Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Mất Em

* Đoàng *

Một tên đàn em trong số chúng bắn đứt còng tay Kim Taehyung, một người mà hắn đã cử từ bên ngoài trà trộn vào đây. Còng tay của Kim Taehyung đã được tháo, hắn liền đứng dậy đánh hạ đàn em của gã, giật lấy khẩu súng trên tay bình thản bắn gục vài đứa. Kim Taehyung đi đến đá mạnh vào gã Devlin ra khỏi người cậu rồi nhào đến đánh gã ta. Hắn đánh mạnh đến nổi mặt gã ta bầm giập, máu không ngừng tuôn ra. Nhưng Kim Taehyung vẫn không dừng lại và cũng không có ý định buông tha gã.

Khi thấy Devlin nằm bất tỉnh trên sàn, hắn mới buông gã ra tiến đến Jeon Jungkook. Quỳ xuống kế bên em hắn nhẹ nhàng tháo chiếc áo khoác của mình ra che lấy cơ thể yếu ớt kia. Một đám người từ bên ngoài đi vào, Kim Taehyung đều nhanh tay bắn hạ bọn chúng trong vòng một nốt nhạc. Nhưng khá tiếc khi đến vài tên cuối khẩu súng trên tay hắn lại hết đạn, không còn cách nào hắn đành để cậu ở đó, chạy đến chặn chúng lại để bảo vệ cho cậu. Kim Taehyung vừa cướp được khẩu súng của tên kia, hạ hết bọn chúng, hắn liền quay lại tìm cậu.

* Đoàng...Đoàng...Đoàng*

Ba tiếng súng vang lên liên tục, gã Devlin tay cầm súng đứng nhìn hắn cười lớn, máu cứ thế mà loang ra khỏi cơ thể nhỏ nhắn trên sàn nhà. Kim Taehyung hét lớn chĩa súng vào đầu gã Devlin bắn liên tiếp khiến gã chết ngay tại chỗ.

Hắn chết đứng nhìn cậu, đi đến quỳ xuống ôm lấy cơ thể yếu ớt kia vào lòng. Máu đỏ liền dính đầy trên chiếc áo sơ mi trắng của Kim Taehyung. Nước mắt hắn trào ra, rơi lã chã xuống khuôn mặt của Jeon Jungkook. Tại sao Devlin có thể tàn nhẫn đến nổi bắn chết người yêu của hắn như vậy. Hắn đau lòng ôm chặt lấy cậu, miệng liên tục nói những câu xin lỗi nhưng tiếc khi nó quá muộn.

* Đoàng...* Tiếng súng lại vang lên.

" Tất cả bỏ vũ khí xuống, cảnh sát đã bao vây hết khu vực này."

" Kim Taehyung, xe cấp cứu bên ngoài, đưa em ấy đi đi." Đội trưởng Jung Hoseok lên tiếng bảo.

Kim Taehyung không chần chừ ôm cậu đứng dậy rồi chạy ra phía bên ngoài. Ngồi trên xe cấp cứu hắn không thể nhìn ai khác ngoài cậu, hơi thở của cậu càng lúc càng yếu hơn khiến hắn lo lắng tột cùng.

Vừa đưa Jeon Jungkook vào phòng cấp cứu, Kim Taehyung như suy sụp ngồi bên ngoài không ngừng cầu nguyện cho cậu. Mẹ Jeon Jungkook vô tình đi ngang thấy hắn bị thương, người dính đầy máu nhưng không đi khám mà lại ngồi ở đây nên thắc mắc hỏi:

" Sao lại ngồi ở đây vậy Taehyung?"

" Cô...Jungkook em ấy đang cấp cứu ạ."

Nụ cười trên môi bà ấy bỗng chốc biến mất, bà như không tin được câu nói vừa nghe liền ngồi xuống ghế khóc lóc. Nếu hôm đó bà cố gắng mở cánh cửa kia ra thì Jeon Jungkook hôm nay đã không có khoảnh khắc này rồi.

Tối hôm đó, bà Jeon được băng bó cẩn thận nằm trên giường bệnh. Bà đang cố gắng thoát ra khỏi căn biệt thự này nhưng gã Devlin vẫn còn ở bên ngoài. Bà chậm rãi đi xuống dưới, thấy gã ta đang nhâm nhi uống ly rượu trên tay, bà hỏi:

" Jeon Jungkook đâu?"

" Kim Taehyung nó đã đưa thằng bé đi rồi." Gã bình tĩnh nói.

" Sao ông lại cứu tôi?" Bà ta thắc mắc.

" Đương nhiên là phải cứu rồi, chuyện đám cưới của chúng ta ai ai cũng biết rồi không phải sao? Nếu bây giờ nói bà chết thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Khôn hồn mà che giấu thân phận của tôi nếu không mọi người trong tay của bà tôi sẽ giết hết."

" Nếu không muốn chết thì đừng cố ra khỏi căn nhà này, mà muốn trốn cũng chẳng được vì tôi đã cho người canh ở khắp nơi rồi."

Devlin vừa nói thì rời khỏi đó để bà ấy lại một mình. Đương nhiên sẽ có rất nhiều người canh chừng ở bên ngoài nên bà phải thật cẩn thận. Đi đến cánh cửa cuối dãy hành lang bà vô tình nghe giọng nói của ai đó, nhưng không tài nào mở cửa được vì nó đã khóa rất chặt. Nghe tiếng kêu lớn của của gã Devlin, bà ấy gạt qua tất cả mọi thứ đi đến cửa sau đâm đầu bỏ chạy mặc kệ đàn em gã phía sau đang đuổi theo mình. Thật may khi hôm đó có khá nhiều người trên phố, bà ấy không chần chừ leo thẳng lên một chiếc xe hơi của người lạ rồi kêu họ chạy đi.

Devlin biết tin rất tức giận, chỉ có một người phụ nữ mà đám đàn em của hắn không lo được nên không ngưng tay bắn chết tất cả bọn chúng rồi tìm người khác thay thế. Nhưng Devlin cũng bỏ qua cho bà ấy vì nghĩ mình hiện tại đã bắt giữ được Jeon Jungkook, người có thể giúp gã hành hạ được Kim Taehyung.

...

Đã một tiếng đồng hồ trôi qua, mọi người nghe tin cậu vào viện đều đến hết. Ba cậu dù bận đến mấy cũng gạt chúng qua một bên để vào đây. Kim Taehyung vẫn im lặng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ngồi đấy chờ đợi. Kim TaeHoon có đến an ủi hắn, nhưng hắn chỉ lắc đầu mà không đáp em trai dù chỉ một tiếng.

Vài tiếng sau, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, một bác sĩ bước ra từ phía cánh cửa, với khuôn mặt không mấy vui vẻ. Mọi người xung quanh lo lắng nhanh chóng đi lại xem tình hình như thế nào. Tim Kim Taehyung đập nhanh, đôi mắt ướt đẫm chờ câu trả lời của bác sĩ, nhưng bác sĩ chỉ thở dài.

" Xin lỗi! Tất cả chúng tôi đã cố gắng hết sức mình, nhưng bệnh nhân không thể qua được cơn nguy kịch này. Mong người nhà hãy bình tĩnh..."

Kim Taehyung như chết lặng, hai tai ù đi loạng choạng ngồi xuống hàng ghế kia, nước mắt cứ thế trào ra một lúc một nhiều hơn. Hắn òa khóc chẳng khác gì một đứa trẻ, những giọt nước mắt đau lòng đó chầm chậm rơi xuống nền đất. Mẹ Jeon Jungkook nghe tin liền ngất đi, mọi người vô cùng buồn bã vì sự ra đi này.

Tại sao ông Trời lại có thể đối xử với Jeon Jungkook như vậy, tất cả mọi chuyện là do Kim Taehyung hắn tự gây ra, tại sao người chịu phải là Jeon Jungkook người hắn yêu nhất cơ chứ. Vì sao ông không trừng phạt hắn đây này. Kim Taehyung hắn còn chưa dùng hết cuộc đời này để lo cho Jeon Jungkook nhưng tại sao cậu lại rời bỏ hắn nhanh đến thế.

Kim Taehyung chỉ rời xa em một chút thôi, mà đã có người khiến em biến mất khỏi cuộc đời hắn. Làm ơn, nếu thời gian có thể quay lại, xin hãy cho hắn thay thế vị trí của em ấy được không? Nhưng điều đó làm gì có thể xảy ra, hắn phải cố gắng chấp nhận sự thật này.

" Jeon Jungkook...anh còn chưa kịp cưới em mà, sao lại rời đi như thế?" Hắn vò đầu bức tóc mình.

" Taehyung à, mau đi băng bó vết thương của em đi." Kim SeokJin buồn bã đi đến.

" Anh...tất cả mọi chuyện vừa xảy ra là mơ đúng không ạ? Jeon Jungkook không có rời xa em đúng không?" Hắn ngước lên nắm chặt tay Kim SeokJin, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh.

"..." Nhưng anh ấy lại im lặng.

" Anh ơi, Jeon Jungkook em ấy vẫn đang ở đây với em phải không, em ấy...em ấy vẫn luôn bên em mà đúng không?" Kim Taehyung như mất đi hết ý thức, đây có lẽ là cú sốc rất lớn đối với hắn.

" Taehyung! Kim Taehyung! " Kim SeokJin hét lớn.

Hắn mất sức nằm gục xuống sàn, mọi người quan tâm liền chạy đi gọi bác sĩ đến giúp hắn. Thế là Jeon Jungkook đã rời xa Kim Taehyung thật rồi sao? Mọi chuyện lúc nảy không phải là mơ mà nó đều là sự thật. Jeon Jungkook đã bỏ hắn thật rồi.

Tối hôm đó, Kim Taehyung ôm người đau nhức tỉnh dậy trên giường ở phòng ngủ của mình. Thứ hắn làm đầu tiên là quay sang tìm Jeon Jungkook, nhưng phía bên cạnh hắn chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Kim Taehyung cố nhớ lại tất cả rồi từ từ bước lại phía bàn làm việc, nơi có chiếc bánh kem và điện thoại của Jeon Jungkook được tìm thấy ở biệt thự Devlin.

" À..." Hắn như ngộ ra điều gì đó.

" Jeon Jungkook...hôm nay là sinh nhật của anh đó." Hắn bê chiếc bánh kem cùng điện thoại của cậu lại đặt xuống một chiếc bàn nhỏ.

Kim Taehyung tính đốt đèn cầy nhưng bỗng dưng điện thoại cậu rung lên một cái khiến hắn phải dừng lại. Đó là thông báo ngày sinh nhật của hắn mà cậu đã đặt trong điện thoại của mình. Kim Taehyung bắt đầu mở album của cậu ra, thấy khá nhiều video và hình ảnh của cả hai. Trong đó có một video gần 1 tiếng đồng hồ nên hắn thắc mắc bấm vào xem.

Bắt đầu video chỉ là một màu tối đen, cho đến khi ánh đèn trần mở lên, lộ ra khuôn mặt đáng yêu của Jeon Jungkook lúc vừa ngủ dậy.

" Aigoo...cùng Jungkook Jeon tập làm bánh kem chuẩn bị ngày sinh nhật cho Kim Taehyung nhân ngày anh ấy 27 tuổi thôi nào." Jeon Jungkook trong video đang nằm lăn lộn trên giường, em ấy mỉm cười rất tươi nhìn vào chiếc camera.

" Taehyung à, nếu anh mà xem được video này thì anh hãy biết ơn trời vì đã có một cậu người yêu đáng đồng tiền bát gạo như em đó nha. Hihihi..."

Hắn chăm chú vào chiếc video mà cậu đã quay trong lúc chán nản khi vừa đến Los Angeles. Jeon Jungkook mang điện thoại ra bên ngoài ban công hít thở không khí trong lành vào buổi sáng. Cho hắn xem khung cảnh bên ngoài sau đó cậu lại đi vào trong nhà vệ sinh. Thay đồ và chuẩn bị tất cả xong, cậu liền đưa hắn đi ra ngoài mua chút đồ để làm bánh kem sinh nhật.

" Anh ơi...làm bánh kem thì cần mua gì nhỉ?" Jeon Jungkook nhìn vào camera gãi đầu thắc mắc hỏi.

" Thôi mà anh có ở đây đâu mà trả lời chứ, em tự lên mạng tìm cũng được."

Jeon Jungkook mò vào túi lấy một chiếc điện thoại khác ra lên mạng tìm kiếm. Nhìn đôi mắt mở to chăm chú kia của cậu, nó khiến hắn phải bật cười. Bé người yêu tìm thấy được mọi thứ cần biết thì liền đưa hắn đi xung quanh siêu thị, giới thiệu hết thứ này với thứ kia cho hắn. Nó chẳng khác gì một buổi hẹn hò của cả hai, nhưng lúc đó hắn lại không có ở bên cạnh cậu.

" Mua xong hết rồi, bây giờ còn nên đi đâu nữa không ta? " Jeon Jungkook chau mày suy nghĩ.

" À...mua quà cho anh nhé, anh thích gì hả Taehyungie? Hay anh có mơ ước gì không?" Jeon Jungkook nhìn vào hắn hỏi.

" Jungkookie, anh ước em có thể quay về bên anh!" Kim Taehyung đau lòng lên tiếng.

" Em sẽ biến nó thành sự thật giúp anh nhé."

" Ok quyết định vậy đi, nào cùng về thôi!"

Jeon Jungkook lon ton lên xe chạy về biệt thự của Devlin. Vừa đến nơi cậu nhanh chóng chạy vào bếp bày ra mọi thứ vừa mua bên ngoài, đeo tạp dề, xắn tay áo lên cậu bắt đầu vào công việc của mình.

" Hôm nay em sẽ chứng minh cho anh thấy người yêu của anh giỏi giang như thế nào."

" Em lúc nào cũng giỏi mà cần gì phải chứng minh chứ..." Hắn lại nói.

Jeon Jungkook chăm chú xem video trên mạng tập làm theo, dù đây là lần đầu tiên làm bánh kem nhưng cậu lại rất điêu luyện. Chỉ cần xem một lần là cậu đã biết làm nó thế nào. Đang nướng bánh thì bỗng cậu đơ người ra, nhìn vào chiếc điện thoại với ánh mắt đầy tội lỗi.

" Taehyung ơi...em quên mua dâu mất tiêu rồi." Jeon Jungkook bĩu môi nhìn Kim Taehyung, làm hắn phải phì cười.

" Lúc đầu anh cũng nghĩ là vậy. "

Không ngờ vừa lấy bánh ra khỏi lò, cậu liền đem hắn ra một cửa hàng gần nhà để mua dâu. Mua rất nhiều dâu để trang trí bánh kem cho hắn, mặc dù cậu không biết khi nào hắn đến Los Angeles thăm cậu.

" Tada~~~" Jeon Jungkook vui vẻ khoe thành quả của mình.

" Đẹp chưa, Jeon Jungkook này vào bếp là chỉ có một từ đỉnh!"

" Nào, chờ em tí."

Jeon Jungkook nói xong thì đem bánh kem lên phòng, kéo rèm cửa và tắt hết đèn trần đi. Cậu đốt chiếc đèn cầy có số 27 lên, mỉm cười nhìn thẳng vào camera. Kim Taehyung thấy thế thì nhanh chóng đốt đèn cầy của bánh kem hắn đang có. Cả hai cứ thế mà ngồi đối diện với nhau.

" Happy Birthday to you...Happy Birthday to you...Happy Birthday dear Taehyung...Happy Birthday to you..."

" Chúc mừng sinh nhật Kim Taehyung, người em yêu thương nhất trên đời!"

Kim Taehyung nghe giọng em hát thì hắn lại bật khóc, hai bàn tay hắn đan chặt vào nhau, nhắm mắt cầu nguyện.

" Làm ơn hãy mang Jeon Jungkook về bên tôi...làm ơn." Kim Taehyung thổi nến.

" Taehyung! Khi nào anh đến Los Angeles thăm em thì em sẽ đưa quà sinh nhật cho anh nhé! "

" Jungkook à...anh thật sự không cần quà, không cần bánh kem gì hết. Thứ anh cần nhất bây giờ là em...hãy quay về bên cạnh anh đi Jeon Jungkook, đừng có rời khỏi cuộc đời của anh mà..."

Kim Taehyung lại khóc, chưa bao giờ hắn khóc về một người nhiều đến như vậy. Hắn khóc đến sưng cả mắt nhưng chẳng thấy một phép màu nào mang cậu quay lại bên hắn.

" Tạm biệt, em đi ngủ đây, còn chiếc bánh này em sẽ ăn hết không thèm chừa cho anh đâu! " Jeon Jungkook vẫy tay tạm biệt không quên hôn nhẹ lên màn hình một cái rồi tắt video.

Kim Taehyung khóc lớn hơn, hắn ôm mình dựa vào cạnh giường, bây giờ trong đầu hắn liên tục xuất hiện những hình ảnh của Jeon Jungkook. Nhớ lại lúc cùng cậu đi chơi, cùng cậu làm việc, cùng khóc, cùng cười bao nhiêu kí ức cứ thế ùa về trong đầu hắn. Không gian tối om lạnh lẽo trong căn phòng dần dần bao trùm lấy Kim Taehyung.

" Jeon Jungkook anh nhớ em!"

" Làm ơn, hãy lấy đi cả cuộc đời của tôi để đánh đổi mạng sống của Jeon Jungkook, ai đó có thể giúp tôi mang em ấy trở về được không? Làm ơn..."

Bây giờ hắn đã nằm gục xuống sàn nhà, đau đớn ôm chiếc điện thoại có hình ảnh của Jeon Jungkook rồi lại để nó trước mặt mình. Hắn tức giận quát lớn.

" Jeon Jungkook em gan lắm, dám thất hứa với tôi!"

" Em hứa em sẽ ở bên cạnh tôi, sẽ cưới tôi và đi cùng tôi đến hết cuộc đời này cơ mà. Jeon Jungkook em là đồ thất hứa." Hắn giận dỗi.

" Nào, bây giờ tôi có cách này để em không còn thất hứa với tôi nữa."

Kim Taehyung bỏ chiếc điện thoại xuống sàn, ngồi dậy lục lọi trong hộc tủ của mình tìm một thứ gì đó. Bây giờ hắn cầm chặt khẩu súng trong tay mình, vô thức đưa nó lên cầm, đôi mắt nhắm chặt lại, hắn đang tính tự kết liễu cuộc đời của mình. Đạn hắn đã bỏ vào từ trước, bây giờ chỉ cần bóp cò nữa là hắn sẽ được gặp cậu ở thế giới bên kia. Thế thì tốt quá rồi còn gì, Jeon Jungkook sẽ không còn thất hứa với Kim Taehyung nữa. Và Kim Taehyung cũng sẽ được gặp lại Jeon Jungkook, cả hai có thể hạnh phúc bên nhau mà không một ai trong hai người phải chịu đau khổ cả.

" Kim Taehyung!" Kim TaeHoon bên ngoài xông vào la lớn.

" Ahhhhhhh!" Hắn tức tối hét lớn.

Đặt khẩu súng xuống dưới đất hắn đau lòng ôm lấy đầu mình, nước mắt rơi liên tục xuống nền nhà. Kim TaeHoon thấy thế thì kêu mọi người lên trấn an tinh thần của hắn, làm sao để hắn có thể quên người mang tên Jeon Jungkook đây. Cậu đến bên hắn, thay đổi mọi thứ trong cuộc đời của hắn rồi nhẹ nhàng rời xa anh mà không nói lời nào.

Một là hãy mang Jeon Jungkook quay lại bên hắn. Hai là hãy mang hắn đến bên Jeon Jungkook. Chứ đừng để một người ở lại một người rời đi như vậy.

Kim SeokJin bên ngoài đi vào đưa tay đánh vào người hắn một cái thật mạnh, nếu Kim TaeHoon mà không vào ngăn cản kịp thời thì có lẽ bây giờ hắn đã không còn trên đời này nữa. Đúng như lời Kim Namjoon nói, nếu không đặt camera ở trong phòng Kim Taehyung thì chắc chắn mọi người sẽ không biết hắn sẽ làm chuyện dại dột gì.

" Điên rồi sao Kim Taehyung? Em định làm gì vậy hả? "

Kim SeokJin hét lớn vào Kim Taehyung, nhưng hiện tại tai hắn như bị ù đi không nghe được thứ gì hết. Vì thế nên hắn chỉ biết im lặng, tay ôm chặt lấy đầu mình. Kim Taehyung đau lòng, nước mắt vẫn lăn dài trên má.

" Anh à, Jeon Jungkook thật sự đã bỏ em ở lại một mình rồi. Sao em ấy lại có thể nhẫn tâm như thế chứ? Em còn chưa kịp kết hôn với em ấy cơ mà. " Hắn lí nhí trong miệng.

" Có cách nào mang Jeon Jungkook quay lại bên em không, em chấp nhận đánh đổi tất cả mọi thứ kể cả mạng sống của em để Jeon Jungkook có thể sống lại. Làm ơn...giúp em với."

" Tỉnh lại đi Kim Taehyung, đừng nói những lời đó nữa." Kim SeokJin hét lớn, mọi người bên ngoài lo lắng cho hắn rất nhiều. Kim Taehyung đơ người bỏ ngoài tai những lời nói ấy của Kim SeokJin.

Bây giờ xin gọi Jeon Jungkook là Mặt Trời, còn Kim Taehyung là Hoa Hướng Dương. Vì lúc nào Kim Taehyung cũng hướng về Jeon Jungkook như cách Hoa Hướng Dương hướng về Mặt Trời. Khi mà Jeon Jungkook biến mất, hắn cũng bắt đầu tàn theo. Vốn dĩ ngay từ đầu, Hoa Hướng Dương mãi mãi không có được Mặt Trời. Và Kim Taehyung cũng chẳng có được Jeon Jungkook.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com