Đồng ý rồi ଘ(੭ˊ꒳ˋ)੭✧
Từ lúc lái xe rời trường quay về nhà First, không khí trong xe chìm trong im lặng. Cả hai không nói với nhau lời nào, nhưng ánh mắt họ thỉnh thoảng lại vô tình chạm nhau qua gương chiếu hậu, rồi vội vàng quay đi như sợ bị đối phương phát hiện. Khaotung cảm nhận được rõ ràng tình cảm của First dành cho mình – sự dịu dàng trong từng hành động, sự quan tâm lặng lẽ mà anh cố giấu. Nhưng cậu lại không biết phải đối diện với nó thế nào, trái tim cứ đập loạn nhịp mỗi khi nghĩ đến. Trong khi đó, First, vốn luôn tự tin và mạnh mẽ, nay lại mang trong lòng một nỗi lo lắng hiếm có. Anh sợ nếu Khaotung nghiêm túc bày tỏ rằng không thích mình, mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên gượng gạo, khó cứu vãn.
Cuối cùng, xe dừng lại trước cửa nhà anh. First hít một hơi, phá vỡ sự im lặng:
"Em lấy đồ xong rồi về luôn à?"
Giọng anh mang chút dè dặt, như đang thăm dò.
"Ừm…" Khaotung khẽ đáp, ánh mắt lảng tránh.
Thực ra, cậu chẳng có đồ đạc gì để lấy cả. Lời nói ấy chỉ là cái cớ cậu viện ra, một cách ngầm để ở lại thêm một tối nữa, hy vọng anh sẽ nói ra điều gì đó. First, dù bối rối, cũng không bỏ lỡ cơ hội này.
"Em có thể… ở lại đây tối nay không? Đừng về, ná,"
Anh nói, ánh mắt ánh lên chút hy vọng xen lẫn lo lắng.
"À, ừm, cũng được,"
Khaotung gật đầu nhẹ, giọng cố tỏ ra bình thản, nhưng khóe môi khẽ cong lên một chút không kiểm soát.
---
Sau khi tắm xong, Khaotung ngồi trên giường, vờ như đang lướt điện thoại, nhưng ánh mắt cậu không thực sự tập trung vào màn hình. First từ bếp bước lên, mang theo một cốc nước, đặt xuống bên cạnh cậu.
"Sao em không ngủ?"
Anh hỏi, ngồi xuống mép giường cạnh cậu, giọng dịu dàng.
"Khó ngủ,"
Khaotung đáp, mắt vẫn dán vào điện thoại như cố che giấu sự hồi hộp.
"Nghe nhạc không? Có thể giúp em dễ ngủ hơn đó,"
First đề nghị, đeo một bên tai nghe lên tai mình, rồi đưa bên còn lại cho cậu.
Cả hai cùng lắng nghe bản nhạc nhẹ nhàng, giai điệu êm dịu lan tỏa trong không gian tĩnh lặng. First nhắm mắt, dường như chìm vào âm nhạc, còn Khaotung lại vô thức quay sang nhìn anh. Ánh mắt cậu lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt anh – sống mũi cao, đôi môi khẽ mím, và cả sự bình yên hiếm có – khiến cậu bất giác thấy lòng mình dịu lại.
"Sao em nhìn anh?"
First mở mắt, bất ngờ hỏi, giọng mang chút trêu chọc.
Bị bắt gặp, Khaotung đỏ mặt, vội quay đi, tháo tai nghe ra đặt lên đầu tủ:
"Đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi."
Cậu kéo chăn đắp lên, cố chống chế để che giấu sự ngượng ngùng.
"Em đợi đã…"
First ngập ngừng, giọng anh thoáng chút căng thẳng.
"Anh có chuyện muốn nói. Nhưng em hứa là đừng giận anh, cũng đừng bơ anh, được không?"
"Anh… Được thôi, nói đi,"
Khaotung hơi chột dạ, nhưng vẫn cố giữ giọng điềm tĩnh, ánh mắt lén nhìn anh.
First hít một hơi thật sâu, như lấy hết can đảm:
"Anh… ngay từ đầu đã thích em rồi. Những lời anh nói trước đây với em đều là thật lòng. Xin lỗi vì đôi khi chúng có vẻ trêu đùa, nhưng—"
Chưa kịp nói hết, Khaotung bất ngờ vươn người, đặt một nụ hôn thật nhanh lên môi anh, rồi lập tức nằm xuống, chùm chăn kín đầu. Chỉ còn đôi mắt cậu lấp ló ngoài chăn, ánh lên sự xấu hổ tột độ.
"Em biết mình vừa làm gì không?"
First khẽ bật cười, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương, như không tin vào hành động táo bạo của cậu.
Giọng Khaotung lí nhí vang lên từ trong chăn:
"Em thực ra cũng thích anh."
"Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ,"
First trêu, cố tình nghiêng người gần hơn.
Khaotung hít sâu, bất ngờ kéo chăn xuống, nói lớn:
"Em cũng thích anh!"
Mặt cậu đỏ ửng như trái cà chua chín, đôi tay siết chặt mép chăn như muốn trốn đi ngay lập tức.
First mỉm cười, ánh mắt sáng lên niềm vui không giấu nổi:
"Chúng ta làm người yêu nhé?"
Khaotung chưa kịp phản ứng, anh đã giữ chăn lại, chặn không cho cậu che mặt lần nữa.
"Em…"
"Đi mà, đồng ý đi,"
First nài nỉ, giọng ngọt ngào pha chút nghịch ngợm.
"Được rồi,"
Khaotung lí nhí, mắt cụp xuống.
"Hả? Anh không nghe rõ,"
First cố trêu thêm, ghé sát hơn nữa.
"Vâng, em đồng ý!"
Cậu nói lớn, giọng nửa bực nửa ngại ngùng, khuôn mặt đỏ bừng không thể kiểm soát.
---
First cúi xuống, hôn khắp mặt cậu – hai má, sống mũi, rồi ghé sát tai thì thầm:
"Ngủ ngon nhé, bé người yêu của anh."
"Vâng… Ngủ ngon,"
Khaotung xoay lưng lại phía anh, kéo chăn trùm kín đầu để giấu sự ngại ngùng, nhưng khóe môi cậu khẽ cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
First bật cười khẽ, vươn tay tắt đèn. Anh nằm xuống bên cạnh, hôn nhẹ lên lưng cậu, rồi ghé sát gáy đặt thêm một nụ hôn nữa. Một tay anh luồn qua cổ cậu, để cậu gối đầu lên, tay còn lại ôm chặt lấy eo cậu từ phía sau.
Khaotung khẽ phối hợp, nằm im trong vòng tay anh, cơ thể dần thả lỏng. Một giọt nước mắt hạnh phúc lặng lẽ rơi xuống má, cậu mỉm cười trong bóng tối, thầm nghĩ:
*Thì ra yêu một người lại ấm áp đến vậy…*
Trong không gian yên tĩnh, hơi thở của cả hai hòa quyện, nhẹ nhàng như bản nhạc họ vừa nghe. Tình yêu, cuối cùng cũng tìm được cách nở hoa giữa những ngượng ngùng và trêu chọc, giữa những khoảnh khắc tưởng chừng chỉ là giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com