Chịu trách nhiệm
Sáng hôm sau, Khaotung tỉnh dậy theo thói quen, vươn tay lấy điện thoại trên bàn cạnh giường để xem giờ. Nhưng khi màn hình sáng lên, cậu ngẩn người, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
"Hình nền gì thế này? Sao lại là anh ta? Hơn nữa... sao anh ấy mặc cái tạp dề màu hồng chứ?"
Cậu lẩm bẩm, ngón tay lướt qua bức ảnh First trong chiếc tạp dề rực rỡ, dáng vẻ vừa buồn cười vừa dễ thương một cách kỳ lạ.
Đang mải suy nghĩ, giọng nói trầm ấm của First vang lên từ ngoài cửa:
"Em dậy rồi à? Sao không đi vệ sinh cá nhân đi?"
Khaotung ngẩng đầu nhìn anh, càng bối rối hơn:
"Ể? Sao tôi lại ở nhà anh? Và tại sao anh lại ở đây?"
First bước vào phòng, khoanh tay dựa vào cửa, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi:
"Em không nhớ gì thật sao?"
Cậu nhăn mặt, giọng hơi gắt nhưng đầy nghi ngờ:
"Anh bị điên à? Sao mà tôi nhớ được!"
First cười khẽ, tiến lại gần cậu:
"Vậy để anh nhắc cho em nhớ."
---
Không để Khaotung kịp phản ứng, First đột nhiên cúi xuống, đẩy cậu ngã ngửa ra giường. Một chân anh chen giữa hai chân cậu, giữ cậu cố định, khuôn mặt anh cúi sát xuống, gần đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Rồi bất ngờ, anh kêu ba tiếng, giọng trầm nhưng đầy trêu chọc:
"Meow... Meow... Meow..."
Khaotung ngơ ngác, nhìn anh chằm chằm. Theo phản xạ, cậu định đưa tay ra nựng má anh như đêm qua, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ký ức chợt ùa về – hình ảnh anh trong tạp dề hồng, tiếng “meow” ngớ ngẩn, và cả nụ hôn bất ngờ.
Cậu lập tức đỏ mặt, giọng run rẩy:
"A... xin lỗi, tôi..."
First nhìn cậu, ánh mắt lém lỉnh:
"Không chỉ có thế đâu. Mà còn..."
"Dừng lại! Tôi nhớ ra rồi!"
Khaotung hét lên, xấu hổ đến mức giọng nói nhỏ dần. Một tay cậu vội che miệng anh, tay còn lại che kín mắt mình, như muốn trốn khỏi thực tại.
First nhướng mày, nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng gỡ tay khỏi mắt cậu rồi đè xuống giường. Anh nhìn thẳng vào mắt Khaotung, giọng đầy trêu chọc:
"Em nhớ ra rồi thì chịu trách nhiệm với anh đi."
Khaotung giật mình, lắp bắp:
"Tối qua... chỉ là nhầm lẫn thôi mà. Anh... anh nhẹ nhàng một chút..."
Cậu nhắm chặt mắt, gương mặt hiện rõ vẻ sợ sệt xen lẫn ngượng ngùng.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cậu, First bật cười lớn. Anh đưa tay vén nhẹ tóc cậu, rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cậu.
"Thôi được rồi, lần này anh tha cho em vì em say. Nhưng lần sau thì không dễ đâu. Dậy đi vệ sinh cá nhân đi, rồi xuống ăn sáng."
Anh đứng dậy, rời khỏi phòng, để lại Khaotung nằm trên giường, khuôn mặt vẫn đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu đưa tay lên sờ trán, cảm giác ấm áp từ nụ hôn vẫn còn lưu lại. Thay vì khó chịu, cậu bất giác mỉm cười, lẩm bẩm:
"Anh ấy không phạt mình là may rồi. Hôm nay đối xử tốt với anh ấy một chút vậy."
---
Nói là làm. Sau khi ăn sáng xong, Khaotung giành rửa bát với First, mặc kệ anh ngăn cản.
"Để tôi làm cho, anh nghỉ đi,
cậu nói, giọng kiên quyết, tay đã xắn tay áo lên. First chỉ biết lắc đầu cười, để mặc cậu.
Đến lúc đi đến trường quay, Khaotung còn tranh lái xe.
"Hôm nay tôi lái, anh ngồi nghỉ đi,"
cậu tuyên bố, mở cửa xe cho First trước khi anh kịp phản đối. Suốt cả ngày, chỉ cần First nhờ làm gì, dù chỉ là việc nhỏ nhặt như lấy nước hay đưa kịch bản, cậu cũng vui vẻ làm ngay, kèm theo nụ cười tươi rói hiếm thấy.
Nhưng điều kỳ lạ là... mỗi khi cậu đến gần anh, trái tim cậu lại đập nhanh hơn bình thường. Cảm giác ấy không giống sự bực bội hay khó chịu như trước, mà là một thứ gì đó ấm áp, rạo rực, khiến cậu thoáng bối rối. Và mỗi lần cậu nhìn sang First, ánh mắt anh đáp lại luôn dịu dàng hơn, sâu thẳm hơn, như thể anh cũng cảm nhận được sự thay đổi giữa hai người.
Trong không khí trường quay bận rộn, giữa những tiếng đạo diễn hô "Action" và tiếng cười nói của đoàn phim, một thứ cảm giác mơ hồ nhưng ngọt ngào dần len lỏi giữa họ – một cảm xúc mà cả hai chưa dám gọi tên, nhưng đều biết nó đang lớn dần lên từng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com