Chương 27
Hai chữ “Cúp máy” còn chưa nói xong, bàn tay cầm điện thoại của cô đã bị hành khách chen vào cửa đụng mạnh vào.
Phi Nhung không cầm chắc, điện thoại tuột ra khỏi tay, vướng vào đám đông vài cái rồi rơi xuống đất.
Phi Nhung khom người lần mò, bị người ta đụng cho ngã trái ngã phải thì thôi, kết quả nhặt được di động lên xem, màn hình vậy mà đã nát, bên trên còn tặng kèm mấy cái dấu chân to tướng.
Càng buồn bực hơn.
Vẻ mặt Phi Nhung đau khổ, đáng lẽ không nên nhận điện thoại của ông chú.
Điện thoại đã đen xì, cũng không có điện thoại gọi đến.
Tàu ngừng ở trạm quảng trường Hoa Sen, rồi chạy tới trạm tiếp theo.
Người trên tàu điện ngầm không bớt đi bao nhiêu, thậm chí còn có cảm giác tăng thêm.
Phi Nhung cầm điện thoại bị rơi hỏng, hôm nay cả người đau nhức, lòng cũng đau muốn chết.
Phiền muộn.
Đang lúc cô xụ mặt ảo não, chợt nghe thấy xung quanh vang lên tiếng bàn tán.
“Đẹp trai quá đi!”
“Cũng rất ngầu nữa!”
“Hình như là ngôi sao nào đó, có vẻ tớ đã nhìn thấy anh ấy trên tạp chí gì đấy.”
“Nói đùa gì vậy, ngôi sao sao lại đi tàu điện ngầm?”
“Nè nè nè! Anh ấy đi về phía chúng ta kìa.”
Từng giọng nữ thẹn thùng, hưng phấn lại kích động lẩn quẩn bên tai, Phi Nhung không nhịn được tò mò, cũng nhìn về hướng các cô gái đang nhìn.
Vừa nhìn, cô đã kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy trong đám đông chen chúc, riêng một người nổi bật giữa đám đông, khiến mắt người ta sáng ngời.
Thân hình anh cao ngất, còn cao hơn người thường một cái đầu, vì vậy cho dù là trong hoàn cảnh chen chúc, anh cũng là người dễ dàng thu hút sự chú ý nhất.
Nhưng, nguyên nhân anh thu hút không phải chỉ vì chiều cao.
Mà là...
Khí thế nổi bật không tầm thường, ngũ quan như được gọt đẽo cẩn thận, thậm chí là hơi thở cao quý và kiêu ngạo đáng sợ của anh.
Cho dù trong tình cảnh này, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, chán nản không chịu nổi, nhưng anh vẫn không chật vật chút nào.
Mạnh Quỳnh lạnh lùng nhíu mày, khí chất lạnh lùng trên người khiến trái tim các cô gái nhảy nhót, nhưng lại không dám tới gần một bước.
Sự xuất hiện của anh, chẳng những khiến toàn bộ toa tàu có thêm một tia sáng, mà còn mang đến một cơn gió mát rượi.
Chú Quỳnh?
Sao anh lại xuất hiện ở đây vậy?
" Phi Nhung! Phạm Phi Nhung !” Vĩnh Ái ở trong đám đông vẫy tay với cô, dùng khẩu hình miệng
“Tổng giám đốc Nguyễn đó! Tổng giám đốc Nguyễn của chúng ta vậy mà lại đi tàu điện ngầm.”
Phi Nhung cũng đang thấy lạ đây.
Là lẩn quẩn trong đầu cỡ nào mới bỏ Bentley không ngồi, chạy tới tàu điện ngầm chen lấn vậy?
Đang lúc nghĩ ngợi, ánh mắt của Mạnh Quỳnh lướt về phía cô, rơi lên mặt cô, ngừng lại.
Mắt anh tối đi.
Lông mày giãn ra, rồi nhíu lại.
Sau đó, dưới ánh mắt vừa hiếu kỳ vừa hâm mộ của mọi người, anh cất bước đi về phía cô.
Đột nhiên đám đông hỗn loạn kia tách ra trước mặt anh. Chẳng mấy chốc, anh đã đứng trước mặt cô.
“Chú Quỳnh, sao chú lại tới đây?”
Phi Nhung kinh ngạc hỏi.
Cho dù không nhìn xung quanh, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt của người bên ngoài hâm mộ bao nhiêu, còn có dáng vẻ trợn mắt đến mức sắp lòi cả ra của Vĩnh Ái.
“Điện thoại đâu? Sao tự nhiên lại tắt điện thoại?”
Mạnh Quỳnh không chớp mắt, những người khác căn bản không lọt nổi vào mắt anh, hai mắt anh chỉ nhìn cô.
Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới điện thoại, sắc mặt Phi Nhung tối sầm.
“Lúc nói chuyện với chú rơi xuống đất, bị đập nứt màn hình rồi.”
Dứt lời, cô muốn móc điện thoại ra, lại bị người phía sau bất cẩn đẩy một cái, không lấy điện thoại ra được, cả người bị đẩy tới mức áp sát Mạnh Quỳnh.
Bị va chạm như vậy, cơn đau ở cổ chân càng trầm trọng hơn, cô cũng bất chấp giờ phút này hai người gần đến mức nào, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh để ổn định cơ thể, lông mày thanh tú đau đến mức nhíu chặt.
Vốn dĩ Mạnh Quỳnh rất thích tư thế này của cô, nhưng cúi đầu xuống liền phát hiện trên chân cô vẫn mang đôi giày cao gót chết tiệt kia.
Không cần chân nữa hả?
“Cởi giày ra.” Giọng điệu không cho phép làm trái.
Phi Nhung lắc đầu: “Dưới đất bẩn lắm.”
Hơn nữa, cởi giày, mu bàn chân sẽ bị giẫm nát đó.
Một tay Mạnh Quỳnh vòng sau tấm lưng mảnh khảnh của cô, hướng dẫn cô
“Cởi giày, đạp lên chân tôi. Nghe lời!”
Phi Nhung khẽ giật mình, trái tim rung động.
Rõ ràng trên tàu điện ngầm rất ồn ào, rất ầm ĩ. Nhưng giờ phút này, trong tai cô lại chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh.
Đặc biệt là, hai chữ cuối cùng kia.
Dường như tràn đầy cưng chiều, lại có bá đạo thuộc về riêng anh, giống như dỗ dành một đứa bé, một đứa trẻ tùy hứng không chịu nghe lời.
Phi Nhung biết rõ mình không thể chìm đắm vào đó, nhưng, cố tình, cô giống như bị trúng tà mà si mê.
Phi Nhung vâng lời đạp giày ra, ngoan ngoãn giẫm lên giày của anh.
Rồi sau đó, lại cẩn thận cởi chiếc còn lại.
Hai tay Phi Nhung vốn đã ôm cổ anh, bây giờ bất đắc dĩ còn phải ôm chặt hơn nữa.
Cả người cô giống như một con chuột túi bám lên người anh, ngực dán ngực.
Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, dường như cô có thể nghe được tiếng tim đập của anh.
Từng nhịp từng nhịp.
Vững vàng như vậy, mạnh mẽ như vậy...Giống như nhịp trống gõ vang, luôn gõ vào đáy lòng cô.
Mọi thứ, có vẻ như, loạn rồi.
“Còn đau không?”
Mạnh Quỳnh hỏi, hình như trong giọng nói trầm thấp đã có chút thay đổi.
Hô hấp của Phi Nhung hơi loạn, khẽ gật đầu
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Chỉ là...
Trong xe vừa nóng vừa ngộp, chất lượng không khí xung quanh cực kỳ tệ, đủ mọi loại mùi.
Mùi mồ hôi, mùi cơ thể, còn có mùi đậu phụ thối phát ra khi hành khách ngồi ăn.
Trong lúc nhất thời khiến cô càng đau đầu hơn, bàn tay đặt trên cổ anh càng siết chặt.
Mạnh Quỳnh rũ mắt nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày.
Một tay vẫn ôm eo cô, tay kia tao nhã cởi áo vét trên người, sau đó ấn gương mặt nhỏ khó chịu của cô vào ngực mình.
Phi Nhung chấn động.
Gần như ngay lập tức, trong hơi thở không còn những mùi vị khó ngửi kia nữa.
Anh là một người rất thích sạch sẽ, trên người có mùi nước hoa tươi mát dễ chịu.
Chóp mũi nho nhỏ của Phi Nhung khẽ hít một hơi, trong thoáng chốc, hình như cơn đau đầu cũng bớt đi rất nhiều.
“Chịu đựng một chút, trạm tiếp theo chúng ta xuống xe.” Anh nói.
“Vâng.” Phi Nhung ngoan ngoãn gật đầu, cảm xúc dâng trào.
Thật ra...
Vừa rồi cô chẳng nói lời nào, nhưng Mạnh Quỳnh liếc mắt một cái là nhận ra cô không thoải mái.
Cho nên… Đúng như lời dì Lý nói, chú Quỳnh, thật sự đối xử tốt với cô sao?
Sau đó… Dưới ánh mắt hâm mộ đến sắp đổ máu của người xung quanh, cả người Phi Nhung giống như một đứa bé còn chưa lớn, luôn được anh ôm vào ngực che chở.
Vòng tay của anh cho cô một vòng vây an toàn mà vững chắc.
Cho dù trong toa tàu chen chúc đến đâu, người bên trong xô đẩy thế nào, cô cũng mãi mãi ở trong vòng bảo hộ của anh, không hề bị ảnh hưởng.
Phi Nhung tham lam hít hơi thở của anh, hưởng thụ sự bảo vệ của anh, ngón chân út đáng yêu bất giác giẫm nhẹ lên chân anh.
Tâm trạng vốn dĩ rất buồn bực ban nãy, đến lúc này, vậy mà lại có chút vui sướng.
Ừm...
Làm sao bây giờ?
Hình như cô cảm thấy, cứ đi tàu điện ngầm về nhà như vậy mãi, thật ra cũng không phải chuyện gì tồi tệ lắm.
Thế nhưng...
Trong tàu điện ngầm, giờ phút này đột nhiên vang lên âm thanh thông báo.
Mạnh Quỳnh rũ mắt nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, không nói chuyện, chỉ là bàn tay bên hông cô dùng thêm chút sức, ôm cô chặt hơn.
Phi Nhung mặt đối mặt với anh.
Cô như bị một cảm xúc khó nói nào đó lây nhiễm, ánh mắt long lanh, sóng nước nhè nhẹ.
Một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Xe ngừng.
Có người xuống, lại có người lên.
Hai người đều không nhúc nhích.
Dường như có ma lực gì đó buộc chặt bọn họ, không ai buông ra trước. Bầu không khí lưu luyến triền miên nhẹ nhàng vờn quanh, quấn quít giữa hai người.
Rất kỳ diệu.
Xe lại chạy.
Phi Nhung khẽ mấp máy môi, giống như đến giờ mới tìm lại được giọng nói của mình
“Vừa rồi chúng ta quên xuống xe, lại sắp đến điểm dừng tiếp theo.”
Ồ, lời phàn nàn như vậy, có vẻ không có sức thuyết phục lắm. Hơn nữa, thật sự quên mất ư?
Tiếng thông báo của tàu điện ngầm lớn đến mức khiến người ta muốn bỏ qua cũng không được.
Vì vậy...
Giọng nói chột dạ của cô nhẹ đến mức gần như cả bản thân cũng không nghe thấy.
“Ừ, tạm tiếp theo lại xuống.”
Mạnh Quỳnh nói, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Phi Nhung gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Thế nhưng, kết quả thì sao?
Kết quả, hai người cứ dừng lại hết trạm này tới trạm khác.
Phi Nhung không nói muốn xuống xe, Mạnh Quỳnh cũng không nói.
Rất khó tưởng tượng, một người ra ngoài đều có xe sang đưa đón, sao có thể chịu được hoàn cảnh như tàu điện ngầm.
Hơn nữa...
Tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Hình như là từ khi điện thoại của cô chẳng hiểu sao bị cúp...
Thế nên anh...
Nghĩ đến đây , Phi Nhung chợt dừng lại , bởi vì đã thực sự đến trạm.
" Chú Quỳnh, giày của cháu mất rồi"
Lúc muốn xuống xe , Phi Nhung buồn bực .
Thật ra cô đã sớm ngờ tới chuyện này, người đến người đi như vậy , anh một cước tôi một cước , làm sao giày có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ chứ?
Chỉ là lúc trước khi được anh ôm , tinh thần rối loạn , căn bản không rảnh nghĩ những chuyện này.
Thấy bóng dáng bọn họ, tài xế lưu loát bước xuống xe, rất cung kính kéo cửa xe phía sau.
Tài xế nhìn Phi Nhung được Mạnh Quỳnh ôm vào ngực, lo lắng hỏi
“Cô Nguyễn không sao chứ?”
Phi Nhung xấu hổ, sau khi được Mạnh Quỳnh nhét vào chỗ ngồi phía sau mới lắc đầu. Giống như sợ tài xế hiểu lầm mình và chú, cô như cố giải thích nói
“Chỉ là làm mất giày nên mới nhờ...”
Mạnh Quỳnh nặng nề liếc cô một cái, mấy lời còn sót lại của cô liền yếu ớt nuốt ngược vô họng.
Được rồi.
Giải thích cái gì chứ?
Ngược lại càng giống như là... Giấu đầu hở đuôi.
Xe chạy về hướng khu biệt thự.
Dường như bầu không khí kỳ diệu ban nãy trên tàu điện ngầm kéo dài tới lúc này, tràn ngập trong không gian hạn hẹp.
Lúc trước bị tình hình ép thành như vậy, Phi Nhung không cảm thấy xấu hổ đến thế.
Nhưng bây giờ trong không khí yên tĩnh, Mạnh Quỳnh lại ở bên cạnh mình, mọi cảm xúc đều trở nên trần trụi, trái tim thì lại đập loạn “Thình thịch thình thịch”.
Cô liếc mắt, lén nhìn Mạnh Quỳnh.
Anh đang cúi đầu xem văn kiện, sườn mặt lạnh nhạt khiến cô không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.
“Chú Quỳnh.”
Cô suy nghĩ một chút, mở miệng.
“Ừ.” Mạnh Quỳnh không ngẩng đầu lên.
“Ban nãy, sao chú lại xuất hiện trong tàu điện ngầm?”
Phi Nhung không nhịn được vẫn muốn xác thực.
Nhưng rồi cô lại cảm thấy, thật ra đáp án đã sớm rõ ràng.
Mạnh Quỳnh gấp văn kiện lại, ghé mắt nhìn cô
“Đi tìm một cô ngốc có xe mà không chịu ngồi, còn muốn đi giày cao gót chen lấn trên tàu điện ngầm. Đáp án này, cháu hài lòng không?”
Phi Nhung bị chửi là “đồ ngốc” chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào.
Song ngoài mặt cô lại tỏ ra nổi giận
“Chú mới là đồ ngốc, chú cũng có xe không ngồi mà đi chen lấn trong tàu điện ngầm.”
Rõ ràng là giọng điệu muốn tỏ ra tức giận, nhưng nói ra lại mềm mại ngọt ngào, giống như hờn dỗi hơn.
Mạnh Quỳnh gật đầu, giống như tán thành lời cô nói.
“Đúng vậy, tôi cũng là đồ ngốc.”
Nói tới đây, anh thoáng dừng lại, rồi đột nhiên anh cúi người tới gần cô, ánh mắt nhìn cô chăm chú, tối lại
“Nhưng tôi bằng lòng.”
Ánh mắt đó.
Cứ như muốn câu mất linh hồn của cô.
Nơi đó, quá bình tĩnh, cảm xúc quá sâu sắc và phức tạp, khiến cho trái tim của Phi Nhung run lên, nhịp tim chợt hẫng đi một nhịp.
Cô quay mặt nhìn về phía tài xế phía trước theo bản năng, tuy rằng tài xế biết điều không nhìn lấy một cái, tập trung lái xe, nhưng cô vẫn chột dạ lui về sau một chút, thẳng người lên, giữ vững khoảng cách.
Một lúc lâu sau.
Trái tim, loạn, đầu óc, cũng loạn.
Đột nhiên cô cảm thấy, có vài cảm xúc không phải cô cố ý không thèm nghĩ đến, cố ý bỏ qua thì thật sự có thể làm ngơ.
Mọi chuyện, dường như càng lúc càng rõ ràng.
Rõ ràng đến mức, khiến cho cô có phần... Bất an.
Trong lòng lại càng thêm bối rối.
[...]
Buổi tối.
Phi Nhung tắm rửa xong, tâm sự nặng nề ôm máy tính trò chuyện với Phùng Linh Nhi qua zalo, sau khi chần chờ, rối rắm, phiền muộn, cô mới đánh một dòng chữ.
“Linh Nhi, nếu như... Tớ nói là nếu như, tớ cảm thấy... Dường như có một người đặc biệt... Có cảm giác đặc biệt với tớ, làm sao bây giờ?”
Chỉ một câu phải xóa đi viết lại mấy lần mới gửi qua. Thậm chí cô còn nghĩ, liệu có phải thật ra đó chỉ là ảo giác của mình hay không.
Phùng Linh Nhi gửi qua một icon “Khinh bỉ”
“Thích thì thích thôi, còn nói nghệ thuật như vậy nữa. Giả bộ độc đáo à?”
Thích.
Phi Nhung cố ý né tránh chữ này.
Nhưng bây giờ một câu của Phùng Linh Nhi lại nói trúng tim đen, ngay cả lỗ hổng để phản bác cũng không có.
“Vậy nếu như... Là thích thì sao?”
“Thế thì phải xem đặc biệt với cậu như thế nào? Sao vậy? Cậu cũng thích anh ta à?”
“Đương nhiên không phải!”
Phi Nhung gần như lập tức gõ đi bốn chữ này, giống như sợ Phùng Linh Nhi hiểu lầm.
Sao cô lại thích anh được?
Anh là bậc cha chú của cô!
Sau đó, Phi Nhung nhìn chằm chằm vào mấy câu của Phùng Linh Nhi, lại nặng nề gõ qua mấy chữ
“Đừng quên, chẳng những tớ có bạn trai, mà còn có chồng chưa cưới nữa đấy!”
“Không được mà cậu còn cần hỏi tớ nữa hả? Phi Nhung, nếu anh ta vẫn chưa tỏ tình với cậu, cậu hãy sớm cách xa anh ta một chút, tránh để anh ta hiểu lầm. Nếu như anh ta bày tỏ với cậu, vậy cậu phải quyết đoán nói cho anh ta biết cậu đã có chồng rồi, hơn nữa, quan hệ của cậu và chồng khá tốt.”
Phi Nhung nhìn chằm chằm vào mấy câu này, sửng sốt hồi lâu, cảm thấy đất trời ngả nghiêng.
Cuối cùng, Phi Nhung hàn huyên với Phùng Linh Nhi vài câu nữa, lúc sắp tắt máy tính, cô nhớ tới một chuyện rất quan trọng, cô lập tức đăng nhập trang nền tảng nội bộ của tập đoàn Nguyễn Mạnh, tìm số điện thoại của Vĩnh Ái.
Điện thoại của cô bị hỏng, đành phải chạy tới phòng sách tìm Mạnh Quỳnh mượn điện thoại.
Anh ở trước bàn đọc sách, cô thì ngồi xếp bằng trên tấm thảm màu trắng bên cạnh. Thi thoảng ánh mắt nhìn anh lại nhớ tới những lời của Phùng Linh Nhi.
Sớm cách xa anh một chút, giữ khoảng cách.
Đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại đã nhanh chóng được kết nối.
Bên kia, giọng nói cung kính, cẩn thận của Đỗ Vĩnh Ái truyền tới từ trong loa
“Tổng giám đốc Nguyễn, anh khỏe chứ, xin hỏi muộn như vậy anh gọi tới là có gì cần dặn dò ạ?”
Giọng điệu nghiêm túc như vậy khiến Phi Nhung không thích ứng lắm
“Vĩnh Ái, là em.”
“ Phi Nhung ?”
Đỗ Vĩnh Ái thở phào, cao giọng, lại nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, sau khi xác nhận thì nói
“Em giỏi lắm, giấu kỹ lắm nha! Hôm nay tổng giám đốc Nguyễn gọi em vào, hại chị còn tưởng em bị dạy dỗ! Chị đã bảo mà, sao tự nhiên tổng giám đốc Nguyễn lại chú ý một người mới như vậy, thì ra hai người... Chậc chậc, Phi Nhung, đừng nói là sau này em sẽ biến thành vợ tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Mạnh của chúng ta đó? Không, là phu nhân của tổng giám đốc?”
Bởi vì kích động, giọng nói của Vĩnh Ái có thể nói là hơn cả loa. Đừng nói Phi Nhung nghe rõ ràng, chỉ sợ ngay cả Mạnh Quỳnh ở bên cạnh cũng nghe thấy hết.
Hơn nữa, cô ấy nói liền một mạch “tạch tạch tạch” như súng liên thanh, Phi Nhung căn bản không có chỗ chen vào.
Không đợi cô ấy nói xong, Phi Nhung đã che loa, ánh mắt hơi hốt hoảng nhìn về phía Mạnh Quỳnh.
Bởi vì không nhìn thấy chính diện của anh nên cô cũng không biết anh có nghe thấy hay không, tóm lại, động tác lật sách của anh đã dừng.
Trong lòng Phi Nhung căng thẳng.
Chỉ là.
Cả Vĩnh Ái cũng hiểu lầm quan hệ của bọn họ, vậy nói ra...
Giữa cô và chú Quỳnh, hình như... Thật sự, không quá bình thường nhỉ?
Cho dù cô không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, nhưng hiện tại lời nói của Đỗ Vĩnh Ái lại khiến cô tỉnh táo và lý trí hơn
Quan hệ của cô và chú Quỳnh, hình như thật sự đang dần dần chệch hướng khỏi quỹ đạo của bậc cha chú và con cháu.
Hơn nữa...
Nếu cô cứ mãi mặc kệ, tương lai sẽ trở nên thế nào?
Không dám nghĩ tới.
“Nè, em có đang nghe không vậy? Phi Nhung? Phạm Phi Nhung? Phu nhân tổng giám đốc.”
Vĩnh Ái hoàn toàn không cảm giác được sự lúng túng của Phi Nhung, âm cuối kéo dài, thêm dầu vào lửa.
“Em đây. Vĩnh Ái, xin chị đó, đừng nói bậy, cũng đừng gọi lung tung!”
Phi Nhung hạ giọng thật thấp, cầm điện thoại di động, cả cơ thể đều cong lên theo bản năng.
“Chị nói bậy chỗ nào?”
“Em gọi tới là muốn giải thích với chị một chút, em và chú... Không phải, em và tổng giám đốc Nguyễn không phải như chị nghĩ đâu.”
“Phi Nhung, em khỏi phải giải thích với chị. Tục ngữ nói rất đúng, giải thích chẳng khác nào che giấu. Hôm nay trong tàu điện ngầm, chị đã tận mắt nhìn thấy. Sở dĩ tổng giám đốc Nguyễn chen lấn trên tàu điện ngầm cũng là vì em đúng không? Còn nữa, chẳng phải điện thoại của tổng giám đốc Nguyễn đang nằm trên tay em hả, em nói xem, em bảo chị làm sao tin quan hệ của hai người không phải quan hệ đó đây?”
Phi Nhung thật sự không nói lại Vĩnh Ái.
“Đó là vì hôm nay trên tàu điện ngầm điện thoại của em bị rơi hỏng.”
“Điện thoại của tổng giám đốc Nguyễn cũng không thể tùy tiện cho người khác mượn.” Vĩnh Ái cười rồi nói tiếp
“Ai nha, em đừng che che giấu giấu nữa! Chị chưa từng thấy ai giống như em, yêu đương với tổng giám đốc Nguyễn còn tìm mọi cách phủ nhận. Nếu đổi lại là chị, không, là đổi lại là bất kỳ cô gái nào trong công ty chúng ta thì đã sớm vui mừng thông báo cả thế giới rồi. Em yên tâm đi, chị tuyệt đối sẽ không nói lung tung một chữ nào về chuyện hôm nay! Chị đảm bảo, trong công ty, ngoại trừ chị ra sẽ không có người thứ hai biết.”
Phi Nhung hơi bất đắc dĩ, không phản bác được một câu.
“Còn nữa, hôm nay ở trên tàu điện ngầm chị đã chú ý thấy, ánh mắt tổng giám đốc Nguyễn nhìn em không bình thường. Dịu dàng bao nhiêu, săn sóc bao nhiêu, luôn luôn bảo vệ em. Có thể thấy, anh ấy thật sự rất thích em. Ai nha, nói tiếp nữa thì chị sẽ hâm mộ em tới chết.”
Vĩnh Ái càng nói càng hưng phấn.
Trái tim Phi Nhung lại càng ngày càng loạn, đủ mọi cảm xúc lan tràn, lẩn quẩn.
Vì vậy, không chỉ cô có ảo giác như vậy.
Phi Nhung nắm điện thoại thật chặt, vô thức quét mắt nhìn Mạnh Quỳnh ngồi đó luôn không ngẩng đầu.
Không biết tại sao, đột nhiên cô rất chắc chắn, nhất định anh cũng đang nghe.
“Vĩnh Ái, em nói với chị rất nghiêm túc. Em và anh ta hoàn toàn không phải như chị nghĩ, hơn nữa, bọn em... Cũng vĩnh viễn không thể như chị nghĩ.”
Dứt lời.
Cho dù không quay đầu lại, Phi Nhung cũng cảm giác được ánh mắt lạnh lùng, nặng nề phía sau.
Rõ ràng mình là người nói ra những lời này, nhưng không hiểu vì sao, sau khi nói xong, trong lòng lại nặng trịch.
“Em nói đùa gì vậy?”
Rõ ràng Vĩnh Ái không tin
“Vậy tổng giám đốc Nguyễn của chúng ta ngồi tàu điện ngầm uổng công rồi hả? Chị không tin.”
“Anh ta là chú của em.”
Vĩnh Ái kinh ngạc không nói nổi một lời.
“Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng em luôn xem anh ta là chú ruột, tôn kính đối đãi giống như người lớn trong nhà.”
Giọng Phi Nhung không đè thấp nữa.
Cô siết chặt điện thoại.
Ánh mắt rũ xuống, rơi vào thảm nhung màu trắng bên dưới.
Nhớ tới tin nhắn “Sắp trở về” mà mấy ngày trước Mạnh Đức gửi cho mình, cô ổn định lại trái tim, thở dài
“Thật ra em đã có bạn trai rồi, không, là em đã có chồng chưa cưới rồi, hơn nữa là cháu ruột của chú em. Vì vậy, nói chính xác hơn thì em còn là cháu dâu của anh ta.”
Cô cố ý nhấn mạnh chữ " Cháu dâu" kia.
Nhắc nhở anh, cũng nhắc nhở bản thân.
Một lúc lâu sau.
Trong phòng sách trở nên rất yên tĩnh , yên tĩnh tới mức khiến lòng người hốt hoảng.
Nửa ngày sau cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hình như Vĩnh Ái ở bên kia cũng cảm nhận được áp suất thấp bên này, lát sau mới nói một câu
“ Quan hệ thật phức tạp. Nhưng chị không ngờ rằng , em còn trẻ như vậy mà đã có chồng chưa cưới rồi ”
“ Em rất thích anh ấy , hơn nữa chờ sau khi tốt nghiệp đại học... Bọn em sẽ lập tức kết hôn ”
Phi Nhung cố ý bỏ qua ánh mắt sáng rực sau lưng
“ Vì vậy , Vĩnh Ái...”
“ Chị biết chị biết , em yên tâm , sau này chị sẽ không nói lung tung như vậy nữa . Quả thực , em lF cháu dâu của tổng giám đốc Nguyễn những lời chị nói hôm nay mà truyền đi... Có chút không thích hợp ”
Vĩnh Ái cô cùng thất thừng
Cháu dâu và chú chồng ở bên nhau , không phải hoàn toàn rối loạn hả ? Nghiêm trọng một chú thì chính là thảm hoạ gia đình . Coa khâc gì loạn luân đâu?
Nếu bị truyền đi, thưc sự rất khó nghe , còn khiến tập đoàn Nguyễn Mạnh mất mặt .
“ Ừ , chị biết là được rồi. em cúp trước đây ”
“ Được . Đi ngủ sớm một chút ”
Sau khi hai cô gái chào tạm biệt , Phi Nhung cúp điện thoại
Nhìn màn hình đen ngòm, Phi Nhung rối rắm trong chốc lát mới cong môi, giả bộ như không có chuyện gì xoay người.
“Chú Quỳnh, trả điện thoại lại cho chú này.”
Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng.
Phi Nhung ngoan ngoãn đưa di động tới trước mặt Mạnh Quỳnh, nhưng anh hoàn toàn không có ý muốn nhận, chỉ nhếch mắt, mặt không thay đổi nhìn cô.
Ánh mắt kia, tĩnh mịch, nặng nề, giống như kết băng, lạnh đến mức khiến Phi Nhung chợt cảm thấy không thở nổi.
Trên mặt gần như bị đóng băng.
Cuối cùng, trước khi mọi thứ bị hủy hoại trong chốc lát, cô khẽ đặt điện thoại lên bàn
“Cảm ơn chú Quỳnh, cháu không quấy rầy chú nữa, cháu ra ngoài trước đây.”
Dứt lời, Phi Nhung không dám dừng lại dù chỉ một bước, xoay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó.
Một tiếng “Bộp” thật lớn đột nhiên vang lên phía sau, quyển sách dày bị đập mạnh xuống bàn.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, âm thanh đột ngột kia khiến trong lòng Phi Nhung hốt hoảng, bỗng nhiên sợ hãi.
Bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.
Tay vừa đặt lên nắm cửa, muốn kéo cửa ra, lao ra ngoài.
Nhưng vừa kéo được một khe hở rất nhỏ, bất chợt sau lưng thò tới một cánh tay dài, dùng sức đè vào cửa, cánh cửa nặng nề khép lại lần nữa, phát ra một tiếng trầm đục.
Sau lưng, nhiệt độ kinh người áp tới.
Cơ thể cao lớn mang theo cảm giác áp bách cực mạnh và áp suất thấp, từ phía sau vây lấy Phi Nhung thật chặt.
Anh cao lớn như vậy, nhuốm màu giận dữ mãnh liệt, càng làm bật lên vẻ nhỏ xinh yếu ớt của Phi Nhung ở trong ngực anh.
Cô rụt cổ một cái, lông mi sợ đến mức run rẩy.
Phi Nhung thoáng ngước mắt, đập vào mắt cô là bàn tay chống lên cửa của người đàn ông.
Mu bàn tay căng chặt, gân xanh giật giật, khiến người ta nhìn mà đã cảm thấy rét run.
“Chú ba, xin chú để cháu ra ngoài.”
Cô hít sâu một hơi, luôn đặt tay ở nắm cửa, mở miệng.
“Xoay người lại!”
Tay của người đàn ông không hề thả lỏng xíu nào, giọng nói vang lên bên tai trần thấp, lạnh như băng.
Càng bình tĩnh càng khiến người ta sợ hãi.
______
Chap sau hấp dẫn à 😆😆
Xin lỗi mọi người chiều giờ mình không có thgian rảnh , mình vừa về là làm cho mọi người coi liền đó , ủng hộ tui nghen ⭐⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com