Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Mạnh Thiên còn muốn đuổi theo, lúc này, Tô Hoàng Quyên bước xuống xe, đẩy Mạnh Thiên một cái.

“Anh làm gì vậy? Đừng quậy nữa.”

Giọng cô ta đè xuống rất thấp.

Mạnh Thiên cau mày, mắt vẫn nhìn hai người kia

“Đừng nói là cô không phát hiện anh ta quan tâm con nhóc kia bao nhiêu đấy? Anh ta liều mạng xông lên như vậy, căn bản là đang ghen.”

Tô Hoàng Quyên siết chặt nắm đấm đập anh ta

“Tôi còn chưa tức giận, anh giận như vậy làm gì? Tôi thấy không chỉ anh ấy mê Phi Nhung, anh cũng không thoát được.”

Mạnh Thiên hơi chấn động, sau đó ánh mắt nhìn về phía cô ta, nhíu mày

“Cô nói lung tung cái gì vậy?”

“Có phải nói lung tung hay không trong lòng anh tự biết.”

Tô Hoàng Quyên không thèm nói nữa, giẫm giày cao gót theo sau.

Mạnh Thiên đứng đờ người tại chỗ, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Phi Nhung trong ngực Mạnh Quỳnh, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, tức giận đập xuống thân xe.

Tô Hoàng Quyên đi theo sau, theo bản năng muốn ngồi ở ghế phụ.

Nhưng còn chưa kịp lên, Mạnh Quỳnh đã trực tiếp kéo cửa nhét Phi Nhung vào.

Tô Hoàng Quyên bắt đầu lo lắng.

Cô ta nhìn Mạnh Quỳnh, trong mắt anh hoàn toàn chỉ có sự tồn tại của Phi Nhung, làm gì nhìn thấy cô ta,
Phi Nhung ngồi xuống ghế lái phụ, chợt nhớ tới Tô Hoàng Quyên mới cảm giác không thích hợp.

Trong thang máy đã làm bóng đèn một lần, khiến trong lòng buồn phiền tới phát hoảng, lần này không phải lại làm bóng đèn sống hay sao?

“Chị Quyên, chị ngồi đây đi.”

Dứt lời, cô khom người định ra.

Mạnh Quỳnh trừng cô

“Ngồi đó cho tôi!”

Phi Nhung co rúm lại, muốn kháng nghị, nhưng há mồm lại á khẩu không nói được.

Trong lòng Tô Hoàng Quyên cuồn cuộn mọi cảm xúc, vừa đắng chát, vừa ghen tị, lại không cam lòng.

Cô ta vậy mà lại thua trong tay một con nhóc mới mười tám tuổi, còn có chuyện gì hoang đường hơn nữa?
Nhưng trên mặt Tô Hoàng Quyên lại không thể không miễn cưỡng cười vui, vỗ vai Phi Nhung

“Được rồi, em ngồi đi, đừng chọc chú ba của em tức giận.”

Nói xong, cô ta lại cười khuyên Mạnh Quỳnh

“Anh cũng thế, đừng bày vẻ mặt đó.Nếu Mạnh Đức về biết anh đối xử với vợ chưa cưới của mình như vậy, thật sự sẽ nổi giận với anh.”

Cô ta cố ý vô tình, tăng thêm mấy chữ

“Vợ chưa cưới”.

Mạnh Quỳnh lườm cô ta, ánh mắt đó khiến trong lòng Tô Hoàng Quyên thoáng căng thẳng.

Anh không nói gì nữa mà khom người tự tay thắt dây an toàn cho Phi Nhung, lúc này mới quay lại ghế lái.

Ngột ngạt suốt dọc đường.

Phi Nhung cảm thấy mình sắp tắt thở.

“Sao lại lên xe của cậu ta?”

Đột nhiên Mạnh Quỳnh hỏi một câu, giọng điệu trầm thấp đè nén lửa giận.

Phi Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn môi, lát sau mới trả lời

“Tại sao không thể?”

Cho dù làm trái lại anh, nhưng giọng điệu vẫn yếu ớt sợ sệt.

“Trước đây tôi đã nhắc nhở cháu điều gì?”

Mạnh Quỳnh vẫn lạnh lùng.

“ Phạm Phi Nhung, đừng xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai, đừng cho rằng tôi thật sự không dám làm vậy với cháu.”

Cô đâu có dám cho là thế.

Trước kia cũng vì chuyện chú tư mà ra tay đánh cô, hơn nữa, ngay tối hôm qua...!Cô càng thấy được anh...!

Tay Phi Nhung nắm chặt dây an toàn, không cam lòng mà nói

“Cho dù chú không cho cháu ngồi xe chú tư, không cho cháu lại gần chú ấy, vậy cũng phải có lý do chứ?”

“Tôi nói không được chính là lý do!”

“Chú...”

Thật là bá đạo.

Đúng lúc đèn đỏ, xe của anh chợt ngừng lại, mắt lườm tới, lời oán trách sắp ra khỏi miệng của cô chợt im bặt.

Mặt mày anh rét lạnh

“Không muốn sự trong sạch của cháu bị hủy trong tay cậu ta thì ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.”

Trong sạch?

Phi Nhung bất giác nhớ tới chuyện tối qua, không nhịn được nói

“Sự trong sạch của cháu liên quan gì tới chú tư, chú ba chú còn...”

Nhắc tới chuyện này, cô gần như buột miệng thốt ra.

Nhưng nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới phía sau còn có người ngồi, thoáng cái nghẹn lại.

Hai mắt vô thức liếc gương chiếu hậu, chỉ thấy Tô Hoàng Quyên cũng đang nhìn cô.

Cô chột dạ siết hai tay lại với nhau, nghe thấy Tô Hoàng Quyên cười hỏi

“Sao lại không nói tiếp nữa?”

Phi Nhung vô cùng lúng túng, bất giác liếc Mạnh Quỳnh, anh lại thờ ơ, càng không có ý muốn giải vây cho cô, đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe.

Tô Hoàng Quyên từ phía sau chồm tới, ghé mắt, cười hỏi Mạnh Quỳnh

“ Mạnh Quỳnh, có phải anh bắt nạt Phi Nhung hay không?”

Mạnh Quỳnh luôn im lặng.

Bắt nạt? Tối qua, đúng là vậy.

Anh có hơi mất lý trí.

“ Phi Nhung, em nói cho chị biết, có phải chú ba của em bắt nạt em hay không, chị làm chủ cho em.”

Tô Hoàng Quyên giả bộ hồ đồ, trong lòng lại như bị mèo cào, vô cùng sốt ruột.

Phi Nhung làm gì dám nói lung tung nữa, chỉ lắc đầu bảo

“Không có.”

Rồi như thật sự không nén được hờn giận trong lòng, u oán liếc người đàn ông bên cạnh, cúi đầu xuống bực dọc nói

“Chỉ là chú ba rất hung dữ...!Hở ra là nổi nóng.”

Ánh mắt Mạnh Quỳnh thâm thúy nhìn người vô cùng ấm ức bên cạnh, dời mắt, lại rơi vào hai tay bấu víu nhau của cô, cảm thấy giờ phút này cô tủi thân như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Tuy rằng cô không nghe lời khiến người ta cực kỳ tức tối, nhưng cố tình thoáng cái lại khiến lòng anh mềm nhũn.

Ánh mắt của Mạnh Quỳnh cũng bất giác dịu đi rất nhiều, không nỡ mắng cô nữa.

Tô Hoàng Quyên nhìn thấy cảnh này, giờ phút này, trong lòng như bị ngàn kim đâm vào.

Đây mà là phàn nàn hả?
Nghe vào tai cô ta, căn bản giống như làm nũng giữa người yêu với nhau.

Sau đó, ba người, mỗi người đều có tâm tư riêng, không nói lời nào.

Xe của Mạnh Quỳnh chạy thẳng tới nhà Phùng Linh Nhi rồi dừng lại.

Phi Nhung muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên nói gì, cuối cùng đẩy cửa ra bước xuống.

Mạnh Quỳnh nhìn bóng lưng kia, một lúc lâu sau mới lái xe chở Tô Hoàng Quyên đi.

Phi Nhung đứng dưới lầu nhà họ Phùng, nghe tiếng xe đi rồi mới từ từ xoay người lại.

Chiếc xe kia biến mất dưới trời chiều, Phi Nhung còn ngẩn ngơ hồi lâu không quay đầu lại.

Cho đến khi Phùng Linh Nhi chạy xuống đón cô, quơ tay trước mặt cô

“Nè, cậu nhìn ai đến mất hồn như vậy?”

Phi Nhung chợt hoàn hồn, chột dạ lắc đầu

“Không có, không nhìn ai hết.”
Phùng Linh Nhi nhìn thẳng vào cô

“Hừ.Không phải là người rất đặc biệt mà lần trước cậu nói với tớ trên zalo chứ?”

“Không phải, cậu đừng đoán bừa.”

“Còn nói không phải, cậu viết hết lên mặt rồi kìa.”

Phùng Linh Nhi chọc vào mặt cô, rồi mờ ám đụng vai cô

“Có phải cậu thích anh ta rồi không, thấy cậu cứ dõi theo, không nỡ chia lìa như vậy.”

Thích? Không nỡ chia lìa?

Sao có thể?!

Đó chính là chú ba! Chú của Mạnh Đức! Cô không hoang đường như vậy đâu!

Hơn nữa...!Anh có điểm nào tốt để thích?

Hung dữ như vậy, thô bạo như vậy, bá đạo như vậy, không thèm nói lý như vậy.

Đúng, tóm lại, anh không có điểm nào tốt hết, cô sẽ không thích anh đâu.

Trong lòng Phi Nhung tự phản bác hết lần này tới lần khác rồi nói

“Cậu đừng nói lung tung, tớ và anh ta thật sự tuyệt đối không thể nào.Dù tớ thích chú tư cũng sẽ không thích anh ta.”

“Chú tư?”

Phùng Linh Nhi bắt trúng chữ quan trọng này, híp mắt

“ Phi Nhung, rốt cuộc người đặc biệt mà cậu nói là ai vậy?”

Để lộ sơ hở, Phi Nhung cực kỳ chột dạ, không dám nói nữa, chỉ lắc đầu

“Ai nha, cậu đừng hỏi nữa.Chúng ta mau vào nhà đi.”

Phùng Linh Nhi đưa cái điện thoại không dùng nữa cho Phi Nhung mượn xài tạm.

Phi Nhung không gọi điện cho ai, đặt di động sang một bên, có chút xấu hổ nằm trên giường nghĩ ngợi.

Không biết tại sao, trong đầu cô luôn lướt qua cảnh tượng Mạnh Quỳnh và Tô Hoàng Quyên ôm nhau trong thang máy, mỗi khi nhớ tới trong lòng liền buồn phiền.

Chỉ là...!Sao mình lại buồn phiền chứ?
Hai người bọn họ vốn là người yêu, ôm ấp một cái như vậy rất bình thường, liên quan gì tới mình? Cô cần gì phải ngột ngạt?

Được rồi được rồi! Không nghĩ nữa!

Phi Nhung ai oán thở dài , kéo chăn mỏng đắp lên , ôm Phùng Linh Nhi.

" Phi Nhung, nhích tới nhích lui , cậu đang hoài xuân cái gì đấy ?"

Phùng Linh Nhi mở mắt nhìn cô. Cô đưa tay tắt đèn.

" Ai hoài xuân ? Bây giờ mới là mùa hè, có nghĩ cũng là nghĩ về mùa thu "

" Ai biết được cậu , tớ thấy , tối nay cậu rất bất thường. Có phải Mạnh Đức nhà cậu sắp về rồi phải không ?"

" Ừm , sắp rồi "

Phi Nhung nhớ tới Mạnh Đức , trong lòng vẫn rất vui vẻ. Ở nhà họ Nguyễn, vanh cùng lứa với cô chỉ có tên dở hơi kia. Nếu anh ta ở đây ,lúc mình bị chú ba mắng xối xả còn có thể trút ra với anh ta.

[...]

Hôm sau.

Phi Nhung rới khỏi nhà Phùng Linh Nhi đi làm.

Buổi sáng lúc đến , Phi Nhung mới phát hiện trong phòng thư ký không được mấy người. Trợ lý Nghiêm cũng khoing thấy đâu , rồi lại nhìn phòng làm việc để mở , Mạnh Quỳnh cũng không có ở bên trong.

" Chú em đi công tác rồi , em không biết hả ?"

Vĩnh Ái như thấy rõ tâm tư của cô , thăm dò nói với cô.

" Hả , thật ư?"

Phi Nhung lắc đầu.

" Em không biết"

Hôm qua không nhắc tới câu nào.

" Đúng rồi , phải đi bao lâu?"

Chính cô cũng không phát hiện , đột nhiên mình bắt đầu để bụng hành trinhd của anh.

“Tạm thời không biết.Có lẽ một tuần, cũng có lẽ là cả tháng.”

“Cả tháng...!Lâu như vậy.”

Phi Nhung nhỏ giọng nói, cô ngồi vào chỗ, lại vô thức liếc văn phòng tổng giám đốc.

Là ảo giác của mình sao? Giống như...!Anh không có ở đây, cả công ty cũng vắng lạnh rất nhiều.

Liên tiếp mấy ngày làm việc, Phi Nhung đều có chút hậm hực, bản thân cũng không biết là do đâu..

Năm ngày trôi qua.

Mạnh Quỳnh vẫn chưa về, điện thoại của cô vẫn chưa từng nhận được một cú điện thoại của anh.

Thật ra, không kỳ lạ.

Giữa bọn họ, hầu như từ trước tới nay không gọi điện cho nhau.

Huống chi lần trước còn cãi nhau như vậy.

Hơn nữa, anh đi công tác, cũng không có bất kỳ lý do gì phải gọi điện cho cô.

Phi Nhung chưa từng chờ đợi, nhưng lại luôn nhìn điện thoại của mình một cách khó hiểu.

“ Phi Nhung, em giúp chị nhận điện thoại bên kia một xíu.”

Đang lúc nghĩ ngợi, giọng nói được đè thấp của Vĩnh Ái truyền tới, trên tay cô ấy còn đang cầm điện thoại nghe.

Phi Nhung không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy đi nghe điện thoại.

“Alo, xin chào, đây là phòng thư ký của tổng giám đốc Nguyễn.”

Phi Nhung nhẹ lên tiếng.

“Cô Phạm?”

Bên kia vậy mà lại là Nghiêm Danh Sơn, hiển nhiên, anh ta cũng không ngờ tới người nghe bên này vậy mà lại là Phi Nhung.

Trong giọng nói vô cùng kinh ngạc.

Anh ta theo bản năng liếc sếp ở bên cạnh, vốn dĩ Mạnh Quỳnh đang cúi đầu làm chuyện trong tay, nhưng nghe thấy giọng nói của Nghiêm Danh Sơn thì bút trên tay khựng lại, ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn sang.

Nghiêm Danh Sơn đang nghĩ có nên đưa điện thoại cho sếp hay không, để anh tự mình tới dặn công việc, nhưng sếp lại luôn thờ ơ, tâm tư cực kỳ khó đoán.

Anh ta cũng không tiện tự ý làm chủ.

Cho nên, Nghiêm Danh Sơn im lặng, không lên tiếng.

Phi Nhung ở bên kia cũng kinh ngạc

“Trợ lý Nghiêm? Anh gọi tới là có chuyện gì sao?”

“Ừ, có vài chuyện công việc cần dặn, dự án mới bên chúng tôi đang bàn cần một ít tài liệu hai năm trước.”

“Được, tôi gọi Vĩnh Ái tới nghe điện thoại.”

Cô không đảm nhiệm công việc phức tạp này được, không dám cậy mạnh.

Phi Nhung nói, định gọi Vĩnh Ái tới, nhưng nghĩ tới gì đó, dừng lại, do dự hỏi

“Trợ lý Nghiêm, mọi người...!Bây giờ đang ở thành phố Tân Thanh sao?”

“Ừ.Cô Phạm có chuyện gì sao?”

“À, không, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Vậy...”

Chừng nào mọi người trở về?
Vốn muốn hỏi, cuối cùng nghẹn lại ở cổ họng, làm sao cũng không hỏi ra được.

Mình chỉ là một trợ lý nho nhỏ trong phòng thư ký, hình như bây giờ không có lập trường gì để hỏi.

“Sao vậy? Cô Phạm muốn tìm tổng giám đốc Nguyễn à?”

Nghiêm Danh Sơn cố ý vô tình dời đề tài tới một người.

Quả nhiên, lông mày của sếp giãn ra một chút, bút trong tay đã buông, vươn tay về phía trợ lý Nghiêm.

Nghiêm Danh Sơn đưa điện thoại tới.

Mạnh Quỳnh vừa áp loa vào tai, chợt nghe thấy một giọng nói truyền đến.

“Tôi...!Không phải...”

Như bị nhìn thấu tâm tư, Phi Nhung chột dạ lắc đầu, giọng nói thật thấp

“Tôi không muốn tìm anh ta.”

Mạnh Quỳnh vừa cầm lấy điện thoại đã nghe thấy một câu như vậy, ánh mắt tối sầm lại, hô hấp thoáng cái trầm xuống.

“Xem ra là trợ lý Nghiêm nhiều chuyện rồi.”

Đột nhiên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới từ trong điện thoại, Phi Nhung khẽ giật mình, vô thức nắm chặt điện thoại trong tay

“Chú...”

Hai chữ “Chú ba” gần như sắp thốt ra, thoáng cái nhớ tới người xung quanh, sửa miệng.

“Tổng giám đốc Nguyễn.”

Còn muốn nói gì đó, chỉ nghe anh cứng rắn nói

“Không có chuyện gì thì để người khác tới nghe điện thoại, đừng làm trễ nãi công việc.”

Nghiêm túc.

Lạnh lùng.

Hoàn toàn vì công việc.

Nghe thấy giọng nói của anh, vốn dĩ Phi Nhung lại có xúc động muốn hỏi chừng nào bọn họ trở về, tùy tiện mượn cớ cũng được.

Nhưng lời nói không hề có độ ấm của anh lại lập tức khiến những lời cô muốn nói nặng nề nghẹn trở lại.

Kẹt lại trong ngực.

Kẹt đến mức hơi buồn bực.

“Vâng.”

Cuối cùng, mọi lời nói chỉ biến thành một chữ này.

Phi Nhung rũ mắt, quay đầu lại, liếc nhìn Vĩnh Ái đã nghe xong điện thoại bên kia, lập tức đi tới, chẳng hỏi gì đã nhận điện thoại.

“Vâng, trợ lý Nghiêm, được, em biết rồi.Vậy ba tiếng sau anh có thể kiểm tra email của mình, vâng, anh yên tâm, nhất định sẽ không thiếu cái nào.
Được, tạm biệt.”

Phi Nhung ngồi lại vị trí của mình, làm bảng biểu công việc đơn giản nhất.

Quay đầu nhìn Vĩnh Ái, ngón tay vô thức nhấn bàn phím, nhớ tới lời nói không mang theo chút độ ấm vừa nãy, tâm trạng thoáng cái rơi xuống đáy vực.

Chỉ là, rốt cuộc chuyện này là sao?
Tại sao gần đây luôn nhớ tới anh một cách khó hiểu.

Từ sau chuyện hôm đó, rõ ràng mình nên ghét anh lần nữa.

Buồn rầu.

Phi Nhung đang nghĩ ngợi lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên vào lúc này.

Vừa nhìn dãy số hiện lên, cô bỏ qua những cảm xúc vừa nãy, lập tức nghe máy.

“ Phi Nhung.”Bên kia là giọng điệu cà lơ phất phơ.

“Sao hôm nay cậu cả lại rảnh rỗi gọi cho em vậy?”

Bên kia điện thoại không phải ai khác, chính là Mạnh Đức.

“Em đoán thử xem bây giờ anh đang ở đâu.”

“Làm sao em biết anh đang ở đâu.”

Du Ánh Tuyết qua loa đáp

“Lại đang uống cà phê với đàn chị xinh xắn nào hả?”

“Không phải.”

Anh ta đắc ý cười ha ha một tiếng, hưng phấn cao giọng

“Bây giờ cậu đây đang ở sân bay thành phố An Lập.Mau, tới tiếp giá!”

“Không thể nào? Sao anh không nói trước một tiếng?”

“Đừng nói anh không nói trước, hôm em thi đại học anh còn nhắc tới với em mà.Được rồi, em mau tới đây đi, tài xế đến rồi, dù sao em không đến thì anh không đi.”

“Cậu cả à, tài xế đã đến rồi, sao anh lại không đi? Anh đừng tùy hứng nữa, bây giờ em không đi được.”

“Em bận cái gì mà không đi được?”

“Làm việc đó.Bây giờ em đang thực tập ở tập đoàn Nguyễn Mạnh của các người.Theo chức vụ của em, không có tư cách xin nghỉ.Anh tự về đi.”

“Bây giờ em đang ở tập đoàn Nguyễn Mạnh? Được, anh gọi điện cho bộ phận nhân sự, kêu bọn họ thả em ra.Em thu dọn một chút .Anh cúp máy trước đây!”

“Này!”

Phi Nhung lập tức gọi vị cậu cả này lại.

Cô quá hiểu rõ tính tình của anh ta, nói là làm ngay, lát nữa thật sự có thể gọi tới bộ phận nhân sự.

“Mọi người đều rất bận rộn, anh đừng gây phiền nữa.”

“Vậy em có tới hay không?”

Phi Nhung phồng má.

“Haiz, em làm vợ kiểu gì vậy? Em nói xem, là chồng em quan trọng hơn hay công việc quan trọng hơn?”

Mạnh Đức mở miệng một tiếng “Vợ” nhiều năm như vậy đã thành thói quen, ban đầu Phi Nhung còn xấu hổ, nhưng bây giờ đã nghe tới thuận tai, cũng lười uốn nắn anh ta.

“Được rồi được rồi, em biết rồi, anh chờ một chút, em xin phép nghỉ rồi ra.”

Phi Nhung không làm gì được anh ta, ai bảo anh là là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Nguyễn Mạnh.

Nếu mình thật sự không đi, lát nữa, chưa biết chừng bộ phận nhân sự sẽ gọi tới chỗ cô.

Phi Nhung thu dọn một chút, xin cấp trên nghỉ, thay đồng phục rồi xuống lầu bắt xe đi đón Mạnh Đức.

Lúc đến sân bay, một chiếc xe sang trọng vô cùng bắt mắt đỗ ở kia.

Mà cậu cả là anh ta thì...!Một cặp kính râm gác trên sống mũi đẹp đẽ, mặc một bộ quần áo hợp thời, ngồi trên vali, cúi đầu nghịch điện thoại, trên cổ mang tai nghe màu trắng, mái tóc ngắn rất có sức sống, tinh thần phấn khởi.

Trên vành tai xinh đẹp đeo một cái bông tai kim cương màu xanh nhạt, chiếu sáng vô cùng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Mà gương mặt trẻ trung cởi mở của anh cũng chói mắt như viên kim cương kia.

Không hề khoa trương.

Vì vậy....!Lúc này ở lối ra vào người đến người đi, gần như ánh mắt của các cô gái đều dừng lại hồi lâu trên người anh ta.

Phi Nhung biết, ở đại học Bắc An anh ta là một người thu hút sự chú ý.

Theo lời anh ta nói, hôm nay có một đàn chị mời cà phê, mai có hoa hậu giảng đường khoa ngoại ngữ tới đưa cơm, ngày mốt còn có tài nữ khoa nghệ thuật đến phòng ngủ tỏ tình.

Tóm lại, cuộc sống học đường của anh ta phong phú đến rối tinh rối mù.

Cũng theo lời anh ta nói

“Bây giờ cô đặt trước được một người chồng ưu tú như vậy là lời to rồi.”

“Này!”

Phi Nhung không đi qua ngay, chỉ gọi anh ta một tiếng từ xa.

Lúc này Mạnh Đức mới ngẩng đầu.

Nhìn thấy cô, anh ta gỡ kính râm xuống.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của chàng trai xán lạn thu hút, đủ để sánh bằng ánh mặt trời.

Mạnh Đức cất điện thoại, tâm trạng rất tốt nhảy xuống khỏi vali.

Lập tức có người từ trên xe sang bước xuống, xách vali cho anh ta.

Đợi Mạnh Đức tới gần, Phi Nhung mở cửa xe, giả bộ cung kính nói

“Cậu cả, mời.”

Cánh tay Mạnh Đức chống lên cửa xe, cà lơ phất phơ nắm cằm cô, nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên

“Ngoan, gọi một tiếng Ông xã cho anh vui nào.”

“Nằm mơ đi!”

Phi Nhung đẩy tay anh ta ra, đẩy anh ta một cái

“Anh mau vào đi, em sắp nóng chết rồi.”

Mạnh Đức cầm kính râm gõ đầu cô

“Em trở mặt nhanh quá thì phải? Ít nhiều gì anh cũng là chồng tương lai của em, em có thái độ vậy đó hả?”

Ngoài miệng nói vậy nhưng anh ta lại xoay người, nhường chỗ

“Em vào trước đi, đừng để bị cảm nắng.”

Phi Nhung liền khom người lên xe trước.

Mạnh Đức theo sau, tâm trạng vô cùng tốt, cầm chai nước, mở nắp, đưa cho Phi Nhung trước.

Du Ánh Tuyết uống một hớp lên mới bớt nóng.

Cô chen vào giữa, để điều hòa thổi vào, quở trách anh ta

“Còn trông chờ anh về nghe em kể lại quá khứ đẫm máu và nước mắt của em, bây giờ xem như em rõ rồi, anh về là để giày vò em. Rõ ràng có thể tự về được còn đòi em phải tới đây một chuyến, anh biết bây giờ trời nóng bao nhiêu không?”

[...]

Nhiều năm trước từ khi sinh non, sức khoẻ của Trần Ngọc Vân luôn không tốt , nhưng hôm nag lại xuống bếp một cách hiếm thấy. Những món bà làm đều là món con trai và Phi Nhung thích.

" Phi Nhung con đó , ăn nhiều một chút , tăng thêm chút thịt nữa."

Trần Ngọc Vân gắp cho Phi Nhung một bát đồ ăn thật lớn , bát cơm sắp không chứa nổi nữa.

" Cảm ơn dì "

Phi Nhung làm gì ăn được nhiều như vậy? Nhưng không thể từ chối sự nhiệt tình của Trần Ngọc Vân , vẫn ngoan ngoãn nhận.

Mạnh Đức nhìn cô.

" Mẹ, tuy rằng bây giờ thịt heo trên thị trường giá thịt heo rất cao, đúng là cô ấy phải cố gắng thêm một xíu , nhưng cũng không đến nổi mẹ bắt cô ấy ăn như vậy chứ , con sẽ giúp mẹ tránh sai lầm"

Anh ta nói xong một đũa cướp một nửa thức ăn của cô.

Phi Nhung thực sự thở phào một hơi, nhưng vẫn không nhịn được giẫm anh ta một cú dưới bàn.

Tên này vậy mà so sánh cô với heo.

Mạnh Đức rên lên một tiếng, trừng cô, mím môi

“Heo! Con heo béo!”

Phi Nhung không thèm tranh cãi vô ích với anh ta.

Anh ta cười, phách lối làm mặt xấu với cô.

Một loạt động tác nhỏ này, hai người lớn đều thấy hết, bọn họ liếc nhau, tươi cười vui mừng.

Xem ra, hai đứa bé này không cần bọn họ phải quan tâm chuyện bồi dưỡng tình cảm gì.

Tình cảm của bọn họ, vẫn tốt.

“Phi Nhung, lát nữa ăn xong ở lại với dì một xíu, tối nay dì bảo Mạnh Đức đưa cháu về chỗ chú ba, thế nào?”

Trần Ngọc Vân thật lòng thích Phi Nhung

Trước kia bà luôn muốn có một đứa con gái tri kỷ.

Sau này trải qua rất nhiều cố gắng, khó khăn lắm mới mang thai, kết quả một lần ngoài ý muốn, vì cứu Phi Nhung, thai nhi sáu tháng trong bụng bị sinh non, từ đó đến nay không mang thai nữa.

Phi Nhung vừa kính yêu vừa áy náy với Trần Ngọc Vân, tất nhiên bà nói gì cũng nghe.

Cô chỉ gật đầu nói

“Con ở lại một chút không sao. Nhưng không thể muộn quá được, bây giờ con ở nhà bạn, về trễ sợ sẽ làm phiền bọn họ.”

Mạnh Đức nhíu mày, quay đầu nhìn cô

“Sao em lại ở nhà bạn, sao không ở chỗ chú ba?”

Phi công trầm mặc, không trả lời ngay.

Mạnh Đức càng nhíu chặt mày:

“Chú ba lại làm gì em?”

Phi Nhung vô thức nhớ tới chuyện đêm đó, cực kỳ chột dạ, theo bản năng lắc đầu kịch liệt

“Không, không có gì cả, anh đừng nghĩ lung tung.”

Nếu để Mạnh Đức biết chuyện đó, để dì Vân và chú hai biết, cô thật sự không ngẩng đầu lên được.

“Em chọc chú ba không vui, bị chú ấy đuổi ra ngoài hả?”

Mạnh Đức chỉ xem sự chột dạ của cô là mắc lỗi.

Phi Nhung không biết nên đáp thế nào, chỉ lập lờ nước đôi

“Phải, cũng không phải.”

Trần Ngọc Vân cười.

“Chú ba của con ấy, tính tình là như vậy. Đừng bảo là với con, với bọn dì cũng thế, con đừng để bụng. Thật ra cậu ấy là người mạnh miệng mềm lòng. Dì thấy, con đừng ở chỗ bạn nữa, bắt đầu từ hôm nay ở lại nhà dì đi. Mạnh Thành, anh cảm thấy thế nào?”

Trần Ngọc Vân nói xong, ánh mắt dịu dàng nhìn sang chồng mình.

Mạnh Thành cũng gật đầu

“Vốn dĩ chúng ta là người nhà họ Nguyễn, cứ ở nhà bạn mãi cũng không thích hợp. Nếu cháu bất hòa với chú ba, sau này ở nhà chú dì là được. Sau này chú sẽ nói với chú ba cháu.”

“Cha mẹ sáng suốt.” Trong bụng Mạnh Đức mừng thầm.

Anh ta xấu xa nháy mắt với Phi Nhung, gương mặt anh tuấn ghé tới, trêu chọc cô

“ Phi Nhung, sau này đến lượt anh tra tấn em rồi.”

Phi Nhung trừng anh ta, cầm dĩa ăn quơ mấy cái trong không khí

“Anh dám! Em sẽ không khách sáo với anh.”

“Cô gái độc ác, còn dám cầm vũ khí chỉ vào chồng mình, em làm phản hả.”

Anh ta giả bộ xắn tay áo, muốn dạy dỗ cô.

Phi Nhung đẩy anh ta, cũng không nhịn được cười

“Ăn cơm đàng hoàng được không?”

“Hai đứa đó, cứ tụm lại là không có giây nào yên tĩnh.”

Trần Ngọc Vân lắc đầu, trên mặt lại toàn là tươi cười, nói nhỏ với chồng mình

“Lúc trước cho bọn nó đính hôn đúng là không sai, càng nhìn càng xứng.”

_____

Bắt đầu từ chap sau mình sẽ làm 1 chap 3-5 tập nha ,và 1 tuần mik sẽ ra 2-4 chap chứ không ra liên tục như trc , mong mn thông cảm. Nếu có thgian rảnh thì mình sẽ cố gắng ngày nào cũng ra nha , đừng giận tui nhoa 🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com