

“Ừm, tôi nghĩ vậy” Phi Nhung không giấu giếm: “Dù sao thì anh ấy cũng đã đến lúc làm cha rồi”

“Vậy thì chúc hai người sớm có con trai.”

“Cảm ơn cô” Phi Nhung nhìn Lý Thanh. So với trước đây, gương mặt của cô ấy đẹp hơn hẳn, trông trẻ ra vài tuổi.

“Thư kí Thanh, gần đây có chuyện gì vui không? Gương mặt hồng hào như vậy, có phải yêu rồi không?” Cô tinh nghịch và cố ý hỏi.

Lý Thanh xấu hổ, nhưng khuôn mặt tỏ rõ vẻ ngọt ngào:

“Rõ ràng là đang nói chuyện của cô, sao lại kéo tôi vào?”

“Thành thật mà nói, cô thực sự không biết chút gì về việc trợ lí Sơn cố ý phản bội sao?”

“Ừ. Họ không hề tiết lộ cho tôi. Có điều, cũng có thể hiểu được, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, càng ít người biết càng tốt. Không phải anh Mạnh Đức cũng chỉ đến khi việc gần kết thúc mới hiểu sao?”

“Cô có sợ không?”

Lý Thanh gật đầu không che giấu.

Tuy nhiên, thay vì sợ hãi thì đúng hơn là thất vọng.

“Cũng may, mọi chuyện chỉ là được sắp xếp. Chúng ta đã bị bọn họ lừa rồi” Phi Nhung liếc mắt nhìn, cố ý nghịch ngợm: “Việc như thế này, cô nhất định không được bỏ qua dễ dàng, diễn xuất của bọn họ nên nhận được giải Oscar rồi, hại chúng ta lo lắng chết đi được. Đúng là quá xấu xa!”

Lý Thanh cũng khá bất bình về việc này. Phi Nhung nói như vậy, cô ta cũng gật đầu đồng ý:

“Đúng vậy, tuy rằng có thể hiểu được, nhưng vẫn phải nổi trận lôi đình một lần, để lần sau bọn họ không dám làm chúng ta lo lắng như vậy”

Sau đó, họ nhìn nhau, và rồi họ cười vui vẻ ra hiệu ngầm hiểu.

Trong văn phòng này, những gì đã từng bị đè nén cho đến bây giờ, chỉ còn lại tiếng cười và sự vui vẻ.

Mạnh Quỳnh đẩy cửa đi vào, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hai người phụ nữ, khóe môi không khỏi cong lên.

Đứng ở cửa, chốc chốc lại nhìn nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ.

Cho đến khi Lý Thanh thấy anh, anh vội vàng nghiêm nghị, Lý Thanh từ tốn đứng lên:

“Chủ tịch Nguyễn”

Sau đó Phi Nhung mới nhìn thấy anh.

“Em đang nói gì vậy?” Anh hỏi, rồi đi đến gần.

“Tôi và cô Phi Nhung chỉ nói chuyện phiếm thôi” Lý Thanh đứng thẳng người, lặng lẽ vén vạt váy.

Trước mặt ông chủ cần phải duy trì hình ảnh chuyên nghiệp:

“Vậy thì anh Nguyễn …tôi xin phép ra ngoài trước.” Lý Thanh khôn ngoan để lại thế giới của hai người cho họ.

“Thôi, nói tiếp đi” Mạnh Quỳnh vẫy vẫy tay, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Phi Nhung.

“Cuộc họp kết thúc rồi à?”

“Không. Nghỉ giữa chừng. Sao em lại đến đây?”

“Biết chắc anh chưa ăn tối, cho nên em đưa cơm đến cho anh” Phi Nhung vỗ vỗ hộp cơm: “Đều là những món anh thích”

Mạnh Quỳnh nâng cằm Phi Nhung và hôn lên môi cô.

“Chú ba” Hai người chưa kịp làm gì thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Mạnh Đức đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc lúc này, nhẹ giọng “à” một tiếng, nhưng không đi ra ngoài mà đứng nhìn chằm chằm ở đó.

Phi Nhung đỏ mặt, đẩy Mạnh Quỳnh ra trong khi nhìn chằm chằm vào Mạnh Đức.

Một việc tốt bị cắt ngang, Mạnh Quỳnh không vui.

“Đi vào mà không biết gõ cửa à, học ở đâu ra thế?”

Mạnh Đức gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.

Theo lí mà nói, người biết suy nghĩ sẽ không quay lại đây lần nữa. Tuy nhiên, kết quả là…

Khi Mạnh Quỳnh muốn hôn Phi Nhung một lần nữa, cửa lại bị gõ.

“Chú ba, cháu gõ cửa rồi, cháu muốn vào phòng”

Mạnh Quỳnh cảm thấy đứa cháu của mình chắc chắn là cố ý. Anh ngồi thẳng dậy và nói: “Mời vào”

Mạnh Đức bước vào với một nụ cười híp mắt.

“Có chuyện gì à?” Mạnh Quỳnh liếc anh ta một cái: “Tốt nhất nên là chuyện rất quan trọng.”

“Rất, rất quan trọng.” Kiều Minh Đức nói, nhưng ánh mắt lại rơi vào hộp cơm trên bàn cà phê: “Cháu đói bụng. Cháu vừa thấy Phi Nhung bưng hộp cơm tới, cho nên…”

Không nói nên lời.

Phi Nhung trợn mắt nói:

“Đúng là đồ ăn! Nhưng mà, coi như anh có vận may. Em biết chắc hẳn anh vẫn còn ở đây, nên cũng mang cho anh một phần” Cô vừa nói vừa mở hộp cơm rồi lấy hai phần cơm ra.

Mạnh Đức đói thật rồi, anh ta ngồi trên sofa đối diện hai người, vừa bắt đầu đã ăn như hổ đói, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.

Phi Nhung ngẩn ra:

“Anh Đức, ăn chậm thôi, đã bao lâu rồi không ăn nổi một bữa đàng hoàng rồi?” Vừa nói cô vừa đứng dậy đi rót cho anh ta một cốc nước.

“Không phải đều tại chú ba sao, chú ấy nhất định giao cho anh gánh nặng như vậy, đừng nói đến ăn, bây giờ anh muốn ngủ trọn một giấc cũng chẳng được” Anh ta nói rồi chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, tỏ ra ấm ức rồi nói quá lên: “Em xem xem, có phải quầng thâm rất to và đen không, có ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh không?”

Phi Nhung vẫn đứng dậy nghiêng người giúp anh ta xem.

Sau đó cô gật đầu.

“Vừa to vừa đen thật. Nhưng mà, anh có nền tảng tốt, đừng lo lắng, anh vẫn đẹp trai, và không có vấn đề gì nếu đi săn gái.” Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ vào khuôn mặt điển trai của Mạnh Đức hai lần một cách thoải mái.

Kết quả là có người đột nhiên buồn bực.

“Được, được rồi, cháu trở về phòng làm việc của mình ăn cơm đi!” Mạnh Quỳnh vẫy tay đuổi Mạnh Đức đi.

“Năm phút, cho cháu năm phút nữa. Văn phòng của cháu ở tầng dưới, cứ thế này mà đi xuống thì thật khó coi”

Mạnh Đức ở lại.

Không có ý nghĩa gì khi ăn một mình trong văn phòng, vừa vắng vẻ, vừa đối mặt với rất nhiều nhân viên anh ta đau đầu. Thật tuyệt khi được ở đây, cùng Phi Nhung trò chuyện.

“ Phi Nhung, không phải em nói muốn đến làm việc sao? Bên anh tình cờ thiếu một vị trí, em qua lấp đầy đi. Dù sao, em ở nhà mỗi ngày cũng không có việc gì.” Mạnh Đức vừa ăn vừa nói.

“Thật không? Vị trí nào? Em sẽ mang sơ yếu lý lịch của mình đến để ứng tuyển” Phi Nhung trông rất thích thú.

Hai người cứ thế tiếp lời nhau, từ công việc đến cuộc sống, từ cuộc sống đến công việc, cuộc trò chuyện dường như bất tận.

Vì vậy, có người ngồi sang một bên và mặt anh ta tối sầm lại.

Những người trạc tuổi nhau, có cùng chủ đề nói chuyện thì đương nhiên dễ hiểu. Có điều. Có phải nhiều chủ đề quá rồi không? Nhiều đến nỗi hai người họ quên mất sự tồn tại của anh!

Thật quá đáng!

“Ăn xong chưa?” Cuối cùng cũng có người khẽ lên tiếng.

Anh cứ nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.

“.. Chú ba, không phải chú thật sự ngồi canh giờ đấy chứ, ngay cả cơm cũng không ăn sao?” Mạnh Đức ngẩn người nhìn anh.

“Năm phút, không hơn, không kém”

Phi Nhung khóe môi giật giật.

“Nhưng, cái này… cháu mới chỉ ăn có một nửa” Cơm trong hộp Mạnh Đức còn rất nhiều.

Lúc nãy nói chuyện với Phi Nhung say sưa quá, nên không để ý ăn cơm mấy.

Mạnh Quỳnh không vội vàng đuổi anh ta, chỉ mở hộp cơm của anh, dùng bữa một cách tao nhã, và nói một cách thanh lịch:

“Gần đây, mẹ của cháu nói chuyện với chú về Bạch Yên Nhiên và cháu. Sau lần cháu nhờ vả trước đó. Chẳng bao lâu sau, chú lại nhìn thấy Bạch Yên Nhiên tại một cuộc triển lãm nghệ thuật và chú vẫn thích cô ấy. Chú nghĩ nếu mẹ cháu đã hài lòng như vậy thì cô ấy không tệ đâu.”

Mạnh Đức nuốt không trôi cơm, suýt chút nữa đã nghẹn.

“Chú ba, chú thôi đi được không.”

“Cháu cũng nên tìm một cô gái ngoan để sớm ổn định cuộc sống đi”

Mạnh Đức lẩm bẩm:

“Cũng đâu có thấy chú ổn định cuộc sống sớm đâu.”

“Chú mà còn không sớm à?” Mạnh Quỳnh nhướng mày.

Từ bao nhiêu năm trước đã xác định cô gái nhỏ này sẽ là vợ của mình thì anh cũng quên rồi. Nhưng chỉ sau vài ngày đi chơi, anh đã bị Mạnh Đức cướp vị hôn thê của anh.

“Được rồi, được rồi, chú ổn định sớm. Nhưng, nếu chưa tu thành chính quả thì cũng không thể tính đúng không? Chú thậm chí còn chưa tổ chức đám cưới, mà cháu đã vội vàng kết hôn vậy thì không được hay cho lắm”

“Vào ngày cưới của bọn chú, người nhà họ Bạch đều sẽ có mặt. Chú sẽ đặc biệt mời Bạch Yên Nhiên. Vì vậy…” Mạnh Quỳnh liếc anh ta một cái “Hãy chuẩn bị tinh thần để gặp lại cô ấy”  Mạnh Đức tối sầm mặt lại.

Mạnh Đức nhìn về phía Phi Nhung

“Thím à, thím nhìn chú ba xem, giống y mẹ cháu. Tốt xấu gì thím cũng phải khuyên chú ba cháu.”

Phi Nhung đang uống sữa, nghe thấy anh ta gọi mình là “thím'”, cô suýt chút nữa thì phun hết sữa lên mặt Mạnh Đức.

“Không được gọi linh tinh!” Phi Nhung trừng mắt nhìn anh ta.

“Anh bị oan, sao lại bảo anh gọi lung tung, em không phải thím của anh sao?”

“Anh gọi thế khác gì em già rồi!”

“Ai bảo em kết hôn với chú ba của anh? Nếu em với anh…”

Nói đến đây, cảm thấy một ánh mắt mờ mịt bị cuốn vào trong cơn bão, Mạnh Đức cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó nên không nói linh tinh nữa.

Cuối cùng, anh ta ngậm miệng và cầm hộp cơm đi ra ngoài.

“Thím, thím là nhất rồi, đừng quên khuyên chú ba của cháu đấy, đừng để chú ấy giống như mẹ cháu.” Ra đến cửa, Mạnh Đức còn không quên quay đầu nói vọng vào.

Phi Nhung cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

“Anh ấy thực sự có vẻ không thích Bạch Yên Nhiên lắm” Là một người thím, Phi Nhung rất nghiêm túc trong việc giúp đỡ cháu mình.

“Nó chỉ bị dọa chút thôi.”

“Vậy anh muốn ghép anh ấy với Bạch Yên Nhiên thật à? Em đã thấy Bạch Yên Nhiên rồi. Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng em không biết tính cách của cô ấy như thế nào”

“Anh không phải ông tơ, cũng không phải bà mối, làm sao ghép cậu ấy với người ta được?” Mạnh Quỳnh nếm thử đồ ăn, rồi nắm lấy bàn tay cô, nói: “Mẹ nó nhắc chuyện này với anh một lần, ý của anh vẫn luôn là tôn trọng quyết định của Mạnh Đức. Nếu có duyên phận thì hai đứa tự khắc đến với nhau!”

“Vậy cũng tốt” Phi Nhung thở phào nhẹ nhõm thay cho Mạnh Đức.

“Đúng rồi..” Mạnh Quỳnh nhớ tới điều gì đó, hơi dừng lại, liếc nhìn cô: “Ngày mai là ngày mở lại phiên tòa”

Phi Nhung biết tin tức về vụ án này, cô cũng đang theo dõi.

Cô nhìn anh, hỏi:

“Có dự đoán được sẽ tuyên án mấy năm không?”

“Đoàn luật sư bên anh đã giúp Tô Hoàng Quyên mời luật sư cho anh ta. Tình hình có lẽ sẽ không quá tệ đâu.”

Phi Nhung thở phào nhẹ nhõm:

“ Tốt

Mạnh Quỳnh để đũa xuống, liếc mắt nhìn cô một cái:

“Em không trách anh ta nữa à?”

“Không phải vậy đâu…… Mấy ngày nay, em luôn nghĩ đến cảnh mẹ em giao em cho anh ta chăm sóc trước khi qua đời. Nếu bây giờ mẹ em còn sống, nếu biết được anh ta trở thành người như bây giờ thì không biết mẹ sẽ đau lòng đến nhường nào”

“Vậy lần sau đi thăm mộ, đừng nói chuyện này với mẹ.”

“Vâng”

“Hôm qua anh đến thăm anh ta, khá bất ngờ, anh ta có việc muốn nhờ anh”

“Việc gì vậy?”

Lúc này, Mạnh Thiên nhất định phải hận anh sâu sắc.

Hắn có thể gạt bỏ lòng tự trọng để nhờ vả anh thì có thể tưởng được việc đó quan trọng như thế nào.

“Nhờ anh quan tâm đến Tô Hoàng Quyên”

Phi Nhung ngạc nhiên.

“Thực lòng mà nói, khi anh ta đưa ra yêu cầu này, anh còn ngạc nhiên hơn cả em. Anh luôn nghĩ rằng họ có thể tiến tới hôn nhân, cũng chỉ là lợi dụng nhau thôi. Xem ra chú tư có lẽ không vì cái đó”

“Kỳ thực nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên. Bọn họ đã vướng bận nhiều năm như vậy”

Mạnh Quỳnh gật đầu:

“Hôm qua anh có bảo người đi tìm gặp Tô Hoàng Quyên. Nhưng tiếc là cô ta đã dọn khỏi biệt thự của chú Tư. Cho đến giờ vẫn chưa nhìn thấy cô ta.”

“Một người kiêu ngạo như cô ta, e là sẽ không chấp nhận sự quan tâm của anh”

Mạnh Quỳnh gật đầu:

“Những việc này, đợi đến lúc gặp được hẳng nói vậy”

_____

He he , có vẻ tui núp hơi lâu nhỉ😁😁, happy new year 🎉🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com